Khoa Cấp Cứu

Chương 100: - Hồng Trần Tục Thế (1)

"Quan xxx tham nhũng, tình nhân do nhận hối lộ mấy chục triệu bị phán lãnh án..." Tin tức đang nói về tình hình gần đây một viên chức nào đó bị điều tra, sư thái ngồi xếp bằng trên giường, động tác tay rất chậm, đồ ăn vặt đưa tới miệng lại không muốn ăn.

Sư thái liền tua lại đoạn tin tức đó coi lại thêm lần nữa, xác nhận không phải Lý Ngôn Tâm thì mới yên tâm được đôi chút, mấy ngày hôm nay cũng không có tin tức gì của Lý Ngôn Tâm, sư thái cứ đứng ngồi không yên, không lẽ giống như Lý Ngôn Tâm dự đoán, đã bị người đàn ông đó làm hại rồi à?

"Không được, không được để cô ấy gánh tội oan được." Cô có chút không thừa nhận thật ra mình rất muốn gặp Lý Ngôn Tâm, chỉ tự thuyết phục bản thân là vì làm việc thiện cứu người, không thể để mặc cô ta như vậy.

"Sư thái!!! Có rất nhiều người đến đòi tháo dỡ kìa!" Tiểu ni cô hớt hơ hớt hải chạy vào, giọng hét to đến nổi làm sư thái giật cả mình.

"Tháo dỡ? Chúng ta còn chưa đồng ý dọn đi mà, sao lại tháo dỡ được?" Sư thái nhăn mày, rồi chạy theo tiểu ni cô ra đại điện.

Quả nhiên là có rất nhiều người, trong đó có người đàn ông ăn mặc lịch sự nhưng nhìn không thể ưa nổi đã đến đây lần trước, ông ta gặp sư thái liền mở miệng nói, "Dự án này đã được chính phủ phê duyệt, cho nên xin các tiểu sư phụ phối hợp." Nói xong đưa ra tờ công văn có đóng dấu màu đỏ trên đó, sau đó tiếp tục lật tới phần bồi thường, nói rất chắc chắn, "Không có cho mọi người thiệt thòi đâu."

Ông ta từ lâu đã nghe người dân nói ni cô ở Độ Tâm Tự thường xuống núi làm phép kiếm tiền, cho nên ông ta chắc chắn rằng đám người này không phải thành tâm tu hành, cái giá mà công ty đưa ra chắc sẽ làm bọn họ động lòng.

"Chính phủ rất coi trọng dự án phát triển du lịch này, các nội dung liên quan đều có trong đây, hơn nữa..." Người đó chưa nói xong thì sư thái liền cắt ngang, "Tôi biết đọc chữ mà." Đầu cũng không có ngẩng lên, tay thì cứ lật giấy tờ xem, nội dung trong đó cũng viết rất rõ ràng, đến ngày tháng động thổ cũng rất viết chi tiết, điều này có nghĩa là bọn họ không có quyền từ chối.

Người đàn ông bị làm mất mặt nên giả bộ ho vài tiếng, nếu không phải lãnh đạo có dặn dò thì ông ta cũng chẳng xem đám ni cô này ra gì, nếu bọn họ muốn làm trò đòi thêm tiền thì cũng sẽ có cách giải quyết, cho nên ông ta cũng không vội vàng gì, chỉ khoanh tay đứng đó chờ.

Sư thái cầm công văn xem rất chi tiết, đám tiểu ni cô phía sau cũng vây xung quanh, bắt đầu nhỏ tiếng bàn tán, "Chỗ này bị tháo dỡ thì chúng ta đi đâu giờ?"

"Xuống núi tìm không được việc làm chắc chết đói quá... em không muốn đi."

"Số tiền này có phải hơi ít không? Chia ra cho mọi người thì không còn được bao nhiêu nữa."

Trong lúc này, sư thái bình tĩnh lên tiếng, "Chúng tôi sẽ dọn đi, chỉ là thời gian du di cho thêm vài tháng nữa, ngoại trừ phải sắp xếp cuộc sống cho những người khác, còn phải di dời các tượng phật đi chỗ khác nữa."

