Khoa Cấp Cứu

Chương 83: - Ngày rằm tháng giêng (2)

"Thì ra ... là cô ta..." Thạch Nam tay nắm lấy chuột có chút run rẩy, đi lấy một điều thuốc hút. Hình ảnh trên màn hình máy tính cực kỳ máu me, dùng từ tàn nhẫn cũng không thể hình dung được hết tên hung thủ này, hoàn toàn là không còn tính người nữa, cả cha mẹ nuôi của mình mà cũng ngược sát. (Ngược đãi cho đến chết)

Trên tấm hình cho thấy, hoàn toàn không nhận ra được người đàn ông đó, bởi vì trên người hắn ta có vô số nhát dao, da thịt trên người không còn chỗ nào là hoàn chỉnh nữa, trước khi chết đã phải trải qua đau đớn tột độ.

Một nhát dao trải dài từ ngực xuống tới bụng, làm cho tất cả nội tạng đều lòi ra ngoài, nhưng cho dù vậy thì đây cũng không phải là nhát dao chí mạng, hung thủ dường như là cố ý để ông ta trước khi chết nếm tận mùi đau khổ, trước khi ông ta chết thì mới đâm thêm một nhát vào mắt.

Chỉ là khi nhìn những tấm ảnh này, cho dù là cảnh sát có kinh nghiệm phong phú cũng không khỏi có chút buồn nôn, cũng đủ cho thấy hiện trường kinh khủng ra sao, nhưng đây cũng không phải là điều làm cho người ta kinh ngạc nhất, điều làm cho mọi người không thể tin được chính là hung thủ bắt được tại hiện trường, là con gái nuôi của nạn nhân, Trịnh Tinh khi đó chỉ mới 14 tuổi.

Quả thật là một ác quỷ, hành vi của cô ta đã vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người, từ lúc cô ta bị bắt thì không nói lời nào, cũng không ai biết động cơ của cô ta, cũng không biết được vẻ mặt của cô ta khi giết người ra sao.

Cuối cùng, tuy chỉ mới 14 tuổi nhưng do vụ án cực kỳ nghiêm trọng, thủ đoạn quá tàn nhẫn, cũng bị phán 10 năm tù, hai năm trước mới được thả ra sớm.

Một người như vậy, không ngờ lại trở thành bạn Đỗ Hạ Hi, Thạch Nam nghĩ tới thôi cũng thấy ớn lạnh, tuy là trước đây khi gặp Tây Môn, cũng không thấy cô ta có gì khác thường, nhưng người có thể ngược sát người khác như vậy, không phải là biến thái thì cũng không phải là người bình thường.

Thạch Nam xem kỹ lại vụ án năm xưa, đột nhiên phát hiện, nhà ở của ba mẹ nuôi Trịnh Tinh trước khi dọn đi lại gần nơi Đoạn Huyên mất tích.

Thất thần ngồi nhìn tài liệu trong tay, trực giác Thạch Nam cho biết, người phụ nữ này rất có khả năng liên quan đến vụ mất tích của Đoạn Huyên!

Cả đêm, Thạch Nam lục lại hết những chứng cứ và tài liệu có liên quan đến hai vụ án này, muốn tìm ra mối liên hệ trong đó, nhưng không có manh mối nào có giá trị hết, tất cả cũng chỉ là hoài nghi, chứ không có chứng cứ.

Nhưng Thạch Nam tin rằng, Tây Môn nhất định có mối liên hệ trong đó, trong lúc anh ta chuẩn bị đi tra hỏi thì được tin cô ta ngất xỉu, liền mau mau đưa đi bệnh viện.

Thạch Nam cũng biết mình không có chứng cứ chứng minh Tây Môn có liên quan tới vụ mất tích của Đoạn Huyên, nên không có nói chuyện này cho Đỗ Hạ Hi biết, chỉ là dặn dò Đỗ Hạ Hi nên đề phòng Tây Môn, nếu không tin thì tự mình lên mạng search tin liên quan đến vụ án, vụ án năm đó rất chấn động, chỉ là do hung thủ chưa đủ tuổi nên không có công bố danh tánh.

Đỗ Hạ Hi cắn chặt môi bán tín bán nghi, vụ án đó quả thật rất nổi tiếng, nghe nói hai người chết rất thê thảm, thậm chí có người nghi ngờ hung thủ chỉ là một thiếu nữ ở tuổi vị thành niên, thật không thể tưởng tượng nổi.

