Khoa Cấp Cứu

Chương 70: - Một người một mèo (1)

"Ui..." Đau đớn trên cánh tay Tây Môn kéo cô trở về hiện thực, bây giờ cô chỉ còn cách tự cứu mình thôi, phải mau chóng đi mua nếp mới được. Vừa sờ túi thì mới nhớ ra là lúc nãy chạy từ nhà tang lễ ra vội vàng quá nên quên lấy tiền rồi, chết tiệt!

Lục hết người cũng chỉ có hai đồng thôi à, đây là tiền ngồi xe về nhà đó, nếu mua nếp thì chắc ngủ ngoài đường quá, cũng có thể bị đói chết nữa.

Ồ không, cô còn có thể mượn tiền Đỗ Hạ Hi nữa mà~ sao lại quên vị đại gia này được chứ, liền gọi điện thoại, ai ngờ trong điện thoại lại vang lên giọng nói mà cô không muốn nghe chút nào, "Xin lỗi, thuê báo quý khách tạm ngưng dịch vụ......"

"Không lẽ trời muốn tuyệt đường ta?"

Tây Môn xoắn ống tay áo lên, chỉ thấy da đã chuyển sang màu xanh nhạt, mấy vệt màu đen bắt đầu khuếch tan ra, lòng bàn tay kia thì cũng rướm máu, nhói lên từng cơn, Tây Môn hít một hơi dài, xiết chặt nắm tay lại, mau mau đi đến siêu thị gần nhất.

Vừa vào cửa thì Tây Môn liền liếc nhìn xung quanh, tuy đầu năm người đi siêu thị rất đông, nhưng cô lại không tìm thấy được ai già cả bệnh tật để gạt cả.

"Ư...." Tây Môn đau đến nổi khom người xuống, trên trán đầy mồ hôi.

Không thể đợi được nữa, Tây Môn liền đi hỏi nhân viên siêu thị, rồi mau chóng đến được nơi bán gạo, bởi vì do mùa này không có ai mua gạo nên xung quanh không có ai hết.

Tây Môn liền khom người chạy qua đó, hai tay trực tiếp thọc vào túi nếp, phát ra một tiếng thoải mái thỏa mãn, làm những người khác cũng từ xa nghe thấy cũng quay lại nhìn.

Chỉ thấy trong góc có người phụ nữ ngồi chồm hổm bên túi gạo, hai tay thọc vào đó, mắt nhắm lại, khuôn mặt đầy thỏa mãn, miệng vẫn còn nở nụ mười, một bà thím liền kéo con của mình tránh xa ra, miệng lẩm bẩm, "Trách xa bọn thần kinh ra một chút."

Đỗ Hạ Hi tắm rửa thay áo ngủ xong, nằm ngửa trên giường, chăn được kéo lên tới tận cổ, mở to mắt ra nhìn trần nhà, tuy tắm nước nóng cũng thoải mái hơn chút, nhưng cô không có ngủ được, trằn trọc tới giữa trưa cũng không ngủ được.

Chỉ cần nhắm mắt là thấy khuôn mặt của xác chết lại hiện ra trước mặt, Đỗ Hạ Hi mệt mỏi xoa trán ngồi dậy, kéo tấm màn cửa sổ ra, bên ngoài ánh mặt trời rất gay gắt.

Bởi vì do công việc nên thời gian nghỉ ngơi của Đỗ Hạ Hi thường ngày đêm đảo lộn, phải thích nghi chênh lệch thời gian này cũng rất khó khăn, nhưng đây lại là công việc của cô.

Ngồi ngẩn ngơ ở đầu giường một hồi, cảm giác muốn ngủ mà không không ngủ được thật khó chịu, Đỗ Hạ Hi quyết định đứng dậy làm việc gì đó, dọn dẹp căn phòng cũng tốt.

Đang dọn dẹp thấy trong góc có đặt bát thức ăn của con mèo, suýt chút nữa thì quên con mèo con rồi, vừa đúng lúc hôm nay phải đón nó về nhà.

Nghĩ là làm, Đỗ Hạ Hi đi đến bệnh viện thú y, nữ bác sĩ hướng dẫn cô làm thủ tục, có chút hiếu kỳ hỏi, "Chỉ một mình cô đến thôi à?"

"Uhm." Đỗ Hạ Hi nhấc cái lồng lên, cô không muốn nói gì về tên kia hết, sau đó chở con mèo về nhà.

Vào nhà đóng cửa lại, Đỗ Hạ Hi liền mở cái lồng thả con mèo ra, con mèo bước ra rồi cảnh giác nhìn xung quanh, còn chưa kịp đợi Đỗ Hạ Hi sờ nó, thì "vèo" một cái chui xuống dưới gầm tủ tivi.

Ở đó chỉ có khe hở chút xíu thôi, Đỗ Hạ Hi căn bản không hiểu sao nó có thể chui vào đó được, cho nên có chút ngẩn ngơ đứng đó nhìn, đợi cô hoàn hồn lại thì tính kêu nó ra, nhưng lại nhớ ra là chưa đặt tên cho nó.

