Khi học bá yêu thầm

Chương 15: Một tương lai có nhau

Sáng hôm sau, An Lạc Dương dụi mắt, nặng nề thức dậy, cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Hình như gối ôm mọi ngày trở nên to đến lạ kỳ.

Không phải! Cậu đang ở Bắc Kinh mà.

An Lạc Dương chấn động đến tỉnh táo, nhìn thấy mình đang ôm cứng lấy Trần Kỳ, một chân vắt ngang người anh.

Vội vã buông người ngồi bật dậy, tim cậu suýt rớt ra ngoài, nhìn Trần Kỳ vẫn an tĩnh ngủ khiến cậu thoáng thở phào.

Đừng nói đêm qua cậu lăn tới chỗ Trần Kỳ rồi quấn chặt lấy anh ấy đấy nhé! Trần Kỳ sẽ không phát hiện ra chứ?

Cậu cúi người lại gần Trần Kỳ, nhìn đường nét hài hòa trên gương mặt điển trai, không nhịn được đưa ngón tay chọt một cái lên má anh.

Đúng lúc này, đôi mắt phượng hẹp dài đột ngột mở ra, đồng tử đen tuyền nhìn chằm chằm An Lạc Dương.

An Lạc Dương : ...

Trần Kỳ: ...

Thiếu niên hốt hoảng rút tay lại, ngồi ngay ngắn trên giường, lắp ba lắp bắp nói:

- Vừa... vừa rồi tôi... tôi thấy cậu ng.. ngủ say quá, muốn... muốn kiểm tra!

Trần Kỳ ngồi dậy, đưa tay xoa xoa thái dương. Đêm qua An Lạc Dương ngủ say quá lăn tới trước ngực anh khiến anh không nhịn được liền ôm lấy, hại kết cục căng thẳng quá tới rạng sáng mới thiếp đi, giờ thật mệt mỏi.

An Lạc Dương thấy vẻ mặt khó chịu của Trần Kỳ liền lo lắng, chồm người tới hỏi:

- Cậu không sao chứ?

- Hơi đau đầu.

- Để tôi lấy thuốc cho cậu.- Nói rồi An Lạc Dương bước xuống giường đi tới ghế đặt ba lô của cậu, mở ngăn nhỏ nhất lấy ra một vỉ thuốc đau đầu.

Trần Kỳ thấy vậy cảm thán:

- Cậu mang đồ dùng đầy đủ nhỉ?

- Cũng tạm, nhờ mẹ tôi chuẩn bị hết đấy. Ngày bé mỗi lần tôi ra nước ngoài thăm chị bà cũng đều chuẩn bị cực kì tươm tất, rõ ràng biết là ở nhà chị tôi chẳng thiếu gì.

An Lạc Dương lấy một cốc nước rồi đặt viên thuốc vào tay Trần Kỳ. Anh đón lấy bỏ viên thuốc vào miệng rồi nhận nước từ tay An Lạc Dương mà uống, đáp lại:

- Mẹ tôi thì chẳng bao giờ làm thế cả. Bà ấy là phóng viên,thường xuyên đi hết thành phố này đến thành phố khác, hiếm khi ở nhà lắm.

- Hèn gì nhìn cậu trưởng thành chững chạc đến vậy, còn tôi thì như đứa con nít ấy, làm gì cũng khiến người khác lo.

- Thực ra trước đây tôi là thành phần nghịch ngợm của trường học đấy, nào có trưởng thành, cậu rất tốt.

An Lạc Dương cho rằng Trần Kỳ nói vậy để cho cậu bớt ngại, nên cũng không để trong lòng.

Sau khi uống thuốc xong được một lát, sắc mặt Trần Kỳ tốt hơn hẳn, anh thay một bộ đồ khác, mặc một chiếc áo len cổ lọ và quần thô đen.

- Cậu muốn đi đâu chơi?

An Lạc Dương lắc đầu:

- Cậu đang mệt đấy,tốt nhất là ở khách sạn nghỉ ngơi thôi.

- Tôi khỏi rồi, cậu yên tâm, cũng chỉ là đau đầu một chút thôi mà. Để tôi đoán nhé, cậu muốn tới đại học Bắc Kinh không?

An Lạc Dương mở to mắt, sự hứng thú lộ rõ trên mặt:

- Tất nhiên rồi. Tôi muốn đến đó một lần.

Hai người chuẩn bị đồ xong liền xuống tầng trệt khách sạn. Ngay đầu giờ chiều này là lịch thi diễn ra, nên ở tiền sảnh khách sạn có gần chục học sinh đang ngồi vừa trò chuyện vừa ôn bài.

