Khoa Cấp Cứu

Chương 65: - Tục gia đệ tử (2)

"Ê!" Sư thái nhìn theo bóng dáng tiểu ni cô rời khỏi hét lên, nó cười có ý gì thế? Sao tự nhiên thấy nổi hết da gà, "Con bé có ý gì vậy?" Sư thái quay đầu qua hỏi Lý Ngôn Tâm.

Lý Ngôn Tâm tất nhiên là hiểu biết nhiều hơn sư thái, cũng đoán ra được là bị hiểu lầm rồi, chỉ là không ngờ ni cô trong am này cũng tiên tiến thật, tiểu ni cô đó nhìn cỡ nào cũng khoảng 15,16 tuổi, vậy mà biết được nhiều vậy? "Tôi cũng không biết nữa, chắc là tưởng chúng ta đang coi phim...."

"Hử? Coi phim thì có sao đâu, sao lại cười một cách gian tà vậy?" Sư thái bình thường coi những thứ đàng hoàng không à.

"Phim 'ấy ấy' đó... tức là không phải phim bình thường..." Lý Ngôn Tâm cảm thấy mình không nên thảo luận chuyện này với một ni cô, vả lại còn đang ở trong am miếu nữa, như vậy là rất bất kính.

"Không phải phim bình thường? Vậy là phim đặc biệt à?" Sư thái vẫn không hiểu.

"Không nên nói về mấy thứ này nữa... nếu như cô muốn biết thì đợi sau này có cơ hội hoàn tục thì tôi nói với cô sau..." Lý Ngôn Tâm quả thật là không thể giải thích được.

Nghe đến đây, cho dù trong sáng đến cỡ nào đi nữa thì sư thái cũng hiểu ra được chút ít, mặt lập tức nóng lên, đến lỗ tai cũng đỏ bừng lên, tuy cô không hiểu mấy chuyện đó phải làm sao, nhưng chỉ cần nghĩ tới là thấy xấu hổ, lập tức lần tràng hạt niệm kinh.

Lý Ngôn Tâm tuy cũng ngượng ngùng, nhưng dù sao cũng là người từng trải, nhìn thấy da mặt sư thái chuyển sang màu hồng, đặc biệt là lỗ tai cũng màu hồng, đột nhiên cảm thấy tim đập liên hồi.

Ôm lấy ngực, Lý Ngôn Tâm cảm thấy cảm giác này rất kỳ là, tại sao lại cảm thấy ni cô này đáng yêu đến muốn sờ sờ lỗ tai cô ta, chắc mình bị bệnh thiệt rồi.

Liền uống ngay mấy ngụm canh gừng, Lý Ngôn Tâm ngụy trang ho lên hai tiếng, kết quả là sư thái liền sốt sắng hỏi, "Cảm nặng thêm rồi hả? Có cần tôi xuống núi tìm bác sĩ không?"

Thật ra sư thái quan tâm Lý Ngôn Tâm như thế, một là thông cảm cho hoàn cảnh cô ấy, hai là cảm thấy tội cho đứa bé trong bụng, chưa được sinh ra mà gặp phải cảnh ngộ như vậy.

Cộng thêm sư thái vốn lương thiện, chưa thấy qua được hiện thực tàn khốc, cảm thấy Lý Ngôn Tâm đã gặp phải thảm cảnh thê thảm nhất rồi, cho nên cô muốn chăm sóc cho người phụ nữ hồng nhan bạc mệnh này trong khả năng của cô.

"Cám ơn cô..." Lý Ngôn Tâm chưa từng nghĩ qua ngoài ba mẹ thì còn có người đối xử tốt với mình mà không cần trả ơn.

Trong ngôi am miếu cách xa thành phố huyên náo này, mọi người ở đây ai cũng trong sáng lương thiện, mỗi ngày bọn họ đều làm những bài tập khô khan mà thanh niên hiện đại bây giờ không ai biết đến, nhưng mỗi ngày bọn họ đều sống rất vui vẻ.

Nếu như có thể, Lý Ngôn Tâm cũng rất muốn ở đây thêm một thời gian nữa, thậm chí là muốn ở lâu dài, không phải là chạy trốn mà là rất thích cuộc sống thanh tịnh ở đây.

Rũ bỏ công danh lợi lộc của ngày thường, từ bỏ các loại tình yêu phức tạp, chỉ muốn theo đuổi sự bình yên của nội tâm, hít thở không khí trong lành, ăn những thức ăn đơn giản, hưởng thụ ánh nắng mặt trời, cảm nhận sự thay đổi của 4 mùa.

Đây là trạng thái nguyên thủy nhất, nhưng lại đem đến cho con người niềm hạnh phúc lớn nhất.