"Meo meo? Mi mi? Mau ra đây, trong đó dơ lắm." Đỗ Hạ Hi ngồi quỳ ở đó dụ con mèo ra, nhưng khi cô vừa dán sát mặt vào nhìn thì thấy trong khe hở tối thui đó có hai con mắt màu đỏ đang phát sáng, làm Đỗ Hạ Hi giật thót lên, "Ngươi... tốt hơn đừng có ra đây..."

Vốn muốn tìm một sinh vật sống nuôi trong nhà cho có sinh khí, để khỏi ở một mình sợ sệt lung tung, nhưng bây giờ xem ra là tự chuốc khổ vào mình rồi.

Đỗ Hạ Hi run rẩy đứng dậy lui ra sau, muốn mau chóng rời khỏi chỗ đó, ai ngờ tay lại quẹt trúng thức ăn mèo làm đổ đầy xuống đất.

"Meo~" một con mèo trắng chui ra, vừa đi vừa nhảy ra, dùng mũi ngửi ngửi, sau đó ăn thức ăn bị đổ dưới chân Đỗ Hạ Hi.

Bây giờ thì thấy con mèo rất dễ thương, Đỗ Hạ Hi ngồi trên ghế sopha, giọng vẫn còn run, "Sau này đừng hù ta nữa được không?"

Con mèo chỉ chăm chú ăn chứ không thèm để ý cô ấy, Đỗ Hạ Hi chỉ còn cách dọn dẹp đồ đạc trên đất, chắc con mèo cũng đã quen chỗ rồi?

Nhưng khi quay đầu lại nhìn thì con mèo đã biến đâu mất tiêu, Đỗ Hạ Hi đứng tại chỗ xoay một vòng nhìn, cũng không thấy con mèo, không lẽ lại chui xuống gầm tủ nữa rồi hả?

Lần này Đỗ Hạ Hi không dám cúi đầu xuống nhìn nữa, mà ngồi xuống rồi thò tay vào đó, hai ngón tay cứ khều qua khều lại, quả nhiên, một cái móng vuốt nhỏ giơ ra khều ngón tay cô.

Đỗ Hạ Hi cũng ngồi xuống dưới đất, vừa dùng tay chơi với con mèo, vừa suy nghĩ xem nên đặt tên gì cho dễ gọi.

Nhưng Đỗ Hạ Hi chưa nghĩ ra được cái tên thì con mèo đã nhảy lên bàn, trèo lên tivi rồi muốn nhảy lên trên nữa, Đỗ Hạ Hi sợ nó té ngã liền giơ tay qua đỡ, ai ngờ nó chỉ lắc lư một cái rồi đứng vững trên đó.

Nhưng khi nó ngồi trên tủ ti vi thì mắt cứ nhìn chăm chăm về hướng phía sau Đỗ Hạ Hi, giống như là có vật gì ở đó vậy, làm Đỗ Hạ Hi sợ tới đổ mồ hôi, cái cổ cứng đờ không dám động đậy, con mèo vẫn không nhúc nhích, đến con mắt cũng không chớp mà cứ nhìn về phía sau Đỗ Hạ Hi.

"Đằng sau... có gì à?" Đỗ Hạ Hi không dám quay đầu lại, con mèo cũng không thể trả lời cô, nhân lúc hiện giờ đang là giữa trưa, trong nhà ánh sáng đầy đủ, Đỗ Hạ Hi lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn.

Không có cái gì hết, trong nhà ngoại trừ cái máy hút bụi robot đang hoạt động thì không có cái gì hết, vả lại Đỗ Hạ Hi cũng không có cảm thấy khó chịu chỗ nào hết.

Thở phào một hơi dài, Đỗ Hạ Hi giờ lại có chút hối hận vì nuôi mèo rồi, nó làm cho Đỗ Hạ Hi ngày càng nhạy cảm hơn.

Con mèo thấy trong nhà có vật đang di chuyển, liền nhảy từ ti vi xuống, chạy theo robot hút bụi rồi nhảy tới nhảy lui, Đỗ Hạ Hi cảm thấy rất nhức đầu, nhưng cũng phải theo sau nó thu dọn những vật bị làm ngã.

Đến phút cuối thì con mèo vẫn cứ trốn đi, rồi nghe thấy Đỗ Hạ Hi đi tìm, nó liền nhảy ra làm cô giật thót mình, Đỗ Hạ Hi cảm thấy tim mình không chịu đựng nổi nữa, còn cực khổ hơn nuôi em bé nữa!

"Còn hù ta như vậy nữa thì... ta không nuôi ngươi nữa đó." Đỗ Hạ Hi cố ý dọa nó, dù sao thì nó cũng nghe không hiểu, chỉ là nói đại ra thôi, cho dù không nuôi nó thì cũng phải tìm một chủ khác đàng hoàng cho nó.

