Khoa Cấp Cứu

Chương 64: - Tục gia đệ tử (1)

Trận tuyết lớn trên núi cũng đã tan chảy gần hết rồi, thời tiết vốn sắp vào xuân, nhưng nhiệt độ lại hạ xuống rất thấp và có tuyết rơi, Độ Tâm Tự lại được phủ một lớp tuyết trắng xóa, có chuyển phát nhanh đến cửa, sư thái ký nhận xong rồi kéo món hàng về phòng.

"Ủa? Sư thái, sao lại mua thêm máy sưởi vậy? Giờ mùa xuân rồi, đâu có xài được nữa." Tiểu ni cô đến giúp đỡ, không hiểu hỏi.

"Già cả rồi, ta sợ lạnh." Sư thái miễn cưỡng bịa chuyện.

"Hi hi, sư thái mà cũng than già à, nếu để Giác Minh Giác Tuệ sư thúc nghe được chắc giận lắm đó." Tiểu ni cô nhanh nhẩu giúp sư thái kéo thùng hàng.

Mắt thấy sắp tới phòng mình, sư thái liền đuổi con bé đi, sợ nó trực tiếp kéo vào phòng là sẽ thấy mình 'tàng trữ' người sống trong đó!

"Không sao, để em giúp cho~" Tiểu ni cô hôm nay rất siêng năng, làm cho sư thái bồn chồn tới nỗi muốn vò đầu bứt tóc.

"Ầy, không cần đâu..." Sư thái chưa kịp cản lại thì thấy con bé đã vào phòng, nhất thời sợ đến đổ mồ hôi hột.

Tiểu ni cô vừa vào phòng thì thấy Lý Ngôn Tâm, hai người bốn mắt nhìn nhau đến ngẩn ngơ, tiểu ni cô mở to miệng tay chỉ vào Lý Ngôn Tâm muốn hét lên.

Sư thái giả bộ hết sức bình tĩnh vỗ đầu con bé, "Không được la làng lên, thấy nữ thí chủ sao không hành lễ? Bình thường dạy ngươi sao hả."

Tiểu ni cô không hiểu chuyện gì hết, bị sư thái hù dọa liền lấy hai tay chắp lại, "A di đà phật, mong thí chủ thông cảm, bần ni mới cạo đầu chưa được bao lâu..."

"Còn không mau đi thu dọn một căn phòng, Lý thí chủ từ xa đến đây, chuẩn bị trở thành đệ tử tục gia của ta, qua hai hôm nữa sẽ làm lễ quy y, phải chuẩn bị mới được." Tay sư thái không ngừng lần tràng hạt, cũng may không phải là trước mặt phật tổ, nếu không thì lời nói dối này cô cũng không nói ra được.

"Vâng..." Tiểu ni cô sau khi nghe sư thái dặn dò xong thì rời khỏi, bởi vì qua vài hôm nữa sẽ rất bận rộn cho lễ quy y.

Sau khi tiểu ni cô đi khỏi, sư thái và Lý Ngôn Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, mau mau đóng cửa lại, hai người ngồi ở đầu giường, Lý Ngôn Tâm lo lắng hỏi, "Như vậy có sao không? lỡ như để người ta biết thân phận của tôi..."

"Cô không nói tôi không nói thì ai mà biết, trước mắt qua hết năm mới rồi tính tiếp..." Sư thái chưa kịp nói xong thì tiểu ni cô lại vội vàng đẩy cửa chạy vào, "Không biết Lý thí chủ tên là gì ạ."

Làm cho hai người ở trên giường giật hết cả mình, lúc nãy sư thái lỡ miệng nói họ ra rồi, "Lý..." nhưng lại khựng lại, không thể nói tên thật được, nên bịa đại một cái tên, "Cúc Hoa!" (Cúc Hoa còn có nghĩa là lỗ hậu :D)

"Lý Cúc Hoa..." tiểu ni cô tự mình lẩm bẩm, sau đó đóng cửa lại rồi rời khỏi.

"Cái tên này thật là..." Lý Ngôn Tâm vô duyên vô cớ có cái tên Lý Cúc Hoa, quả thật là không muốn kêu cái tên này.

"Chuyện đột ngột quá nên tôi cũng không còn cách nào khác." Sư thái cũng cảm thấy áy náy khi bịa ra cái tên này, "Không sao, khi quy y thì còn được đặt pháp danh mà, 'Tòng Tâm' như thế nào?" Ý của sư thái là cô ta có thể tuân theo nội tâm.

Lý Ngôn Tâm vừa nghe xong thì một bên mày liền nhướng lên, "Tủng?"

(Tủng là chữ Tòng Tâm ghép lại, Tòng trên Tâm dưới, chỉ những người nhát gan, nhu nhược.)

