Khoa Cấp Cứu

Chương 68: - Xác chết sống dậy (1)

Sáng sớm 4h hơn, Đỗ Hạ Hi cho xe chạy từ bãi đỗ xe rồi đi về hướng ngoại ô, đi chung xe còn có hai nam đồng nghiệp khác.

Một nam đồng nghiệp há miệng ngáp một hơi dài, "Anh nói nửa đêm nửa hôm tan ca rồi, còn phải đi đến tham dự tang lễ của phó viện trưởng nữa, mệt chết người ta đi được."

"Bậy bạ, nếu để phó viện trưởng nghe được, chắc sẽ lột da anh ra, đó là tang lễ của mẹ phó viện trưởng, phó viện trưởng vẫn còn sống sờ sờ đó kìa." Một nam đồng nghiệp khác nói.

"Không những thức khuya không được ngủ mà còn phải đi lễ nữa? Mấy ông lãnh đạo trong nhà có hỷ sự cũng đi tiền, đẻ con cháu cũng đi tiền, ba má bệnh cũng phải đi tiền, một tháng lương có nhiêu đó sao đủ mà đi, làm bác sĩ khổ quá, đặc biệt là bác sĩ khoa cấp cứu!"

"Tuổi nghề ở khoa cấp cứu cũng ngắn thôi, nếu sau này lớn tuổi rồi thì chịu không nổi ngày ngày cũng luân phiên trực ban vậy đâu, chắc thần kinh suy nhược hết. Bệnh viện chúng ta không giống các bệnh viện khác, có các khoa khác thay phiên nhau trực ban, bọn mình mà rơi vào khoa cấp cứu là không còn đường nào khác nữa."

Đỗ Hạ Hi lái xe, nghe hai bác sĩ trẻ tuổi tám chuyện, hiện tại việc cô quan tâm không phải là những chuyện mà bọn họ nói, mà là hiện giờ bọn họ đang đi đến một nơi: Nhà tang lễ!

Chỉ cần nghĩ đến nơi đó thôi là Đỗ Hạ Hi thấy ớn lạnh hết sống lưng, cô biết đó là nơi mình không nên đến nhất, nhưng cho dù Đỗ Hạ Hi không thích nịnh bợ cấp trên, nhưng đây là chuyện mà không thể nào từ chối được.

Trời vẫn còn tối, trên đường không một bóng người, hai hàng đèn đường vẫn đứng lặng lẽ đó chiếu sáng, xe quẹo vào một còn đường nhỏ không có một bóng đèn đường, đây là con đường đi đến nhà tang lễ.

"Sao không có đèn đường vậy ta, nhìn thấy ghê quá, anh nói coi lát nữa có thứ gì xẹt ra không?" Một người nói đùa.

"Đêm hôm khuya khoắt đừng nói bậy, những chỗ như vậy không có giỡn chơi được."

"Anh mà cũng tin mấy thứ này hả~"

Trong lúc hai người còn nói đùa, thì xe đột nhiên thắng gấp dừng ngay giữa đường, hai người ngồi phía sau không có thắt dây an toàn, trực tiếp đụng vào hàng ghế phía trước, một người còn bị đụng tới chảy máu mũi nữa.

"Anh có sao không?" Người kia liền hoảng loạn tìm khăn giấy, sau đó nhìn Đỗ Hạ Hi, "Bác sĩ Đỗ?"

Mặt Đỗ Hạ Hi hơi trắng bệch, hơi thở có chút gấp gáp, cô lúc nãy rõ ràng là có nhìn thấy một cái bóng xông ra đằng trước xe, cô liền nhắm mắt rồi đạp thắng xe, cho tới khi đằng sau có người lên tiếng thì mới từ từ mở mắt ra, có chút sợ sệt nhìn đằng trước, "Các anh... có thấy bóng người nào không?"

"Ư... bác sĩ Đỗ cô đừng dọa bọn tôi chứ."

"Cũng tại anh nói bậy bạ nên bác sĩ Đỗ bị anh hù dọa rồi đó."