"Sư thái!" Các tiểu ni cô ngẩng đầu lên nhìn tượng phật to lớn khoảng 10m, công trình như vậy phải tốn rất nhiều tiền, hơn nữa cho dù có di dời tượng phật đi thì cũng không biết đem đi đâu.

"Ta tự sẽ có cách." Sư thái tuy an ủi bọn họ vậy, nhưng trong lòng rối nùi, nhưng khi nghĩ tới những đồ vật ở đây sẽ bị bọn họ phá hủy thì cô lại không nỡ.

Tài khoản mình còn bao nhiêu tiền thì sư thái cũng biết rõ, cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.

"Ngày động thổ không thể nói sửa là sửa được, cùng lắm cho các người thêm vài ngày nữa, đến lúc đó không chịu dọn đi thì đừng trách bọn ta làm việc theo phát luật." Chuyện cần nói cũng nói xong rồi, đám người đó liền rời khỏi, hoàn toàn không cho sư thái có cơ hội thương lượng.

"Sư thái... giờ phải làm sao đây..." tiểu ni cô nắm lấy tay áo sư thái, khóc lóc nói.

Đúng là sóng gió cứ đến dồn dập, sư thái cay mày ngẩng đầu lên nhìn tượng phật, chắc là do mình không có thành tâm hướng phật nên mới gặp phải kiếp nạn này, chỉ tiếc một điều là không bảo vệ được những gì sư phụ để lại.

Những vật dụng trong Tàng Bảo Các thì còn dễ thu dọn, nhưng còn bức tượng phật này với bức tượng sư phụ điêu khắc thì làm sao giờ, không thể hủy tâm huyết của sư phụ được.

"Nếu ai muốn tiếp tục tu hành, ta sẽ liên lạc với hội trưởng hiệp hội, xin bên đó sắp xếp dùm, mấy ngày hôm nay mọi người suy nghĩ cho kỹ đi." Sư thái giải tán mọi người, sau đó về phòng mình.

Nếu mua một miếng đất trong thị trấn để xây Độ Tâm Tự thì cô làm không nổi, nhưng nếu mua miếng đất để mấy tượng phật thì chắc cũng làm được,.

Suy nghĩ hết một đêm, cuối cùng sư thái thương lượng với mọi người, thử xuống núi hỏi xem có ai muốn đầu tư vào không, làm một dự án giống như viện bảo tàng vậy, cho dù không ai đầu tư thì bọn họ cũng quyết định lấy một phần tiền đền bù đi cứu mấy tượng phật.

Cuối cùng trong thị trấn cũng có người quyên rất nhiều tiền, còn có một ông chủ nhà xưởng tự nguyện cho bọn họ một miếng đất trống, sự nhiệt tình của mọi người hoàn toàn ngoài dự đoán của sư thái.

"Bình thường mọi người đều được các vị sự phụ ở Độ Tâm Tự chăm sóc, lần này đến lượt bọn tôi ra chút sức lực rồi." Đối với một số ni cô muốn hoàn tục, các cửa tiệm trong thị trấn có thể thuê họ làm nhân viên, đãi ngộ cũng rất tốt.

Sắp xếp ổn thỏa các việc lớn nhỏ trong am, lại tự móc tiền túi ra để di dời các tượng phật lớn nhỏ đi đến chỗ mới, bận rộn hết mấy tháng trời, cuối cùng cũng hoàn thành trước kỳ hạn, sư thái hai tay chắp lại đứng trong ngôi nhà xưởng được cải tạo lại, "A di đà phật..."

"Sư thái... người chia hết tiền bồi thường cho mọi người, vậy còn sư thái thì sao?" tiểu ni cô lo lắng hỏi.

"Ta tự sẽ có cách kiếm tiền, các ngươi không cần lo cho ta." Sư thái suy nghĩ chắc lần này đến lượt mình phải chạy vạy khắp nơi rồi, nhưng mà trước lúc đó có một việc cần phải làm.

"Đúng rồi, nghe nói ngày mai đội tháo dỡ lên núi đó..." Dù sao thì cũng ở đây nhiều năm nên cũng có cảm tình với chỗ này, đột nhiên nói tháo dỡ thì ai cũng không nỡ, "Mai chúng ta đến đó xem sao?"

