Khoa Cấp Cứu

Chương 69: - Xác chết sống dậy (2)

Tuy lúc nhỏ đã từng thấy qua nhiều yêu ma quỷ quái, cho nên ít nhiều cũng chịu đựng được những cảnh tượng đáng sợ, nhưng trong thế giới hiện thực này mà thấy được xác chết sống dậy, Đỗ Hạ Hi vẫn bị dọa đến chân mềm nhũn ra, thân người đang dán sát tường bắt đầu trượt xuống.

Xác chết đó từ cửa bắt đầu lắc lư đi ra, hai tay chầm chậm giơ lên, đi về phía của Đỗ Hạ Hi ngày càng nhanh, khoảng cách ngày càng gần lại.

Đỗ Hạ Hi thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt được mở ra đã thối rữa biến thành màu nâu tối, à không, không được tính là đôi mắt nữa rồi, chỉ là hai cái hốc đen thui lui, cả khuôn mặt gần như là một màu xanh nhạt, trên cánh tay màu đen sẫm là những móng tay có màu trắng buốt.

Trong lúc xác chết chuẩn bị vồ tới chỗ Đỗ Hạ Hi, thì bên cạnh đột nhiên có một giọng nói làm cho cô bừng tỉnh, "Mau quỳ xuống!"

Đỗ Hạ Hi còn chưa kịp làm gì thì bị ai đó đụng một cái thật mạnh rồi bay văng xuống đất.

Cánh tay của Tây Môn vừa đúng lúc bị xác chết đó nắm chặt lại, nếu mà cô không đến kịp thì chỗ bị xác chết nắm chắc chắn là cái cổ của Đỗ Hạ Hi.

"Má ơi!!!" Các nhân viên đi chung với Tây Môn thấy vậy liền hét lên một tiếng rồi chạy đi mất.

"Chết tiệt..." Tây Môn chửi lên một tiếng, cánh tay bị nắm trúng liền ra sức dùng lực vặn lại, xác chết đó cũng nghiêng ngả theo, trong chớp mắt, tay còn lại của Tây Môn lấy nhanh ra một tấm bùa dán lên trán xác chết đó.

"Xẹt...." Một luồng khói đen bay ra, xác chết đó liền ngã sang một bên, do tay của nó vẫn còn nắm chặt cánh tay của Tây Môn nên Tây Môn cũng bị kéo ngã theo.

"Cút đi chỗ khác chơi!" Tây Môn ghê tởm dùng chân đá xác chết đó, cuối cùng cũng kéo cánh tay ra được.

Cả quá trình cũng chỉ diễn ra có mấy phút thôi, vừa đúng lúc Lưu Di nghe thấy tiếng động từ trong toilet đi ra, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy ở dưới chân có một xác chết đã thối rữa, sợ hãi kêu lên một tiếng, "Chị... chị Hạ Hi!" Cô muốn cầu giúp Đỗ Hạ Hi, ai ngờ chị Hạ Hi của cô vẫn chưa hoàn hồn lại, cảnh tượng lúc nãy suýt nữa bị xác chết vồ phải vẫn chưa tan đi.

"Cô dẫn Hạ Hi đi, mau lên, cứ đi thẳng về phía trước, đừng quay đầu lại, về nhà nhớ tắm rửa rồi đi ngủ là được." Tây Môn một tay ấn lấy cánh tay còn lại, nghiêm túc nói với Lưu Di.

Lưu Di kinh hoảng mau chân vòng qua xác chết, chạy tới kéo Đỗ Hạ Hi vẫn còn thẫn thờ ngồi đó, chạy một hơi về phía trước, bán mạng chạy lên xe, lúc này mới ngừng lại thở dốc.

"Chúng ta... đợi Tây Môn..." Đỗ Hạ Hi cầm điện thoại muốn gọi cho Tây Môn, nhưng tay run rẩy tới không nhấn được số gọi.

"Cô ấy... chắc xử lý được mà?... hay là, chúng ta đi trước đi?" Lưu Di bị dọa cũng không nhẹ, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này thôi.

"Đợi lát nữa." Đỗ Hạ Hi nắm lấy vô lăng, nôn nóng nhìn về phía đó, chỉ thấy rất nhiều người tụ tập ở đó, làm cho Đỗ Hạ Hi ngày càng lo lắng.

Tuy biết Tây Môn có thể giải quyết những chuyện này, nhưng lần này hình như là rất nghiêm trọng, lúc nãy thấy cô ta ôm cánh tay, không lẽ bị thương rồi à? Vết thương bình thường mình có thể chữa được, nhưng vết thương giống cô ấy thì mình lực bất tòng tâm rồi.