Đỗ Hạ Hi một tay nắm cửa xe, cô muốn xem xét tình hình xung quanh xe, nhưng lại không dám xuống xe, đầu ngón tay vẫn còn rất run rẩy.

Đằng sau xe lại vang lên tiếng kèn xe, Đỗ Hạ Hi nhìn kiếng chiếu hậu thì thấy có một chiếc xe bị kẹt lại ở đằng sau, bởi vì đang mở đèn cho nên nhìn không rõ được ai, chỉ thấy một người xuống xe rồi đi qua đây.

"Hạ Hi? Sao lại dừng xe ở đây, ủa? Tiểu Trương sao chảy máu mũi vậy." Thì ra là chủ nhiệm và các đồng nghiệp khác.

Giống như được phao cứu sinh vậy, Đỗ Hạ Hi liền thở phào, lúc này mới xuống xe rồi ra đằng trước xem sao, không có vật gì hết, tự mình an ủi nói, "Chắc là có chó mèo gì đó chạy qua thôi, làm hết cả hồn."

"Đoạn đường này không có đèn đường, chạy chậm xíu vẫn tốt hơn." Chủ nhiệm thấy vết thương của nam bác sĩ đó không nghiêm trọng, dặn dò vài câu, rồi lên xe theo đằng sau xe của Đỗ Hạ Hi, dòng người đi thẳng đến nhà tang lễ.

Chủ nhiệm dẫn mọi người đến Phòng tiễn đưa, vừa vào thì thấy gia đình phó viện trưởng mặc áo tang ngồi ở đó, thân là con trưởng nên phó viện trưởng cầm cây dẫn hồn trong tay, giấy tiền vàng bạc lại bay phấp phới trong căn phòng kín mít không có gió này.

Đỗ Hạ Hi nắm chặt tay lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi, thậm chí ngay cả cổ cũng có chút cứng đơ, quả nhiên là không nên đến nơi này mà, tuy cô có mặt dây chuyền bảo hộ không thấy được mấy thứ ấy, nhưng cô vẫn cảm nhận được xung quanh mình như có tồn tại thứ gì đó.

Sau khi bắt tay chia buồn với phó viện trưởng theo lễ nghĩa xong thì Đỗ Hạ Hi lui ra sau, đứng ở một góc gần cửa ra vào, khoanh tay lại muốn bình phục lại nỗi sợ hãi.

"Lễ truy điệu của bà Trần Mai sắp được bắt đầu, các vị lãnh đạo, các vị quan khách..." Một giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu bên kia sảnh, Đỗ Hạ Hi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, người đứng ở trên bục không phải là Tây Môn thì còn là ai nữa.

Hôm Tây Môn mặc trang phục vest đen sơ mi trắng, còn đeo một cặp kính gọng đen nữa, tóc vẫn như thường ngày buộc ra hết phía sau.

Nhạc đám ma vang lên, lễ truy điệu tiến hành theo thứ tự, Tây Môn cầm một cây đuốc đi xung quanh di thể rồi thắp sáng bốn ngọn đèn hoa sen ở bốn góc, miệng niệm, "Tam cấp tâm hương đưa tin đi, ngũ phương đồng tử dẫn hồn đến, người chết yên nghỉ... Hôm nay chúng ta sẽ đưa linh hồn người chết đến với thế giới tây thiên cực lạc!"

Trong lúc cô chuẩn bị thắp ngọn đèn ở góc tây bắc thì phát hiện thấy Đỗ Hạ Hi đang đứng ở trong góc, lúc này Đỗ Hạ Hi cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Tây Môn hơi nhíu mày lại, gia quyến cứ tưởng là xảy ra vấn đề gì, liền mau mau hỏi, Tây Môn thần thần bí bí ghé sát tai người đó nói gì đó, rồi tiếp tục thắp sáng ngọn đèn cuối cùng, tiếp tục nghi lễ.