Một cô giáo khác của Nhất Trung được cử đi theo đoàn cũng đang đứng ở đây làm công tác động viên, thấy hai người bước ra từ thang máy liền đi tới.

- Các em chưa thi đúng không, giờ định đi đâu?

An Lạc Dương hào hứng đáp:

- Bọn em muốn đi tham quan thủ đô, tới Bắc Đại một chút.

Cô giáo nọ giần giật trong lòng, học sinh người ta chưa thi thì lo sốt vó, căng thẳng đến lả cả người, hai cái cậu này thì còn tâm trạng đi chơi.

- Vậy nhất định phải cẩn thận, hay cô bảo thầy Văn đi cùng các em nhé.

Trần Kỳ vội nói:

- Dạ, không cần đâu ạ, trước đây em ở Bắc Kinh, cũng thông thạo đường xá.

An Lạc Dương ngạc nhiên nhìn người bên cạnh.

Trần Kỳ từng ở Bắc Kinh sao? Hèn gì một người tài giỏi như anh mà mãi lên cấp 3 cậu mới nghe danh, xem ra là trước đó hoành hành ở nơi khác.

An Lạc Dương nhìn mấy cái bàn nơi học sinh đang ngồi trò chuyện, liền phát hiện nam sinh hôm qua đi thang máy cùng cậu cũng đang ngồi ở đây. Cậu ta đang cầm một quyển sách dày cộm, ánh mắt lộ rõ mệt mỏi.

Thì ra là thuộc đội Tiếng Anh.

Dường như nhận ra ánh mắt dò xét của cậu, nam sinh nọ ngẩng đầu, nhìn chòng chọc cậu.

An Lạc Dương giật mình đổi hướng nhìn.

Hình như cậu đã gặp nam sinh đó ở đâu đấy rồi.

Thuyết phục một hồi cô giáo nọ mới đồng ý, hai người tiến ra trạm xe buýt.

Gió tháng 12 thổi đầy lạnh lẽo, dù đã khoác một chiếc áo thật dày nhưng An Lạc Dương vẫn cảm thấy rét buốt, đôi bàn tay đang đeo găng liền áp lên mặt để ủ ấm cho gương mặt sắp đông cứng.

Trần Kỳ thấy vậy không nhịn được bật cười. An Lạc Dương liếc nhìn anh, rồi cũng không nhịn được mà hỏi:

- Hồi sơ trung cậu vẫn còn ở Bắc Kinh à?

- Cũng không hẳn. – Giọng Trần Kỳ trầm ấm, tựa như ngọn lửa ấm áp giữa khí trời đầu đông.

Anh dừng một lát rồi mới giải thích:

- Năm đầu tiên sơ trung tôi học ở trường sơ trung số 3, sau đó mới chuyển tới Bắc Kinh học, hai năm sau lại về thành phố của chúng ta thi vào Nhất Trung.

An Lạc Dương nghi hoặc:

- Ở Bắc Kinh tốt như vậy, sao cậu lại về, tôi thấy trình độ của cậu, muốn thi vào trường Bắc Kinh số 11 cũng không có vấn đề gì.

Trường trung học Bắc Kinh số 11 là một trong những trường cao trung tốt nhất ở Bắc Kinh, cũng chính là địa điểm được chọn để diễn ra kì thi olympic lần này.

Trần Kỳ nhìn An Lạc Dương chăm chú. Đúng lúc này xe buýt cũng đến, hai người bước vội lên xe.

Trên xe đã kín hết chỗ, hai thiếu niên liền tìm một tay cầm rồi an vị, xe buýt lăn bánh, lúc này Trần Kỳ mới trả lời:

- Vì ở Nhất Trung có mặt trời của tôi.- Ánh mắt Trần Kỳ khi nói luôn đặt trên người cậu, dịu dàng mà da diết, xua tan đi không khí lạnh lẽo.

An Lạc Dương ngây người, cúi đầu né tránh ánh mắt nồng nàn kia.

Ý của Trần Kỳ là sao?

Mặt trời... mặt trời của anh ấy?

Là đang chơi chữ, ý muốn nói... cậu sao?

Chưa kịp để cậu rối hết cả lên thì Trần Kỳ đã đưa tay vò cái đầu tóc đen của cậu.

- Haha, mới nói vậy xem cậu đã đỏ mặt lên rồi kìa.

...

An Lạc Dương muốn chửi thề, cậu lại vừa bị trêu đùa sao?

Nghĩ lại vì câu nói đó mà trái tim như bay lên mây, mặt đỏ tía tai mà xấu hổ muốn chết.

An Lạc Dương xù lông huých một cái vào người Trần Kỳ:

- A Kỳ, đừng có đùa quá trớn như thế chứ!!!