"Uhm." Sư thái chỉ thấy mũi hơi cay, nếu nói tiếp thì sợ sẽ kiềm chế không nổi rơi nước mắt trước mặt mọi người mất.

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người không hẹn mà mặc áo tăng tập hợp trước cửa Độ Tâm Tự, sau đó nhìn lại ngôi am miếu lâu năm này, tất cả đều lắc đầu thở dài, đúng là không thể địch lại mấy người có tiền.

Sư thái mặc áo cà sa bình thường chỉ dùng trong dịp trọng đại, là cái áo tượng trưng cho thân phận chủ trì của cô, nhưng lần này chắc là lần cuối được mặc nó, chỉ cảm thấy đau lòng.

Đội tháo dỡ cũng đã đến từ rất sớm, khuyên bọn họ rời khỏi công trình rồi mới bắt đầu tháo dỡ, sư thái bọn họ chỉ đứng từ xa nhìn, xung quanh có tiếng ni cô khóc thút thít.

"Đúng là tạo nghiệt mà..." Bên cạnh còn có mấy tín đồ dưới núi, cũng rất bất bình vì hành vi tháo dỡ này , nhưng cũng chỉ bất lực đứng nhìn.

Sư thái ngồi xếp bằng lại, tay lần tràng hạt bắt đầu niệm kinh, như là tâm linh tương thông vậy, các người khác cũng ngồi xung quanh sư thái, mắt ngấn lệ niệm kinh văn quen thuộc thường ngày, các tín đồ thành tâm quỳ ở một bên, chắp hai tay lại.

Tiếng máy xe xúc đất ầm ỉ, tiếp theo đó là bức tường xung quanh bị đập bỏ, cát bụi bay mịt mù, sau đó là các kiến trúc các cũng lần lượt sụp đổ, chôn vùi hết tất cả ký ức thuộc về nơi đây, từ nay về sau không còn nơi gọi là Độ Tâm Tự nữa.

Sư thái từ từ nhắm mắt lại, đọc hết đoạn kinh văn cuối cùng, nếu nói vận mệnh của quá khứ là không có sự lựa chọn, thì con đường về sau phải tự mình đi rồi, tuy đất trời rộng lớn, nhưng cũng không còn nơi gọi là để mình nhớ nhung nữa rồi, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

"Các ngươi sau này không được làm biếng nữa nha, đã vào hồng trần thì cũng sẽ gặp nhiều chuyện rắc rồi, sau này... chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi..." Sư thái vẫn không yên tâm đám tiểu ni cô này, bình thường hậu đậu vậy, sợ ra xã hội sẽ không sống sót được.

"Sư thái... vậy người đi đâu? Không đi với bọn em à?" các tiểu ni cô không nỡ rời xa sư thái, bình thường cho dù có phạm lỗi gì đi nữa thì cũng không cần lo lắng, bởi vì sư thái đều có thể giải quyết được, mọi người ai cũng ỷ lại vào sư thái.

Sư thái mỉm cười lau nước mắt, "Ta còn chuyện phải làm, nhưng không biết bao giờ mới về được, các ngươi nhớ tự chăm sóc mình."

Điều sư thái quan tâm nhất hiện giờ chỉ có Lý Ngôn Tâm mà thôi, không có nơi trú ngụ như Độ Tâm Tự, sư thái cũng có chút lo lắng, hòan toàn không giống như lúc trước mỗi lần ra cửa đều rất bình thản.

Nhưng chuyện tới nước này rồi, không còn đường lui nữa, những ngày tháng sau này chuyện gì cũng có thể xảy ra, tuy không xác định nhưng thế giới bên ngoài quả thật rất hấp dẫn.

Sư phụ thường dạy không loạn vì tâm, không khổ vì tình, không niệm quá khứ, không sợ tương lai, sư thái cảm thấy lời này có nghĩa là khi có được mục tiêu thì phải dẹp trừ hết các chướng ngại, đi theo trái tim mình, cảnh giới cao thâm vô dục vô cầu sợ mình không đạt nổi thôi, nếu sống tiêu xái thì sao nhỉ? Thì ra Tây Môn mới là người nhìn thấu hết mọi thứ.