"Có lẽ... cô ta có lý do riêng nào đó?" Tuy biết cô ta đối với tình cảm và mạng người rất là lãnh đạm, nhưng cô ta cũng có lúc lại rất tôn trọng và yêu thương mạng sống, cho nên Đỗ Hạ Hi cảm thấy Tây Môn năm đó chắc cũng có nỗi khổ riêng, nhưng cho dù thế nào cũng không nên làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy.

"Vậy là lý do gì mà cô ta lại giết hại cha mẹ nuôi một cách tàn nhẫn như vậy? Hạ Hi cô có phải là tiếp xúc với cô ta nhiều quá nên bị ảnh hưởng không? Lúc trước cô đâu có như vậy đâu." Thạch Nam có chút không thể tin được nhìn Đỗ Hạ Hi.

"Tôi..." Đỗ Hạ Hi im lặng, nội tâm cô giờ rất mâu thuẫn, cho dù là chuyện gì thì cũng không được tước đoạt tính mạng người khác, cho dù đối phương độc ác tàn nhẫn thì cũng nên giao cho pháp luật phán xét.

"Trên tay tôi vẫn còn vụ khác, không thể ở cạnh cô được, nếu cô thấy có manh mối gì thì phải báo tôi biết đó, Hạ Hi, tôi tin cô sẽ ra được quyết định đúng đắn mà."

Thạch Nam và đồng nghiệp rời khỏi, Đỗ Hạ Hi thất thần đứng ở cửa phòng cấp cứu, hồi tưởng lại từ lúc hai người bọn họ quen nhau tới giờ, không biết là do tính cách lạnh lùng của cô ta dẫn đến vụ án hay là do vụ án đó ảnh hưởng dẫn đến tính cách như vậy, chuyện này chỉ có một mình Tây Môn hiểu rõ.

Đỗ Hạ Hi muốn biết nguyên nhân, cô không tin Tây Môn làm chuyện này mà không có lý do gì hết, do đó quay trở vào trong muốn tìm Tây Môn, nhưng khi cô vào đó thì Tây Môn đã không thấy tung tích đâu hết, y tá nói cô ta chỉ nói đi vệ sinh thôi.

Đỗ Hạ Hi vừa đi tìm vừa gọi điện cho Tây Môn, kết quả là cô ta khóa máy, như vậy càng làm người khác nghi ngờ hơn, trong lúc nóng vội, Đỗ Hạ Hi lại phát hiện mình hoàn toàn không quen ai là bạn của Tây Môn, muốn tìm cô ta chỉ còn cách đến căn nhà tồi tàn của cô ta thôi.

Nguyên cả buổi chiều, Đỗ Hạ Hi như người mất hồn, đồng nghiệp thấy trạng thái cô không ổn, ai cũng khuyên mau về sớm nghỉ ngơi đi, cô đang muốn từ chối thì Tây Môn gọi điện đến, lúc này trái tim lo lắng của Đỗ Hạ Hi cũng nhẹ nhõm chút.

"Cô đi đâu vậy?" Đỗ Hạ Hi không biết được là giọng điệu mình đầy sự lo lắng.

Đầu dây bên kia chỉ cười cười, "Hơ hơ, tôi không có sao hết, trả không nổi tiền viện phí đâu."

"Đã có người trả tiền cho cô rồi." Đỗ Hạ Hi không nói ra là Thạch Nam đã trả tiền, cô hiện rất lo cho tình trạng của Tây Môn, "Cô bây giờ đang ở đâu, tôi đi tìm cô."

Giọng nói của Tây Môn nghe rất yếu ớt, rõ ràng là không khỏe, "Cô vẫn chưa tới giờ tan ca."

"Tôi có thể xin về sớm." Đỗ Hạ Hi đã đến phòng nghỉ thay quần áo.

"Thật không giống phong cách của cô." Giọng Tây Môn giống như là sắp ngủm vậy.

"Cô ở nhà hả? Tôi đi tìm cô." Nghe giọng nói Tây Môn như vậy Đỗ Hạ Hi càng lo lắng hơn, "Có phải không khỏe chỗ nào không?"

"Hơ hơ, tôi không sao hết, chỉ là đột nhiên tới tháng thôi." Tây Môn hiện không biết sao đối mặt với Đỗ Hạ Hi, cô ta không phải là đã biết chuyện của mình rồi sao, sao lại vẫn quan tâm mình vậy.

"Đợi tôi." Đỗ Hạ Hi cúp máy rồi cho xe chạy tới nhà Tây Môn, trên đường đi còn mua ít thuốc, đợi đến nơi thì mới nhớ ra căn nhà âm đó.