Những người trong thành thị, bận rộn suốt một đời chắc cũng không hiểu tại sao lại sống như vậy, nhưng Lý Ngôn Tâm chỉ ở đây ngắn ngủi có mấy ngày thôi, dường như là nhìn thấu được ý nghĩa của cuộc sống, thật ra cuộc sống vốn chẳng có ý nghĩa gì nhiều, chúng ta vẫn cứ luôn theo đuổi những thứ giống như phù du thôi.

Hạnh phúc lớn nhất của một người, chính là có thể cùng người mình yêu trải qua những quảng đường còn lại, cùng đối mặt với cuộc sống, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, chân cùng nhau dẫm trên một con đường, không cần biết con đường sẽ dẫn tới đâu, chỉ mong cùng nhau được ngắm phong cảnh trên đường đi.

"Nếu như có thể, tôi rất muốn có thể ở đây, tôi rất thích nơi này." Lý Ngôn Tâm nói.

Sư thái hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, "Tất nhiên là được rồi, vô dục vô cầu vô tri vô ngã, nữ thí chủ nếu đã có duyên với ngã phật thì thuận theo tự nhiên là tốt nhất, không nên nóng vội quá."

"Ơ... tôi không có nói sẽ xuất gia... tôi chỉ cảm thấy..." Lý Ngôn Tâm không nỡ bỏ mái tóc dài của mình, vả lại cô ấy cũng tượng tưởng không ra hình dáng khi mình đầu trọc, ngược lại ni cô trước mặt đầu sáng loáng vậy nhưng lại không làm cho người khác thấy kỳ lạ, chắc là do cô ta nhìn phúc hậu, đôi tai phật vừa nhìn thì biết là người có phúc rồi, bất giác sờ tai cô ấy, "Sư thái đúng là tai to có phúc."

"Ư..." Sư thái bị hành động đột ngột của Lý Ngôn Tâm làm cho giật mình, nhưng cô không có né tránh, chỉ cảm thấy tai mình như có dòng điện chạy khắp toàn thân, có chút ngứa, do đó rúc cổ lại.

Lý Ngôn Tâm cũng cảm thấy hành động của mình không hợp lý cho lắm, nhưng hai người bọn họ cũng đã từng ngủ chung giường với nhau rồi, giờ sờ tai cô ta chắc không sao đâu ha.

Nhưng trong lòng sư thái lại nghĩ khác, Lý thí chủ này thích gần gũi với người khác, tướng ngủ mỗi đêm khó coi thì không nói đi, đã vậy còn thích ôm người khác, làm sư thái không có đêm nào ngủ ngon được, sợ mình động đậy sẽ trúng bụng cô ta, nhưng khi đến sáng sớm tỉnh dậy là cô ta không nhớ chuyện mình lúc ngủ.

"Xin lỗi, chỉ là cảm thấy tai cô rất đẹp." Lý Ngôn Tâm tưởng mình làm đau cô ấy, liền xin lỗi.

Cái cảm giác bị Lý Ngôn Tâm sờ tai vẫn còn đó, cho nên lỗ tai vẫn rất đỏ, ngay đến cả cái cổ cũng đỏ theo.

"Tôi nói cho cô biết quy trình của lễ quy y, hôm nay khá lạnh vả lại cô lại bị cảm cho nên ngày mai mới dọn qua phòng khác nha."

"Uhm, được." Hình như là cứ ngủ chung với ni cô thì thấy cũng không tiện, nhưng chỉ cần nghĩ đến bên cạnh không có thân người ấm áp này, Lý Ngôn Tâm chẳng muốn ra khỏi chăn chút nào.

Sau đó, sư thái bắt đầu giảng giải về lễ quy y, cũng may là Lý Ngôn Tâm khi đi học giáo trình cũng khô khan giống như vậy, cho nên các kinh văn này không có làm khó cô được.

Sư thái thấy cô ta nghe lâu như vậy mà cũng không có biểu hiện chán nản gì, nên có chút bất ngờ, lúc trước mình giảng bài cho đám tiểu ni cô đó thì đứa nào cũng ngáp lên ngáp xuống, thậm chí lúc đầu khi mình nghe sư phụ giảng kinh cũng thấy rất vô vị, tâm trí không có tập trung được.

"Cô không thấy mấy thứ này khô khan vô vị hả?" tuy nói một khi đã lãnh ngộ được thì sẽ cảm thấy phật pháp bao hàm rất nhiều triết lý về nhân sinh, nhưng khi bắt đầu tiếp xúc thì sẽ khó tránh khỏi việc khó hiểu mơ hồ.

Lý Ngôn Tâm cười cười, "Cũng ok."

So với lần trên máy bay vô tình ngắm nhìn cô ta, thì lần này hai người ngồi rất sát nhau, ánh sáng mặt trời cũng rất nhẹ nhàng, nụ cười của cô ấy cứ như là hút hồn người khác.

Cô ta không phải là yêu quái thật chứ? Nếu không tại sao đã mặc áo tăng của mình vẫn toát lên vẻ quyến rũ, áo thô vải bố không những không che đậy được cô ta mà còn làm cô ta càng thêm sáng chói.

