"Cái gì mà Tuyệt tròn tuyệt vuông tuyệt tam giác ở đây, nói không được là không được rồi, xin đừng làm ảnh hưởng công việc của chúng tôi." (Giác cùng âm với tuyệt, Nguyên cùng âm với tròn.)
Bảo vệ ở cửa đã đổi người khác, không phải là người lần trước gặp được, sư thái giải thích khô cả họng cũng không ai cho cô vào, hơn nữa còn rất bực bội đuổi cô và những người khác ra ngoài. Sư thái thở dài, chỉ còn cách lui ra ngoài, đứng dưới bóng cây không biết mình nên làm gì tiếp theo đây, không lẽ trực tiếp lên Kinh Thành luôn sao, có đường đột quá không, cô ấy với Lý Ngôn Tâm cùng lắm chỉ là quan hệ sư đồ thôi. Cho dù như vậy, bọn họ cũng chỉ ở chung với nhau mấy tháng thôi, nhưng khuôn mặt đó làm cách nào cũng không thể xóa bỏ khỏi tâm trí mình được. Mấy ngày nay, sư thái đều lặng lẽ ngồi ở một góc ngoài cửa lớn, cô cũng không phải là cố ý ngồi chờ cục trưởng gì đó, chỉ là Độ Tâm Tự bị tháo dỡ rồi, cô không còn nhà nữa, ngoại trừ muốn tìm Lý Ngôn Tâm ra thì không còn chuyện gì để làm khác. Nhưng giờ muốn gặp Lý Ngôn Tâm còn khó hơn lên trời nữa, cô cứ như thế lặng lẽ đợi ở đây, chắc cũng không có ích gì đâu, nhưng cô lại cũng không còn cách nào khác. Ngày hôm nay, từ sáng sớm trời đã bắt đầu mưa, tuy mưa không lớn nhưng vẫn làm ướt hết quần áo, người đi đường vội vã đi nhanh. Sư thái cầm cái ô giấy dầu đứng ở bên đường, toàn thân áo tăng màu xám làm cô trở nên có khí chất tiên nhân hơn. Căn tiệm đối diện bên kia đường do trời mưa nên cũng không có khách, các nhân viên không có gì làm tụ tập ở cửa, hiếu kỳ nhìn ni cô đã đứng đó mấy ngày nay rồi, cũng không biết cô ấy rốt cuộc đang đợi ai. Trong khi sư thái đứng bên đường hai mắt nhìn xa xăm, trong đầu cứ nghĩ ngợi lung tung, thì một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, "Giác Nguyên sư thái, sao lại ở đây?" Người ngồi ở ghế lái phụ nhìn hơi quen, nhưng nhất thời lại không nhớ đã gặp ở đâu, sư thái một tay hành lễ, "A di đà phật... thí chủ là?" Người đó nhìn xung quanh, giống như là sợ bị ai đó nhìn thấy, thò đầu ra nhỏ tiếng nói, "Sư thái không lẽ đến tìm cục trưởng à?" Vừa nghe nói tới cục trưởng, sư thái lập tức nhớ ra người này là một trong những người đã cùng cục trưởng đến Độ Tâm Tự dâng hương, "Đúng vậy, nhưng đồng chí ở cửa nói sao cũng không cho tôi vào." "Ồ, đó là điều tất nhiên rồi, cực khổ sư thái rồi, mau lên xe đi." Người đó mời sư thái lên xe, đóng cửa sổ lại rồi mới dám lớn tiếng nói, "Tôi là thư ký của cục trưởng, sư thái kêu tôi Tiểu Triệu là được~ mấy hôm nay cục trưởng đi công tác, nhưng mà hôm nay ông ấy về rồi, tôi giờ đang đến sân bay đón ông ấy." "A di đà phật, ông ấy bận rộn vậy, tôi đường đột đến quấy rầy rồi." Sư thái khách sáo nói. "Sao sư thái lại nói vậy, nếu biết sư thái đến thì tôi đã giúp sư thái thu xếp rồi!" Tiểu Triệu trên đường cứ trò chuyện với sư thái, biết được Độ Tâm Tự đã bị tháo dỡ, cũng cảm thấy rất đáng tiếc, "Cũng đợt tháo dỡ này, cũng có người đi tố cáo, không cần biết có phải chúng tôi quản lý hay không, chỉ biết đứng chặn lại ở cửa, thật là đau đầu." Sư thái cứ nghe anh ta nói, nhưng trong lòng lại rất bồn chồn, chắc chuyện mình cần hỏi cũng không liên quan gì đến cục trưởng. Đợi đến khi gặp được cục trưởng thì sư thái trực tiếp vào thẳng vấn đề hỏi chuyện của Lý Ngôn Tâm, ai ngờ lúc nãy cục trưởng mặt vẫn tươi cười, đột nhiên nghiêm lại, "Giác Nguyên sư thái sao lại hỏi về vấn đề này?" Ông ta trầm giọng xuống, làm cho không khí trong xe nặng nề hơn. "Cô ấy là đệ tử duy nhất của tôi, tôi chỉ muốn hỏi tình trạng hiện giờ của cô ấy thôi, không có ý gì khác, ngài đừng căng thẳng." Sư thái nói sơ chuyện của Lý Ngôn Tâm cho cục trưởng nghe. Ông ta vừa nghe vừa nhíu mày lại, nhưng vẫn không tiết lộ điều gì, "Gần đây tôi bận rộn như vậy cũng do cô ta bị bắt ở đây, cô ta đã được chuyển giao đến Kinh Thành rồi, cho nên chuyện của cô ta... xin thứ lỗi không giúp được cho sư thái." "Vậy à..." Sư thái thất vọng cúi đầu xuống. "Sư thái khó khăn lắm mới tới đây, hay là đi tham quan một vòng đi? Cầu nguyện ở Độ Tâm Tự đúng là linh nghiệm, tôi còn chưa cảm ơn sư thái nữa, đợi qua thời gian sau tôi sẽ đi qua đó trả lễ." "Có thể giúp được người tất nhiên là tốt rồi, chỉ tiếc là sau này không còn Độ Tâm Tự nữa." Sư thái nhắc tới Độ Tâm Tự, trong lòng vẫn hơi khó chịu. Cục trưởng nghe thư ký nói những chuyện đã xảy ra, oán trách sư thái sao không nhờ ông ấy giúp đỡ, trong lòng sư thái trợn mắt, cô cũng muốn nhờ, nhưng nếu không phải lần này gặp được thư ký ông ta thì không biết phải chờ tới bao giờ. "Thế sự vốn vô thường, bần ni vẫn chưa tu hành đến cảnh giới vạn vật giai không, thật là hổ thẹn." Sư thái biết mình chấp niệm quá sâu, vốn không thích hợp tu hành. "Nếu có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói với tôi." Chuyện lần này cục trưởng cũng được tính là có công, cũng nhờ hương quả của Độ Tâm Tự. Vào giữa trưa, trong phòng vip của nhà hàng chỉ có cục trưởng với sư thái hai người, thức ăn đã lên đầy đủ, cục trưởng cho thư ký và mọi người lui ra, phòng vừa đóng thì sư thái bắt đầu căng thẳng lên. "Thức ăn nhà hàng này cũng thuộc hạng nhất nhì ở đây, tôi đã dặn dò bọn họ nên sư thái cứ yên tâm ăn." Sư thái thấy ông ta muốn ăn riêng với mình, lại nhớ đến lúc trên xe ông ta dường như có điều muốn nói, cho nên thám thính thử, "Ngài có phải có chuyện muốn nói." Cục trưởng cũng không vòng vo, đặt đũa xuống, lắc đầu thở dài, "Liên quan đến vụ án của Lý Ngôn Tâm, tôi khuyên sư thái đừng nên dính dáng vào, không có đơn giản vậy đâu." "Tại sao lại nói vậy?" Nếu thật là như vậy thì hoàn cảnh Lý Ngôn Tâm hiện giờ cực kỳ không khả quan? "Tuy hiện giờ đang có chiến dịch chống tham nhũng, nhưng người đàn ông đó không phải nhân vật bình thường, bây giờ cô ta lại dính vào vụ án này... chỉ sợ, lành ít dữ nhiều." "Thiên có thiên đạo, nhân có nhân đạo, thiện ác đều có báo, chỉ hy vọng cô ta được đối xử một cách công chính... tôi chỉ muốn biết hiện giờ cô ấy có ổn không." sư thái ngập ngừng, "Chỉ như vậy thôi." "Không phải tôi không muốn giúp, chỉ là cô ta đã chuyển qua Kinh Thành, chuyện bên đó tôi cũng không nhúng tay vào được, sợ sẽ làm sư thái thất vọng." "Cám ơn ngài nhiều." Sư thái tuy biết mình cho dù biết được hoàn cảnh Lý Ngôn Tâm hiện giờ ra sao cũng không giúp gì được cho cô ta, nhưng tâm trạng vẫn rất lo lắng. "Nếu có tin tức gì của cô ta, tôi sẽ thông báo sư thái biết ngay." "Cám ơn." Đi ra khỏi nhà hàng, sư thái cảm ơn cục trưởng vốn muốn cho tài xế chở cô về, bên ngoài đã tạnh mưa, trời quang mây tạnh, cô muốn tự mình về nhà, trên đường đi bình ổn lại tâm trạng của mình.