Khoa Cấp Cứu

Chương 67: - Tục gia đệ tử (4)

Sư thái thấy sắc mặt Lý Ngôn Tâm thay đổi trong chốc lát, tưởng rằng mình đi lâu quá, để cô ấy đợi nên không vui, liền xin lỗi, "Xin lỗi, lâu rồi không nhớ nó để ở đâu, nên tìm hơi lâu." Bởi vì chạy hơi nhanh nên sư thái đứng đó thở dốc.

"Không phải, tôi không phải do cô đi lâu quá..." Thấy sư thái xin lỗi như vậy, Lý Ngôn Tâm thấy xấu hổ chết đi được, cô còn lâu mới nói cho sư thái biết lúc nãy mình nghĩ gì.

"Ồ, vậy thì tốt." Sư thái mỉm cười, rồi đưa thứ ấy cho Lý Ngôn Tâm, "Lúc trước vì muốn tuyên truyền cho am miếu nên mua máy ảnh, nhưng trình độ chụp ảnh của tôi kém quá, nên lãng phí cái máy ảnh này."

Lý Ngôn Tâm mở máy ảnh ra xem thì thấy đó là một bộ máy ảnh chuyên nghiệp, trong lòng nghĩ sao ni cô này lấy đâu ra nhiều tiền thế, "Máy ảnh tốt lắm, chắc cũng không rẻ?"

Sư thái mỉm cười, "Một người bạn giới thiệu cho tôi, cô ấy nói mua cái mắc nhất là được. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy lãng phí một vật dụng tốt như vậy, tôi thấy Lý thí chủ cô cũng am hiểu cho nên cô cứ lấy đi mà xài."

Thấy nụ cười của sư thái như cơn gió mùa xuân, bỗng nhiên thấy xung quanh cũng trở nên ấm áp hơn, Lý Ngôn Tâm lấy máy ảnh ra nghiên cứu chút xíu là cũng nắm được cách sử dụng cơ bản.

"Lý thí chủ biết nhiều quá, lợi hại thật." Sư thái nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lý Ngôn Tâm, lại mỉm cười, tuy tóc của Lý Ngôn Tâm đã được buộc lên, nhưng tóc hai bên lỗ tai vẫn cứ đung đưa theo gió, làm cho cô ấy càng xinh đẹp hơn dưới ánh mặt trời, tại sao mình lại không biết chụp ảnh chứ, nếu không thì sẽ ghi hình lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.

"Crack." ấn nút chụp, máy ảnh phát ra tiếng nhẹ, trong lúc sư thái đang chìm đắm trong sắc đẹp thì người đối diện lại ghi lại hình ảnh này. "A, cô đừng chụp tôi chứ..." Sư thái lúc này mới giơ tay lên che mặt, cái dáng vẻ bối rối bị người khác chụp lại, thật không giống như lúc mình tự sướng.

Lý Ngôn Tâm xem lại hình chụp, "Nếu cô có mái tóc dài, chắc sẽ rất đẹp." Nói xong Lý Ngôn Tâm mới phát hiện ra mình nói như thế với một ni cô có khác nào xát muối vào trái tim họ, liền nói thêm, "Hiện giờ cũng rất đẹp."

Sư thái xấu hổ xoa xoa cái đầu của mình, "Đầu trọc lóc thì có gì để chụp chứ..."

"Tuy tôi không chụp được những hình ảnh chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể chụp được những ảnh thông thường." Lý Ngôn Tâm liền trở về chủ đề chính lúc nãy.

"Vậy thì tốt rồi, chỉ sợ cô chụp mệt thôi, cái máy đó cũng khá nặng." Sư thái thấy máy ảnh to vậy, cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của Lý Ngôn Tâm.

"Tôi đâu có yếu vậy đâu." Lý Ngôn Tâm nhớ lại lúc trước chị họ mang thai còn đi tập gym nữa mà, cái máy ảnh này không phải có vấn đề gì hết, nhưng mà được làm mẹ sớm như vậy, Lý Ngôn Tâm vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, đứa trẻ đối với cô ấy mà nói thì không phải là bất ngờ mà là bất hạnh. "Tình hình bây giờ nếu mà không được, tôi vẫn không muốn sinh ra đứa trẻ này, hiện giờ bản thân tôi còn lo không xong, đừng nói chi là mang theo gánh nặng này..."

"Tuyệt đối không được!" Sư thái trong lúc nóng vội nắm lấy cánh tay Lý Ngôn Tâm, bình thường cô nói chuyện rất chậm rãi, câu nói này dường như là hét to lên.