"Nói thật với tôi đi... cô có phải... là người phàm không đó?" Bản thân mình vẫn cứ luôn giữ tâm thân thanh tịnh, nhưng từ khi quen cô ta thì luôn bị cô ta làm cho lay động, nhất định là phật tổ phái cô ta tới khảo nghiệm mình rồi.

Lý Ngôn Tâm thấy rất buồn cười, ni cô này không lẽ tưởng mình là yêu quái hả, do đó có chút muốn trêu chọc cô ta, "Ồ, thân phận của bổn tiên, không ngờ bị ngươi phát hiện nhanh như vậy~" Thấy sư thái quả nhiên ngơ ngác nhìn mình, mỉm cười ghé sát lại tiếp tục nói, "Nhưng mà lần này ta hạ phàm không phải để cản trở ngươi tu hành, mà chỉ là muốn lấy lại vật mà đã để trong tim ngươi 500 năm trước..."

Sư thái nghe đến đây là biết cô ta đang bịa chuyện rồi, "A di đà phật, vậy xem ra Tử Hà Tiên Tử cô nhất định là tìm lầm người rồi, trong tim bần ni không có nước mắt của cô."

"Ha ha, xem ra cô cũng luyện không ít phim đó~" Lý Ngôn Tâm cảm thấy chỉ cần nhìn ni cô này là có thể xua tan hết mọi chuyện buồn phiền, đến bản thân cô cũng quên mất mình hiện giờ đang là tội phạm bị truy nã.

"A di đà phật, trong am thật ra rất rảnh rỗi, nên cũng có nhiều thời gian coi phim." Sư thái cúi mặt không dám nhìn nụ cười của người đối diện, sợ sẽ bị hút mất hồn, sao cô ta lại thích cười như vậy, vả lại khi cười làm cho người khác thấy thở không nổi, chẳng lẽ cô ta không phát hiện ra sao.

"Đúng rồi, bây giờ không cần lén lén lút lút nữa, tôi có thể tham qua các nơi khác không?" Hai ngày nay Lý Ngôn Tâm cứ luôn trốn trong phòng sư thái, chỉ khi nhân lúc người khác đang lên lớp thì mới nắm bắt thời cơ đi toilet, thời gian còn lại lại không dám ra ngoài, cứ sợ sẽ bị người khác phát hiện.

"Thời tiết hôm nay khá lạnh, tốt nhất cô đừng nên ra ngoài, dù gì cũng là trên núi, gió rất lớn. Đợi ngày mai phòng phía tây thu dọn xong thì tôi dắt cô đi tham quan sau."

"Uhm" Lý Ngôn Tâm lại mỉm cười, không ngờ người nhỏ tuổi hơn mình lại chu đáo đến thế, ở chung với cô ta tuy bình đạm nhưng lại rất thoải mái.

Lúc trước đi chơi với bạn thân tuy rất náo nhiệt, bọn họ cũng không phải chuyện gì cũng suy nghĩ chu đáo cho đối phương, rất nhiều lúc đều là Lý Ngôn Tâm phải nhượng bộ một bước, tuy miệng nói không sao, nhưng thời gian lâu rồi thì cô cũng cảm thấy mệt mỏi.

Sư thái tuy trẻ tuổi nhưng lại rất tinh tế, nhiều chuyện không cần mình nói ra miệng thì cô cũng nghĩ sẵn dùm mình luôn rồi, cho nên ở chung với cô ấy rất thoải mái.

"Cô thật biết chăm sóc người khác." Lý Ngôn Tâm khen ngợi cô ta, bản thân mình được người khác chăm sóc nên cũng có chút ngại.

"A di đà phật, tu hành để tịnh hóa tâm niệm của mình, ngoài ra còn để cứu chúng sinh nữa." Sư thái nghĩ, nếu gặp người khác bị nạn, mình cũng sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng đặc biệt đối với Lý Ngôn Tâm, mình lại đặt nhiều tâm tư hơn người khác, nhưng sư thái chỉ lấy lý do đối phương là thai phụ, cô còn lâu mới thừa nhận là do Lý Ngôn Tâm xinh đẹp, người xuất gia, tất nhiên là phải cai sắc giới rồi.

"Vậy à..." Nghĩ lại cũng phải, phổ độ chúng sinh đương nhiên phải bình đẳng rồi, cô ta đối với mọi người cũng đều tốt như vậy thôi, nhưng nghĩ đến đây thì Lý Ngôn Tâm lại thấy hụt hẫng, còn tưởng rằng cô ta đối xử với mình mới chu đáo vậy. Nhưng lập tức xua ngay suy nghĩ này, mình lại lên cơn thần kinh gì đây, cho dù tiểu ni cô có tốt với mình cỡ nào đi nữa, thì cũng không có ý gì khác.