"...Không phải ý đó..." Sư thái cũng phục cái lối suy nghĩ của cô ta, "Thời tiết ở đây có thể cô không thích ứng được, tôi đi nấu cho cô chút canh gừng, nếu để bị cảm thì phiền phức lắm đó."

Mấy hôm nay, tuy có thể giấu Lý Ngôn Tâm trong phòng mình, nhưng đây cũng không phải là cách lâu dài, hôm nay là thời cơ tốt để giới thiệu cho mọi người biết, để tránh khỏi sau này nếu có bị phát hiện thì càng khó giải thích hơn, bụng của cô ta chắc khoảng hai tháng nữa là sẽ to lên.

"Tôi phải dọn đi phòng khác sao?" Tuy thời tiết bên đây lạnh lẽo ẩm ướt khiến cho người ta chỉ muốn trốn trong chăn thôi, nhưng cũng may là sư thái chăm sóc chu đáo, thậm chí đêm tối ủ ấm giường còn ấm hơn máy sưởi điện nữa, chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi thôi nhưng khiến Lý Ngôn Tâm không muốn dọn đi đâu hết.

Thấy Lý Ngôn Tâm ngồi ở bên giường lạnh tới xoa xoa tay, móng tay cũng có chút tím tái đi, sư thái liền qua đó lấy tay cô ấy đặt vào lòng bàn tay của mình rồi xoa nhè nhẹ, đôi lúc còn phà hơi vào để ủ ấm nữa, "Không sao, nếu cô vẫn cảm thấy lạnh thì mua thêm mấy vật phẩm giữ ấm nữa, chỉ là thời tiết này qua vài hôm nữa sẽ ấm lên thôi."

Lý Ngôn Tâm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của sư thái, tuy thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng cô cảm nhận được là sư thái rất quan tâm lo lắng cho mình, chăm sóc tận tình chu đáo, nếu sư thái là đàn ông thì Lý Ngôn Tâm còn tưởng rằng mình đang mang thai con của cô ấy nữa.

Nghĩ đến đây thì đột nhiên mặt Lý Ngôn Tâm đỏ lên, bản thân mình lúc trước bị ma quỷ che mắt mới thích người đàn ông chết tiệt đó!

Đối với sự giúp đỡ tận tình của sư thái thì Lý Ngôn Tâm cảm thấy cảm ơn cỡ nào cũng không đủ, thì ra trên đời này còn có người như thế, trong thời khắc quan trọng cứu mình ra khỏi biển lửa, Lý Ngôn Tâm bắt đầu có chút tin vào phật pháp, chắc trên chín tầng mây luôn có một đôi mắt lặng lẽ quan sát chúng sinh.

"Cám ơn cô giúp tôi như thế, tôi cũng không biết khi nào có thể rửa oan được, cho nên càng không biết có cơ hội để báo đáp cô không... vả lại lúc đầu tôi còn hiểu lầm cô, thật là xin lỗi."

Sư thái giơ tay lên sờ lấy vết thương gần như đã khỏi hẳn trên trán, liền xua tay nói, "Nếu đã có duyên gặp nhau trên máy bay, thì đó cũng là số trời an bài, nữ thí chủ cứ thuận theo là được, không cần phải canh cánh trong lòng."

"Cái này... cô có thể đừng kêu thí chủ này thí chủ nọ được không, cô có thể kêu tên tôi... khi ở riêng với nhau." Lý Ngôn Tâm lúc trước hầu như là không có đi chùa, nên khi nghe người khác kêu mình là thí chủ thì thấy hơi kỳ quặc.

"E hèm, lỡ mà để người khác nghe thấy thì không tốt chút nào, hay là kêu pháp danh của cô nha."

"Cũng được..." Lý Ngôn Tâm sợ sư thái sẽ kêu cái tên mới đặt lúc nãy, ngày nào cũng cúc hoa tới cúc hoa lui thì chắc có ngày 'cúc hoa' của mình cũng thốn đến tận rốn.

"Tôi đi nấu chút canh gừng cho cô." Sư thái sợ cô ấy sẽ bị cảm.

Lý Ngôn Tâm lấy laptop của sư thái đặt lên đùi, nằm trên giường đắp chăn mà vẫn cảm thấy lạnh, căn bản y như là chỉ cần ra khỏi chăn là chỉ có con đường chết!

Bởi vì sợ Lý Ngôn Tâm thường ngày ở một mình trong phòng sẽ buồn chán, sư thái bèn lấy laptop của mình cho cô ta mượn, Lý Ngôn Tâm không dám đăng nhập vào các phần mềm chat, chỉ vào hộp thư xem, thì thấy mail của người đàn ông đó gửi tới, nội dung đầy vẻ uy hiếp, "Đừng tưởng rằng cô trốn là tôi tìm không ra, cho dù cô trốn đến chân trời góc bể cũng trốn không thoát đâu! Nếu ngoan ngoãn quay về thì sẽ tha cho ba mẹ cô."