Trong lúc Đỗ Hạ Hi đang thất thần nhìn dòng người đang nháo nhào thì cửa đột nhiên bị gõ, cô giật mình xém chút là đụng phải Lưu Di ngồi ở bên cạnh.

"Ê, sao cô còn chưa đi nữa?" Cách tấm kính cửa xe, giọng người bên ngoài nghe không rõ cho lắm.

Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu nhìn thì thấy Tây Môn đứng bên ngoài, cô ta hình như có chút giận dữ, Đỗ Hạ Hi kéo cửa sổ xuống, vừa nổ máy xe vừa nói, "Mau lên xe, chỉ còn đợi cô thôi đó."

"Đợi tôi làm gì? Hạ Hi cô thấy tự tìm đường chết vẫn chưa đủ hả, đầu năm mới chuẩn bị làm thức ăn cho tụi nó hả?" Tây Môn không hiểu sao cái người bình thường thấy mình như là tránh tà vậy, hôm nay bộ đổi tính hả, vả lại không phải cô ta sợ mấy thứ này hay sao.

"Tây Môn tiểu thư... chúng ta có thể mau đi đi không..." Lưu Di tuy không có nhìn thấy tận mắt cảnh xác chết sống dậy, nhưng chỉ nghe tiếng hét của Đỗ Hạ Hi thôi là thấy cũng đáng sợ rồi, nếu biết người bình thường kiên cường bình tĩnh như vậy mà còn có thể làm cô ấy sợ đến thế thì cũng đủ biết cảnh tượng đó kinh khủng đến cỡ nào rồi.

Tây Môn thấy dáng vẻ cố chấp của Đỗ Hạ Hi, cuối cùng chỉ còn cách thở dài rồi leo lên ghế sau, xe liền lập tức rời khỏi.

"Tay của cô bị thương nghiêm trọng không?" Đỗ Hạ Hi thấy Tây Môn cứ ôm chặt lấy cánh tay nên lo lắng hỏi.

"Không nghiêm trọng lắm, chỉ dính một ít thi khí mà thôi." Quả thật là không nghiêm trọng, bởi vì trong mắt Tây Môn, chỉ cần vết thương không liên quan đến tính mạng thì đều được cho là không nghiêm trọng.

Thấy Tây Môn nói nhẹ nhàng vậy, nên Đỗ Hạ Hi cũng yên tâm được đôi chút, đưa Lưu Di về nhà bạn trai thì mới quay trở về nhà, khi đến dưới lầu, hai người xuống xe, Tây Môn lại không có đi theo Đỗ Hạ Hi.

Đỗ Hạ Hi nghi ngờ nhìn, "Lên đây đi, tôi giúp cô xem vết thương." Giơ tay ra muốn dìu cô ấy.

"Cô đừng đụng vào!" Tây Môn mau chóng lui ra sau hai bước, "Tốt nhất là tránh xa tôi ra, sợ cô sẽ bị ảnh hưởng, tối sẽ không ngủ được đó~" Lại trở về dáng vẻ hay đùa cợt của ngày thường.

"Tôi... tôi trở về như vậy cũng không ngủ được đâu..." Đỗ Hạ Hi cảm giác mình đi một mình về nhà, chắc sẽ nghĩ lung tung, có ai mà gặp chuyện như vậy mà vẫn bình thản được đâu chứ.

"Haiz, Hạ Hi cô cũng nhát gan thật đó..." Tây Môn bó tay, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện.

Đỗ Hạ Hi cũng không biết cô ta muốn làm gì nữa, đột nhiên điện thoại của mình lại reo lên, trên đó hiển thị số của Tây Môn, "Cô?" Đỗ Hạ Hi hoài nghi nhìn cô ấy.

Tây Môn lấy điện thoại để lên tai nghe, sau đó hất hất cằm, ra hiệu Đỗ Hạ Hi về nhà, "Tôi nói chuyện với cô thì cô không còn sợ nữa, vào nhà đi~"

Đỗ Hạ Hi thấy cô ta đã nói như vậy rồi thì sao mà còn có ý định kéo cô ta đi với mình nữa, người này nhiều lúc cũng đáng ghét thật, lúc không muốn dây dưa với cô ta thì cô ta cứ bám sát mình, còn lúc muốn tốt với cô ta thì cô ta lại cự tuyệt.

Đỗ Hạ Hi tuy có chút ngượng nhưng vẫn không có biểu hiện ra, gật gật đầu, nhưng không có để điện thoại lên tai nghe mà cầm trong tay rồi đi lên lầu, cô quả thật không muốn mình có biểu hiện yếu đuối quá.

Thang máy từ từ đi lên, thật ra trong lòng Đỗ Hạ Hi vẫn còn rất sợ, dù sao thì trong thang máy cũng đã từng xảy ra vụ việc đáng sợ đó, nhưng bây giờ thì lại thấy không còn ghê rợn như trước.