Trong lúc đến chi tiết khách dự lễ dâng hoa, Đỗ Hạ Hi tay cầm lấy hoa, theo sau những người khác đi một vòng người chết, rồi đặt hoa trước linh cữu, sau đó khom người hành lễ, khi đi ngang chỗ Tây Môn thì thấy cô ta vẫn cứ nhíu mày, ánh mắt thì vẫn theo dõi mình.

Từ lúc thấy được Tây Môn thì Đỗ Hạ Hi cũng thả lỏng người, dường như là trong lòng có được cảm giác an toàn, chỉ cần có Tây Môn thì mình sẽ không sao hết, không biết từ lúc nào mà Đỗ Hạ Hi lại tự mình nhận thức như vậy.

"Xin mọi người đến ngoài cửa chờ đợi, hiếu tử tay cầm di ảnh đi trước, các con cháu thì cầm bài vị theo sau. Đừng khóc, như thế người chết sẽ không nỡ đi, không thể yên tâm đầu thai được." Nói xong Tây Môn đưa danh thiếp của mình cho gia quyến, nhỏ tiếng căn dặn nếu có vấn đề gì thì có thể tìm cô.

Đỗ Hạ Hi thấy tên này đi đâu cũng nghĩ đến chuyện làm ăn, ngao ngán lắc đầu, trong lúc chuẩn bị ra ngoài cùng các đồng nghiệp khác, thì Tây Môn lại kêu cô ấy, "Hạ Hi, cô qua đây."

Đỗ Hạ Hi dừng bước, quay đầu lại, thấy Tây Môn nhíu mày vẫy tay với mình, cũng đoán được là cô ta sẽ nói gì với mình.

Tây Môn kéo Đỗ Hạ Hi ra một góc, nhìn nhìn xung quanh rồi nhỏ tiếng nói, "Cô cũng to gan thật, nơi này mà cô cũng dám đến nữa hả? Cô có biết giờ cô giống như miếng thịt ngon được quăng vào giữa bầy sói đói không?" Tây Môn thật muốn mắng cô ta không biết chữ chết viết ra sao à.

Đỗ Hạ Hi mím chặt môi, cô tất nhiên biết điều này rồi, cho nên giống như là một đứa trẻ phạm lỗi vậy, nhỏ tiếng nói, "Không còn cách nào hết, chuyện nhà của lãnh đạo không tránh được, tôi cẩn thận chút là được rồi."

Tây Môn rất muốn cốc đầu cô ta, chuyện này sao mà có thể đơn giản giống cô ta nghĩ được, dù sao thì cũng đã đến rồi, giờ trách mắng cũng không ích gì, "Lát nữa cô nhớ kỹ, không được rời khỏi tầm mắt của tôi, phải đứng bên cạnh tôi, biết chưa?"

Đỗ Hạ Hi nhìn Tây Môn, thấy mắt cô ta đầy sự lo lắng, không giống như là đóng kịch, do đó ngoan ngoãn gật đầu, dù sao thì mấy chuyện này cũng thuộc về chuyên môn của Tây Môn.

Hiếm khi thấy Đỗ Hạ Hi ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Tây Môn cũng không thể nào giận nổi, do dó ghé sát tai cô ấy nhỏ tiếng nói, "Ngoan, đợi tôi xíu, không được đi lung tung, tôi xong việc sẽ đi tìm cô."

Lỗ tai Đỗ Hạ Hi nóng lên, tên này cứ làm như mình là đứa trẻ không biết nghe lời vậy, nghe xong là thấy nổi nóng, do đó lui ra sau hai bước, không vui nói, "Được rồi, biết rồi!"

"Hơ." Tây Môn mím môi cười.

Chắc bởi do nhìn thấy Tây Môn nên Đỗ Hạ Hi cảm thấy cái cảm giác ngộp thở nãy giờ vơi đi chút ít, đi đến bên trong sảnh đợi Tây Môn.

"Chị Hạ Hi, chị đi vệ sinh không?" Lưu Di thấy Đỗ Hạ Hi liền đi qua hỏi, "Em không dám đi một mình, chị đi với em nha..."

"Nhưng..." Đỗ Hạ Hi quay đầu lại nhìn, Tây Môn vẫn chưa quay lại, cô lại không dám tùy tiện đi đâu hết.

