Khi học bá yêu thầm

Chương 14: Cuộc đời dài lắm, không theo đuổi được thì buông bỏ đi

Tiệc buffet đang mở cho người thuê phòng ở khách sạn là loại buffet hải sản.

An Lạc Dương bước vào thấy bên trong đã không có không ít người, cầm một cái khay gắp đồ ăn lên đi tới bàn thức ăn.

Sau khi gắp được những món mình thích, An Lạc Dương tới một bàn hai người ngồi, chờ Trần Kỳ đi xuống.

Cậu cũng tranh thủ ăn vài miếng, thấy mùi vị không tệ thì thích chí cười thỏa mãn.

Cũng không bao lâu thì Trần Kỳ bước vào.

Anh mặc một chiếc hoodie đen mỏng và quần thể thao viền trắng, trông năng động hơn lúc mặc đồng phục Nhất Trung rất nhiều.

- Cậu mau đi lấy đồ ăn đi không kẻo hết kìa!- An Lạc Dương tốt bụng nhắc.

Trần Kỳ bật cười, vừa định tới chỗ cậu ngồi bèn phải quay người hướng bàn tiệc buffet bước.

Trần Kỳ mang một đĩa thức ăn về bàn.

An Lạc Dương nhìn mấy món ít ỏi trên đĩa của Trần Kỳ rồi nhìn cái đĩa chất đống của mình, da mặt mỏng liền ửng đỏ.

Anh ấy sẽ không cho rằng cậu là đồ ham ăn chứ?

Mặc dù điều đó cũng không sai.

- Cậu không ăn à?

Trần Kỳ ngẩn người nhìn An Lạc Dương, bị hỏi liền hoàn hồn, cười lấy lệ.

- Nhìn đĩa của cậu ngon quá.

- Cậu muốn ăn thử không?

- Được chứ, cậu cho tôi miếng tôm đi.

Trần Kỳ nói xong thì bình tĩnh chờ đợi nhìn người ngồi trước mặt.

An Lạc Dương đảo một vòng não, không lẽ Trần Kỳ muốn cậu đút??

Có thể sao?

An Lạc Dương cầm đũa của mình gắp một miếng tôm trên đĩa, từ từ đưa lại gần miệng Trần Kỳ, cảm thấy bây giờ cậu còn căng thẳng hơn cả lúc đi thi.

Môi mỏng của Trần Kỳ hé mở, ngậm lấy đầu đũa. Thoáng chốc gương mặt vốn đỏ của An Lạc Dương đã biến thành trái gấc.

Vậy là ... hôn gián tiếp rồi sao?

Trần Kỳ ăn tôm, cười híp mắt, cảm thấy vì sự việc ban nãy mà anh đã to gan lớn mật hơn hẳn.

Nhưng lại không muốn trêu chọc cậu quá đà, nhìn người đối diện đã xấu hổ đến hồng cả người, Trần Kỳ tự nhủ phải kiềm chế lại thôi, dọa người nọ sợ quá cũng không tốt, hành động vừa rồi của anh cũng khá ám muội rồi.

Tâm tư này của anh nếu để An Lạc Dương biết, liệu có phải cậu sẽ sợ hãi, kiêng dè rồi xa lánh anh không?

Cậu là trai thẳng, người cậu thích là con gái, không giống như thằng con trai cao to thô kệch như anh.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Kỳ càng tức giận.

Anh luôn dõi theo cậu như vậy, cũng không biết từ bao giờ cậu đã thương thầm trộm nhớ một người.

Cô ta rốt cuộc là ai?

Là Mộc Tranh Tử sao?

Không có khả năng, nếu hai người họ thật sự có gì phát sinh, đã phát sinh từ lâu rồi. Vả lại, An Lạc Dương nói là vô vọng để cô gái đó thích cậu, nếu là Mộc Tranh Tử thì không đến mức như vậy.

Là Vương Khả Nhạc sao?

Vương Khả Nhạc cùng An Lạc Dương đều là cán sự lớp A, thân cận tối ngày. Nhưng rõ ràng cả anh lẫn An Lạc Dương đều nhận ra Vương Khả Nhạc và tên ngốc Tống Từ kia thích nhau. Mỗi ngày nhìn hai người họ ở cạnh, An Lạc Dương cũng không có biểu hiện gì lạ, hoàn toàn vui vẻ, thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc, ghép đôi.

Vậy thì rốt cuộc là ai?

Người nào đã nhân cơ hội anh không để ý nhảy vào trái tim bảo bối của anh.

Chết tiệt thật!

An Lạc Dương thấy mặt Trần Kỳ bỗng xám xịt, e dè hỏi:

- Không ngon sao?

Trần Kỳ lại nhìn cậu trìu mến:

- Ngọt lắm.

Ngọt? Cái gì ngọt cơ? Tôm cơ mà?