Trần Kỳ nén cười. Vì quá bối rối nên An Lạc Dương lại không nhận ra ánh mắt của người nọ không hề vui vẻ như vậy.

Lúc này có một tiếng cười nhỏ vang lên, An Lạc Dương quay đầu lại liền thấy nữ sinh đang ngồi trên ghế nhìn chòng chọc hai người.

Bị phát hiện, nữ sinh đỏ mặt, hấp tấp nói xin lỗi, rồi lại hỏi một câu ngoài dự đoán:

- Chỉ tại em tò mò quá, hai anh đang hẹn hò sao?

An Lạc Dương trố mắt, quay lại nhìn phản ứng của Trần Kỳ, chỉ thấy nam sinh nhếch môi, quàng vai lên người cậu:

- Phải đấy.

Nữ sinh kích động, không kiềm chế được lời nói:

- Hai ... hai anh đẹp đôi quá. Chúc hai anh hạnh phúc.

Sau đó thì cô nàng cắm đầu vào điện thoại ấn loạn như đang muốn đem chuyện vui kể cho ai đó.

An Lạc Dương bị kéo lại gần Trần Kỳ, dẩu môi nói:

- Cậu lại trêu tôi rồi.

- Không phải đúng là chúng ta đang chạy đi hẹn hò sao?

- Hừ, cậu thì biết hẹn hò là gì chứ!

Chuyến xe buýt số 8 nọ dừng chân xuống một trạm xe dần vào con đường đi bộ lớn, hẳn là đi vào Bắc Đại.

An Lạc Dương và Trần Kỳ xuống xe.

Hai người chỉ đi bộ mười phút là đã thấy cổng trường Bắc Đại khang trang rộng mở, chỉ nhìn thôi đã thấy uy nghiêm.

- Đây là trường đại học mơ ước của tôi. – An Lạc Dương đầy mong chờ nói.

- Tôi cũng muốn thi vào đây. - Trần Kỳ đáp.

An Lạc Dương mở to hai mắt, ý cười tràn khỏi con ngươi:

- Vậy thì thật tốt, lên đại học chúng ta ở chung một phòng trọ nhé!

- Được.

An Lạc Dương và Trần Kỳ thuận lợi tiến vào khuôn viên Bắc Đại. Một trường đại học lâu đời là vậy, khắp mọi ngóc ngách đều mang hơi thở vừa hiện đại lại vừa phảng phất hương vị cổ kính.

Trong vườn trường thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba sinh viên đi đi lại lại, trông ai cũng ánh lên khí chất tinh anh.

Hai người mang giá trị nhan sắc cao như An Lạc Dương và Trần Kỳ đi trong sân trường rất nhanh liền thu hút sự chú ý.

Đang mải mê thăm thú, một cô gái tiến tới bắt chuyện với hai người:

- Xin chào, tôi là Trình Khởi, sinh viên năm hai khoa Văn học. Các cậu là ở khoa nào vậy?

An Lạc Dương ngạc nhiên, vội lắc đầu phủ nhận:

- Bọn em là học sinh cao trung thôi ạ, đến đây để tham quan trường.

Trình Khởi à một tiếng hiểu ra, niềm nở đáp:

- Bắc Đại luôn chào đón những sinh viên có nhan trị như các cậu!

Trình Khởi muốn làm hướng dẫn viên cho hai người, nhưng Trần Kỳ từ chối, thế là cô sinh viên Văn học nọ lưu luyến tạm biệt.

An Lạc Dương lấy điện thoại ra, đưa cho Trần Kỳ:

- Nào, cậu chụp cho tôi một tấm ảnh, tôi muốn khoe với mẹ. Mẹ tôi còn chưa biết trường Bắc Đại là trông như thế nào đâu.

Dứt lời cậu chạy tới một cây cột khắc chữ đại học Bắc Kinh, giơ ngón chữ V tạo dáng.

Trần Kỳ cầm điện thoại căn chỉnh, nhìn nụ cười như ánh dương của thiếu niên cũng bất giác tan chảy, ấn liền một cái cả chục tấm ảnh.

An Lạc Dương xem ảnh Trần Kỳ chụp, tấm tắc khen kĩ thuật anh giỏi, rồi đề nghị:

- Hay là cậu cũng chụp một tấm gửi mẹ cậu đi.

Trần Kỳ lắc đầu:

- Tôi không muốn bà ấy biết mình đang ở Bắc Kinh đâu.

- Tại sao chứ? – An Lạc Dương ngạc nhiên.

Trần Kỳ bất đắc dĩ trả lời:

- Vì mẹ tôi là phóng viên của đài quốc gia, bà ấy đang sống ở Bắc Kinh.