"Chị Hạ Hi cũng sợ hả? Hay là em đi kêu thêm hai người nữa đi chung?" Lưu Di khoác lấy tay Đỗ Hạ Hi, không ngờ nữ cường nhân mà cũng có lúc sợ.

"Thôi khỏi, không cần làm phiền người khác, chị đi với em là được." Các đồng nghiệp khác đều đến khu nghỉ ngơi rồi, trong sảnh ngoài hai người họ ra thì không có ai quen hết, Đỗ Hạ Hi nghĩ chỉ là đi vệ sinh chút thôi, chắc không có vấn đề gì đâu ha.

Hai người họ nhìn theo hướng bảng chỉ dẫn, đi đến một hành lang nhỏ hẹp, bởi vì do trời chưa sáng nên bên ngoài cửa sổ vẫn đen như mực, trên hành lang mỗi cách mười mấy mét lại có một bóng đèn màu trắng, nhưng lại không chiếu sáng được hết hành lang.

Một bên của hành lang là cửa sổ, bên kia là các cánh cửa san sát nhau, còn bên trong cửa có gì thì Đỗ Hạ Hi lại không biết.

Hai người họ nắm lấy tay nhau bước nhanh về phía trước, Đỗ Hạ Hi lại cảm thấy có cơn gió thổi lành lạnh ở bên tai, kèm theo đó là một mùi thối rữa rất khó ngửi.

Đỗ Hạ Hi liền lấy tay che mũi miệng lại, nhỏ tiếng nói, "Sao ở đây lại có mùi khó ngửi vậy."

"Hở? Chắc là nhà vệ sinh không được sạch sẽ cho lắm." Vừa nói xong thì hai người đến nhà vệ sinh, vừa hay là căn phòng cuối cùng ở cuối hành lang.

Lưu Di sau khi vào vẫn cảm thấy sợ, cứ nói chuyện với Đỗ Hạ Hi, "Chị Hạ Hi còn đó không?"

"Uhm, chị đây." Đỗ Hạ Hi đứng cạnh cửa sổ, mặt hướng ra cửa.

Trên hành lang yên lặng không một tiếng gì, ẩm ướt lạnh lẽo không có sinh khí làm cho người khác có cảm giác bị đè nén, dường như là sắp nuốt chửng hết các sinh vật sống, cuối hành lang vẫn tối đen như mực, có cảm giác giống như sắp có một vật gì đó sẽ nhảy ra từ trong bóng tối.

"Kéttt..." đột nhiên có tiếng cánh cửa được mở ra, trong không gian yên tĩnh này đặc biệt đáng sợ, Đỗ Hạ Hi kinh hoảng nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.

Chỉ thấy một cánh cửa bên cạnh nhà vệ sinh, không biết từ khi nào lại mở ra một khe hở nhỏ, Đỗ Hạ Hi không nhớ rõ lúc nãy đi ngang qua thì có cửa có đóng lại không, cũng có thể âm thanh lúc nãy là do cửa đóng không kỹ bị gió thổi mà thôi.

Nhà vệ sinh truyền ra tiếng dội nước, mắt của Đỗ Hạ Hi thì vẫn cứ dán chặt vào cánh cửa để hở đó, nuốt nuốt nước bọt, căng thẳng đến toàn thân run rẩy, có một cảm giác bất an ập đến.

Thời gian giống như là đứng yên lại vậy, mỗi một giây trôi qua dường như dài tới mấy tiếng đồng hồ, tất cả động tác đều giống như phim chiếu chậm vậy.

"Két...két...két......." theo sau đó là một âm thanh ngân dài vang lên, cánh cửa đó được mở chầm chậm từ bên trong, Đỗ Hạ Hi lảo đảo lùi về sau, được hai bước từ chạm phải tường.

Đỗ Hạ Hi không còn đường lui, hai mắt kinh sợ mở to ra, trên mặt không còn chút máu, giọng nói hét lên kèm theo tiếng khóc, "Lưu Di, em đừng ra đây!"