Sau bữa buffet no nê, An Lạc Dương cùng Trần Kỳ về phòng.

Lúc này đã là chín giờ tối.

Ngày mai là ngày thi đầu tiên của kì thi Olympic quốc gia. Chính xác là buổi chiều.

Môn thi đầu tiên là Tiếng Anh và Ngữ Văn.

Môn Toán của An Lạc Dương diễn ra vào chiều ngày kia nên bây giờ cậu còn khá thả lỏng.

An Lạc Dương nằm trên giường bấm điện thoại, vừa rồi mẹ cậu nhắn rất nhiều tin hỏi han, cậu phải cận thận trả lời từng cái một.

Trần Kỳ thì ngồi ở ghế bành đọc sách.

Dù là vậy nhưng anh vẫn không thể nào tập trung được, ánh mắt liền tục liếc nhìn An Lạc Dương nằm úp trên giường, hai chân đung đưa trong không trung, ngón chân nhỏ nhắn ngoe nguẩy, làm lòng người ngứa ngáy.

- Lạc Dương.- Trần Kỳ gọi.

- Hả?

- Cậu có xem tôi là bạn thân thiết không?

An Lạc Dương dừng bấm máy, ngước nhìn anh.

“Không nha, em coi anh là người yêu tương lai.”

Thôi dẹp, cậu chỉ dám nghĩ vậy thôi.

- Tất nhiên rồi.

Trần Kỳ đặt quyển sách lên bàn, đi tới giường ngồi xuống, đệm bị lõm xuống một phần.

- Vậy từ giờ tôi gọi cậu là Dương Dương nhé.

Trần Kỳ vẫn nhớ lần đó Tiêu Dật gọi An Lạc Dương là Dương Dương khiến cậu chán ghét vô cùng, trước giờ trong lòng anh vẫn luôn gọi cậu thân mật như vậy.

An Lạc Dương mỉm cười đồng ý:

- Dĩ nhiên là được rồi. Tôi gọi cậu là A Kỳ nhé.

- Cậu gọi tôi như thế nào cũng được.

Trần Kỳ ngả người ra thành giường, tiếp tục nói:

- Đã là bạn tốt thì cậu kể cho tôi nghe về người cậu thích đi.

- Khụ khụ. – An Lạc Dương giật mình ho sặc sụa, lấm lét nhìn Trần Kỳ: - Cậu hỏi làm gì chứ?

Trần Kỳ nhìn điệu bộ cự tuyệt tiếp chuyện của An Lạc Dương, không chịu khuất phục.

- Ngày đó cậu nói, cậu không có cơ hội nào trong vô vọng ấy, tôi đã hơi tò mò rồi. Kỳ thật Dương Dương à, cuộc đời còn dài lắm, phía trước còn rất nhiều người tốt đẹp, hay là cậu cứ buông bỏ đi.

Lần đầu tiên Trần Kỳ cảm thấy anh nói nhiều một hơi đến vậy, chỉ muốn từng bước từng bước tháo gỡ tình cảm không nên có kia của An Lạc Dương.

Thiếu niên đối diện nghe anh nói xong thì cụp mắt, vẻ bi thương lộ rõ.

An Lạc Dương biết chứ, biết cậu thích một người xa vời cậu như thế nào. Nhưng người đó lại là Trần Kỳ. Cậu thích Trần Kỳ phát điên lên, sao nói buông bỏ là buông bỏ được.

Nếu Trần Kỳ biết mấy lời nói hoang đường anh tuôn ra để thuyết phục An Lạc Dương chẳng khác nào đem đá đập chân mình, chắc chắn sẽ ức đến hộc máu.

Thấy vẻ mặt cứng đầu của An Lạc Dương, Trần Kỳ lòng đau như cắt, đành phải chịu thua trước:

- Thôi coi như tôi chưa nói gì đi, chúng ta đi ngủ, sáng mai cùng đi Bắc Kinh chơi nhé.

An Lạc Dương gật đầu đồng ý, cả hai cứ thế lâm vào tĩnh mặc đắp chăn ngủ.

Mỗi người một tâm sự, một nỗi lòng, chỉ vì sự khờ dại mà không nhận ra tâm ý của nhau.

An Lạc Dương nói ngủ liền chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Trần Kỳ nghiêng đầu nhìn gương mặt cận kề. Cảm giác được thỏa thích ngắm người thương khiến tâm trạng anh lại lâng lâng khó tả, chỉ tiếc nó mỏng manh như một lớp bong bóng, dễ bị chọc thủng.

Trần Kỳ vươn tay vuốt ve bờ má của An Lạc Dương, tiếp nhận xúc cảm trơn mịn khoan khoái lại làm đầu ngón tay anh bỏng rát.

Trần Kỳ vươn người tới, đặt lên môi An Lạc Dương một nụ hôn thật dịu dàng.

Ngủ ngon nhé, Dương Dương của anh.