Tay nắm chặt điện thoại, nếu không phải trên màn hình còn hiển thị thời gian cuộc gọi thì người ta cứ tưởng là điện thoại đã được cúp rồi, bởi vì trong đó không có tiếng động gì hết, Đỗ Hạ Hi cũng không biết đầu dây bên kia có đang nghe không nữa.

"Tiing..." một tiếng, thang máy đến nơi, Đỗ Hạ Hi mở cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhìn điện thoại, vẫn không có một tiếng động nào.

Đỗ Hạ Hi không có cúp máy, mà cũng không có chủ động lên tiếng, mà cởi giày ra rồi đi đến cửa sổ của phòng đọc sách, ở độ cao mười mấy tầng nhìn xuống dưới thì ai ai cũng bé như con kiến, không thể nào nhìn rõ được, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên cạnh xe mình không có ai hết.

Trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng Đỗ Hạ Hi cũng hiểu rõ là đối phương không có nghĩa vụ gì với mình hết, nếu hôm nay không phải cô ta kịp thời cứu mình thì giờ mình cũng không có đứng đây nghĩ ngợi lung tung đâu.

"Tôi đến nhà rồi." Đỗ Hạ Hi vẫn lên tiếng trước, chắc là đối phương không có nghe đâu, do đó cô chuẩn bị nhấn nút đỏ cúp máy.

"Uhm." Đầu dây bên kia trả lời một tiếng, có thể chứng minh là cô ấy có thể nghe rõ được nhất cử nhất động của Đỗ Hạ Hi, ngừng một hồi lại tiếp tục nói, "Cuộc gọi 3 phút 49 giây, nhớ trả tiền đó~" Vẫn là giọng điệu trêu chọc.

"Cụp" liền cúp điện thoại, Đỗ Hạ Hi quyết định thu hồi lại chút cảm động của lúc nãy, tên này vẫn cứ vô lại như vậy!

"Ủa? Sao lại cúp máy rồi? Rõ ràng là đại gia như vậy mà còn sợ tốn tiền điện thoại à?" Tây Môn bó tay cười, sau đó lại gọi điện thoại.

"Sư thái thái~~~" Tây Môn vẫn dùng giọng điệu nhão nhẹt đi quấy rầy sư thái.

"Xin lỗi, điện thoại cô ấy ở chỗ tôi, không cẩn thận nên bắt máy rồi, để tôi chuyển cho cô ấy." Giọng của một người phụ nữ lạ mặt vang lên.

Tây Môn đơ người, điện thoại của sư thái sao lại ở trong tay người khác?! Qua một hồi, thì sư thái mới nghe điện thoại, chưa kịp đợi cô ấy hỏi Tây Môn có việc gì không thì Tây Môn liền bắn liên thanh, "Sư thái thái! Ghê nha! Mau khai ra, người phụ nữ đó là ai? Sau sư thái lại mau có mới nới cũ như vậy~ tôi nói sao lâu rồi không thấy sư thái quan tâm tôi chút nào hết, thì ra~ Chậc chậc, sư thái nhất định là bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc rồi~"

"Ăn nói bậy bạ gì đó, Lý thí chủ là đệ tử tục gia của ta đó. E hèm, nhưng mà công nhận cô ta đẹp thiệt..." Sư thái nhỏ tiếng nói.

Chuyện gì thế này?! Sư thái mà cũng nói giọng điệu thẹn thùng vậy à, Tây Môn rất hiếu kỳ không biết người phụ nữ kia rốt cuộc đẹp đến cỡ nào, mà có thể khiến cho người thanh tâm quả dục như sư thái mê mẩn đến cỡ này, còn nhận làm đệ tử nữa? Vậy là suốt ngày có thể ân ân ái ái rồi? Xem ra mình đã đánh giá thấp sư thái rồi.

"Vậy sư thái mau dắt đệ tử qua đây đi, bên đây có một vụ lớn, ngay cả tôi cũng dính chiêu rồi, không có sư thái tôi xử không được~" Tây Môn quay về chủ đề chính, kiếm tiền quan trọng nhất, còn mấy chuyện khác mai mốt tám sau cũng được!

"Không được, ta đi không được..." Sư thái do dự nói.

"Còn việc gì quan trọng hơn việc kiếm tiền nữa? Mau qua đây đi~" Tây Môn bắt đầu nôn nóng, mắt thấy tiền tới tay rồi sao có thể để nó bay được chứ.

"Uhm, còn quan trọng hơn kiếm tiền nữa." Sư thái kiên định nói.

Tây Môn kinh ngạc, tiêu rồi tiêu rồi, sư thái nhất định là... trúng tà rồi!