Lý Ngôn Tâm cũng bị phản ứng của cô ta làm cho giật mình, tuy biết sư thái sẽ phản đối, nhưng không có ngờ lại phản đối mãnh liệt vậy, "Tôi... Tôi chỉ nói là nếu..." Không cần biết cha nó là ai, dù sao thì cũng là miếng thịt trên người mình, sao lại không quan tâm được chứ.

"Lúc này là tôi đường đột rồi..." Sư thái cũng cảm thấy lúc nãy mình cũng thất lễ, liền buông tay ra, "Chỉ cảm thấy dù gì thì đó là một sinh mạng, thì chúng ta nên trân trọng, nếu Lý thí chủ lo lắng việc nuôi nó, thì tôi có thể... cùng cô nuôi mà..."

Sư thái chỉ là nhớ tới việc năm xưa may mà gặp được sư phụ, nên mình mới có cơ hội thấy được thế giới này, được sống, là một trải nghiệm rất tốt đẹp.

Lý Ngôn Tâm kinh ngạc tới há hốc mồm, cô ấy nói cùng nuôi? Sao nghe thấy... hơi là lạ... "Tôi có thể cho đứa trẻ này đến chỗ ba mẹ tôi, việc này không cần lo lắng quá, chỉ là tôi chưa sẵn sàng làm mẹ, không thể nào cho đứa trẻ này một gia đình được, nếu chỉ biết sinh mà không biết dạy, thì chi bằng không sinh ra thì hơn..."

"A di đà phật, trời có đức hiếu sinh, đứa trẻ tuy chưa thành hình, nhưng chung quy cũng là một sinh mạng, cho dù dẫm chết cây cỏ thì cũng để lại nghiệt, sau này sẽ có quả báo, huống hồ gì là một đứa trẻ. Bồ tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả, mong Lý thí chủ cho nó một con đường sống."

"Uhm, tôi sẽ suy nghĩ lại." Lý Ngôn Tâm nhìn nhìn cái bụng bằng phẳng của minh, không lâu nữa nó sẽ to lên, đối với tương lai mù mịt thì vẫn có chút sợ hãi.

Hai ngày sau đó, các tiểu ni cô bận rộn chuẩn bị những đồ dùng cần cho lễ quy y, Lý Ngôn Tâm thì lấy máy ảnh chụp lại những hình ảnh thường ngày của Độ Tâm Tự.

Trong ống kính, có hình ảnh mặt cười của tiểu ni cô, cũng có hình ảnh sư thái xấu hổ lấy tay che ống kính, và các cảnh vật thanh tịnh ở am xá, Lý Ngôn Tâm dần dần hòa mình trong bọn họ, thả lỏng bản thân, hưởng thụ sự thanh thản hiếm có này.

Lý Ngôn Tâm chỉnh sửa các hình ảnh này thành trắng đen, giống như là ký sự vậy, trong lòng nghĩ nếu sau này có cơ hội, thì có thể phát hành ký sự này thì tốt quá, lúc đó cô tin rằng sẽ có nhiều người biết đến Độ Tâm Tự nhiều hơn.

"Wa, Lý thí chủ, có đúng là cô không phải chuyên về cái này không?" các tiểu ni cô thích thú nhìn vào vi tính, bắt đầu thảo luận hình ảnh của mình, sư thái thấy trong phòng đầy người, ríu ra ríu rít không ngừng, sợ sẽ ảnh hưởng đến Lý Ngôn Tâm, cho nên lập tức đuổi đám tiểu ni cô như đám chim mon này đi.

"Hơ hơ, không sao hết, bọn họ thích thì cứ xem đi." Lý Ngôn Tâm thì không có để ý gì nhiều, thấy náo náo nhiệt nhiệt cũng tốt lắm chứ, "Đúng rồi, hình của cô tôi để trong một file riêng, cô có muốn xem không?" biết sư thái xấu hổ, cho nên cô không có để chung với hình của mọi người.

"Cô...sao cô chụp hình tôi làm gì..." sư thái vẫn không quen nhìn hình mình, cảm giác nó hoàn toàn khác với lúc soi gương.

"Bởi vì sư thái cô thật sự rất xinh đẹp mà, tôi còn nhớ lúc ở trên máy bay, ai đó còn hỏi tôi 'bần ni đẹp không' nữa mà?" Lý Ngôn Tâm học lại theo giọng điệu của sư thái lúc đó.

"Tôi... tôi lúc đó chỉ nói đại thôi, sao cô lại tưởng thật vậy." Sư thái liền nhấn coi hình mình trên máy tính, không dám nhìn Lý Ngôn Tâm nữa, người phụ nữ ngày càng yêu nghiệt mà, cảm thấy phật quang cũng không khống chế nổi cô ta mà.