Con mèo đang nhảy điên cuồng trong nhà, dường như nghe hiểu lời của Đỗ Hạ Hi, liền dừng trước mặt Đỗ Hạ Hi rồi nghiêng đầu nhìn cô, làm Đỗ Hạ Hi cảm thấy có chút hối hận, sau đó con mèo xụ đuôi xuống quay đầu về phòng đọc sách chứ không có về cái ổ mà Đỗ Hạ Hi đã chuẩn bị sẵn, rồi ngồi vào một cái hộp giấy, giương mắt tội nghiệp nhìn Đỗ Hạ Hi.

"Ta cũng không phải muốn bỏ rơi người, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời... được không?" nhìn con mèo ngoan ngoãn ngồi ở đó, Đỗ Hạ Hi liền cười cười rồi xoa đầu nó.

"Meo..." con mèo nhắm mắt nghiêng đầu dụi dụi vào tay Đỗ Hạ Hi.

"Nếu ngoan ngoãn ngay từ đầu thì có phải tốt hơn không, quậy phá quá, y như tên xấu xa kia, ngươi là tiểu xấu xa phải không? Sau này gọi ngươi như vậy nha." Đỗ Hạ Hi tự mình lẩm bẩm rồi tiếp tục xoa đầu con mèo, ai ngờ nó đột nhiên giơ móng vuốt ra cào tay Đỗ Hạ Hi, để lại một lằn dài, "A.... quả nhiên xấu xa mà."

Đỗ Hạ Hi tuy miệng nói vậy nhưng ánh mắt lại có vẻ nuông chiều nó, dùng cây gậy đồ chơi huơ tới huơ lui, nhìn con mèo trắng cứ nhảy theo nó, dường như trong nhà có thêm con vật nhỏ cũng không tệ.

Đỗ Hạ Hi giống như nhân viên nghiên cứu động vật quý hiếm ở châu phi, ngồi ở đó quan sát nhất cử nhất động của nó, nếu đã quyết định nuôi thì phải tìm hiểu nó chút.

Nhưng Đỗ Hạ Hi đâu có biết được mèo thuộc loại động vật thần bí khó đoán, nó chỉ hành động theo một quy tắc: theo tâm trạng!

Bởi vì hôm qua trực ca đêm, nguyên cả buổi sáng lại không có nghỉ ngơi, nên khi mới vào đêm thì Đỗ Hạ Hi đã lên giường ngủ, cô vẫn chưa kịp nằm xuống thì nghe bên ngoài cửa có tiếng động cào cửa, làm cho Đỗ Hạ Hi giật hết cả mình.

Đi qua đó vừa mới mở cửa thì thấy dưới chân có một cục bông máu trắng chui vào phòng, Đỗ Hạ Hi cứ thế mà nắm tay nắm cửa ,nhìn con mèo đi vòng vòng y như là đang tuần tra căn phòng vậy, chắc là nó muốn ngủ trong đây?

Thấy tiểu xấu xa nhảy lên giường, Đỗ Hạ Hi đóng cửa lại, cũng lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Ai ngờ cô vừa mới nhắm mắt chưa được bao lâu thì cảm thấy giường lại lún xuống từng bước nhỏ, đi về phía mình, cái cảm giác này y như con mèo đen lần trước!

Tuy biết là mèo mình nuôi, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn thấy sợ không dám mở mắt ra, qua một hồi thì thấy đầu mũi hơi ướt ướt, vừa mở mắt thì thấy một khuôn mặt phóng đại dán sát trước măt mình.

Thấy Đỗ Hạ Hi nhìn nó, liền rúc lại thành một cục trên vai Đỗ Hạ Hi, cái đuôi lông lá để lên trên mũi, đầu đuôi vẫn cứ lúc lắc.

Tiểu xấu xa không những chiếm hết nửa cái gối, đã vậy còn ngủ y như con heo sát tai Đỗ Hạ Hi... Đỗ Hạ Hi cảm thấy khuôn mặt bị lông cạ vào rất ngứa, nhưng cảm giác ấm áp này cũng không tệ, "Có ổ ngươi không nằm...thật là..."

Đỗ Hạ Hi nghiêng người, một tay ôm nó, nhưng nó quả thật là không hổ danh với cái tên của nó, giống như là đang chống đối với Đỗ Hạ Hi vậy, nhảy xuống giường muốn ra ngoài, lấy móng vuốt cào cào cửa. Đỗ Hạ Hi ôm trán bó tay, nó rốt cuộc muốn gì đây.

Một hồi muốn vào, một hồi muốn đi ra, cứ như thế lặp lại mấy lần, Đỗ Hạ Hi cuối cùng cũng chịu không nổi, gọi điện thoại cho Tây Môn, nhưng ai ngờ tên đó lại bị cắt điện thoại.

"Không lẽ mình lại nợ tên đó hả?!" Đỗ Hạ Hi tuy rất tức giận, nhưng vẫn nạp tiền điện thoại cho Tây Môn, chưa kịp gọi thì điện thoại của Tây Môn vừa đúng lúc gọi tới.