Câu cuối cùng làm cho Lý Ngôn Tâm nơm nớp lo sợ, người đàn ông đó không ngờ độc ác như vậy? Lấy ba mẹ ra uy hiếp mình, nhưng nếu mình quay về như thế thì không những ba mẹ có thể vẫn bị uy hiếp, mà mình sẽ cầm chắc cái tội danh giết người, không còn cơ hội rửa oan, cho nên lúc này càng không thể manh động!

Lý Ngôn Tâm ra sức nắm chặt tấm chăn, cắn chặt môi suy nghĩ xem nên ứng phó ra sao, nhưng hiện giờ mình đang ở nơi đất khách quê người, lại không có ai có thể chống lưng, chỉ cần bị phát hiện là không còn đường sống.

Trong lúc Lý Ngôn Tâm đang trầm tư suy nghĩ thì sư thái bưng một bát canh gừng nóng hổi bước vào.

"Mau uống đi~" Sư thái ngồi ở bên giường, đưa bát canh gừng cho Lý Ngôn Tâm, thấy cô ta cứ cau mày nhìn vào màn hình, do đó ghé sát người vào xem thử, "Trên đời này sao lại có người..." ba từ vô liêm sỉ sư thái cũng không có nói ra, ngoại trừ Tây Môn ra thì sư thái luôn giữ hình tượng đứng đắn trước mặt người khác, "Sao lại có người như vậy... vậy cô có dự định gì không? Tôi nghĩ đây là cạm bẫy của ông ta."

Nhìn thấy một người xa lạ mới quen mấy hôm mà lại quan tâm mình tới như thế, Lý Ngôn Tâm cảm thất rất ấm lòng, "Tôi biết, cho nên tạm thời không có quay về đó, dù sao thì ba mẹ tôi cũng không liên quan gì đến chuyện này, chắc ông ta cũng không dám làm gì đâu."

"Hay là.. chúng ta chủ động hành động trước? Giao chứng cứ cho các cơ quan liên quan?" Sư thái cũng chỉ nghĩ được cách này thôi.

Lý Ngôn Tâm uống từng ngụm canh nhỏ, trong đầu lóe lên suy nghĩ, nếu cứ bị động như thế thì cũng không thay đổi được gì, chi bằng liều một phen? "Dù sao thì cũng đã như vậy rồi, chi bằng tôi đi tố cáo ông ta."

"Như vậy... có được không đó?" Sư thái rất lo lắng cho cô ta, một phụ nữ yếu đuối như vậy mà phải đi làm chuyện mà chỉ có trong phim truyền hình mới có những tình tiết như thế, tuy không rõ quy trình làm việc sao, nhưng chắc có liên quan tới pháp luật với các quan chức, thường dân nhỏ bé đấu với quan chức cao cấp có tiền có quyền thì kết quả không khả quan cho lắm.

"Kết quả tệ nhất thì cũng là con đường chết, đối mặt cũng chết, mà trốn tránh cũng chết, chi bằng liều một phen." Lý Ngôn Tâm đã hạ quyết tâm, liền bắt đầu sắp xếp lại các chứng cứ liên quan, còn tìm hiểu các vấn đề pháp luật trên các diễn đàn nữa.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lý Ngôn Tâm, đôi mắt rất có thần, cứ dán sát vào màn hình, xem ra một khi cô ta quyết định chuyện gì thì sẽ kiên định tới cùng, quả nhiên là phụ nữ khi nghiêm túc là rất xinh đẹp, mắt sư thái hầu như là không rời khỏi cô ta, lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn cô ta sắp xếp các dữ liệu mà mình cũng không rõ là cái gì nữa.

"Sư thái, phòng của nữ thí chủ..." Tiểu ni cô xông vào báo cáo, vừa vào thì thấy hai người một ngồi một nằm trên giường, mặt nghiêm nghị nhìn vào màn hình vi tính, khi nữ thí chủ thấy mình vào thì hoảng hốt đậy màn hình lại.

Hai người họ... lúc nãy...rốt cuộc là đang xem cái gì?...

Tiểu ni cô đột nhiên xông vào, làm cho hai người cũng giật hết cả mình, tim cứ đập thình thịch, mặt cũng có chút đỏ ửng.

Ai mà ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng vậy càng làm cho trí tưởng tượng của tiểu ni cô ngày càng bay xa, tiểu ni cô nhướng mày mỉm cười, cung kính hành lễ, "Sư thái, hai người cứ tiếp tục xem, em đi chuẩn bị đồ dùng cho lễ quy y đây~"