Trong lúc thơ thẩn nhấn hình xem, thì trong lúc trượt tay nhấn vào một cái file khác, màn hình liền hiện ra hình ảnh của một đôi nam nữ đang khỏa thân, không cần nhìn kỹ cũng biết bọn họ đang làm gì.

Lý Ngôn Tâm phản ứng rất nhanh, liền nhấn chuột đóng hình đó lại, hơi thở dồn dập, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, cảm thấy chỉ muốn tìm chỗ nào đó để trốn thôi, giọng nói có chút run rẩy giải thích, "Đó... đó là..."

Cảnh hồi nãy đối với sư thái quả thật là một chấn động lớn, thậm chí là có chút căm ghét, sự căm ghét này bắt nguồn từ cô cảm thấy một phụ nữ tốt đẹp như Lý Ngôn Tâm, không nên bị loại đàn ông như vậy đè dưới thân người, cô ấy nên có một chỗ dựa tốt hơn, một người có thể yêu thương cô ấy mới đúng.

"Những tấm hình đó là ông ta muốn uy hiếp cô hả?" sư thái cũng không phát giác ra là giọng điệu của mình có chút lạnh lùng, bình thường sư thái rất hiền lành, nhưng lần này thật sự làm cho cô tức giận rồi.

"Uhm." Lý Ngôn Tâm cúi đầu xuống, không dám nhìn sư thái, cô ta chắc cũng cảm thấy mình như vậy thật đáng kinh tởm, không biết có hối hận vì đã giúp mình không.

"Cô lấy mấy tấm hình này làm bằng chứng gửi đi rồi hả?" Giọng sư thái trầm xuống.

"Uhm." Lý Ngôn Tâm gật đầu nhẹ, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn sư thái, chỉ thấy cô nắm chặt bàn tay của mình lại.

"Cô!..." Sư thái tức đến nghẹn họng lại, không lên không xuống rất khó chịu, cô không chịu đựng nổi cảnh Lý Ngôn Tâm bị làm nhục như vậy, một cô nương hiền lành lại bị dồn đến bước đường này, đến hình ảnh nhục nhã của mình cũng công khai ra, "Cô gửi đi như vậy thì có biết bao nhiêu người sẽ nhìn thấy không, cô có nghĩ tới không, sau này cô... phải làm sao..."

Sư thái đau lòng đến khó chịu, người này sao lại không biết thương lượng với người khác chứ, lúc trước mình nói việc tố cáo cũng không biết là sẽ có những hình ảnh này.

Khi biết sư thái tức giận vì mình, Lý Ngôn Tâm lại thấy rất cảm động, mắt có hơi cay, nhưng vẫn mỉm cười nói, "Sợ gì chứ, cùng lắm thì xuất gia thôi, vừa hay còn quen biết sư thái, nửa đời còn lại của tôi nhờ vào sư thái hết đó." Cho đến giây phút nay, ngoại trừ ba mẹ, bên cạnh mình vẫn còn người đau lòng vì mình, Lý Ngôn Tâm đã thấy mãn nguyện rồi.

Mắt thấy khuôn mặt xinh đẹp cố miễn cưỡng cười, nhưng giọng cô ấy vẫn không ngừng run rẩy, trên thế gian này quả nhiên vẫn còn những khổ nạn như Tây Môn nói, còn mình thì phải giúp người khác độ ách.

"Kẻ xấu thì tự nhiên sẽ có nghiệp báo, cô hà tất gì phải chà đạp mình như thế." Sư thái cố gắng bình tĩnh lại, tay nhè nhẹ đặt lên lưng Lý Ngôn Tâm.

Nước mắt của Lý Ngôn Tâm cuối cùng cũng rơi xuống, cười có chút gượng, "Đây chắc là do nhân của tôi trồng, ra quả như vậy cũng là thường tình thôi."

Không thể phủ nhận, lúc đầu qua lại với người đàn ông đó, ít nhiều gì Lý Ngôn Tâm cũng là xem trọng tiền với quyền của ông ta, mà bỏ qua rất nhiều chuyện, cuối cùng có kết quả này cũng là do mình tự gieo gió gặt bão thôi.

"Chỉ là sau này biết hối cải, làm nhiều việc thiện tích phúc, thì cũng sẽ có phúc báo, tất cả rồi cũng sẽ tốt thôi mà." Sư thái kéo tay Lý Ngôn Tâm, dắt cô ấy ra ngoài, trên cành cây đã bắt đầu mọc các chồi non, "Mùa xuân năm nay tuy đến hơi trễ, nhưng cuối cùng cũng đến."