Nghĩ tới Tây Môn hiện giờ chắc không thể nào bảo vệ mình được rồi, Đỗ Hạ Hi hít thở mạnh, quyết định xông qua, một tay cầm đồng tiền của Tây Môn tặng cho, một tay cầm tấm bùa lúc trước Tây Môn cho, bước nhanh về phía trước.

Điều bất ngờ là không còn cảm giác ngộp thở giống như lúc trước nữa, Đỗ Hạ Hi nhìn về phía căn nhà âm, bị dán đầy giấy phong tỏa, thì ra đây là hiện trường vụ án mấy hôm trước Tây Môn lỡ dại chui vào.

Trong lòng Đỗ Hạ Hi lập tức nhẹ nhõm, có thể khẳng định rằng vụ án lần này hoàn toàn không có liên quan tới Tây Môn, bởi vì cô biết rõ sát khí trong căn nhà âm đó rất nặng, không phải là người thường có thể chịu được, dọn vào đó ở chỉ có con đường chết thôi.

Đến trước cửa nhà Tây Môn, thì thấy cửa không khóa, chỉ chừa lại một khe hở, Đỗ Hạ Hi còn tưởng là có ăn trộm nữa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, sau đó mới mở cửa đi vào.

Trong nhà không có mở đèn, dựa vào ánh sáng mặt trời bên ngoài, Đỗ Hạ Hi đi vào phòng ngủ thì giật hết cả mình, trên giường hình như có người nằm trên đó, tại sao là nói là hình như, tại vì tấm chăn đó trùm hết cả người, hoàn toàn không nhìn ra được là bên trong có người hay là không.

Còn xung quanh giường ngồi đầy mấy con mèo, cảnh tượng nhìn giống như là đang làm một nghi thức thần bí gì đó, nghe thấy có tiếng động, bọn chúng đồng loạt quay đầu qua nhìn, toàn là mấy đôi mắt xanh lè, làm Đỗ Hạ Hi sợ tới lui ra sau mấy bước, "Tây Môn..."

"Khụ..." Tây Môn ho một tiếng, sau đó kéo tấm chăn ra, nhăn mày xua đuổi mấy con mèo, "Được rồi, đi ra chỗ khác chơi đi, lát nữa ta bị dị ứng bây giờ."

Thấy Tây Môn vẫn còn nói đùa được, Đỗ Hạ Hi cũng bớt lo lắng, nhìn thấy mấy con mèo bắt đầu đi khỏi, "Bọn chúng cũng quan tâm cô ghê."

"Hứ, có mới lạ đó, bọn chúng chắc đang chờ tôi chết thì bọn chúng mới có thịt ăn~" Tây Môn khi nhìn thấy Đỗ Hạ Hi thì cảm thấy không còn khó chịu như trước nữa.

"Cô... nói gì nghe ghê quá..." Đỗ Hạ Hi ngồi ở góc giường, thấy Tây Môn sắc mặt vẫn không tốt, "Tôi có mua ít thuốc, cô uống trước đi, để tôi đi nấu ít nước sôi." Đưa thuốc cho cô ta, Đỗ Hạ Hi tính đứng dậy.

"A, không cần đâu, chưa đóng tiền, cúp điện cúp nước rồi." Trong căn nhà bốn bề rách nát này, nói chuyện mà cũng thở ra được khói trắng, Tây Môn ngồi trên giường, lấy chăn quấn lấy mình.

"Chưa đóng tiền? Cho cô nhiều tiều lắm rồi mà?" Không lẽ lại xài hết rồi hả.

"Vốn dĩ hôm qua đi nộp, ai ngờ... lại bị mời đi uống trà hết nguyên đêm..." Tây Môn mỗi lần tới tháng là giống như sắp chết vậy, đau đến không còn chút sức lực nào, đặc biệt là ngày đầu tiên.

Đỗ Hạ Hi nhìn xung quanh ngôi nhà, ngoài nhà trong nhà nhiệt độ y chang nhau, sao mà ở được chứ, cho dù là người khỏe mạnh thì ở đây cũng sẽ chết vì lạnh, "Theo tôi về nhà."

"Hả?" Tây Môn tưởng mình nghe nhầm.

Vốn chỉ là quyết định nhất thời, bị Tây Môn hỏi lại làm cho Đỗ Hạ Hi có chút ngượng ngùng, "Cô không phải nói là sẽ làm phép gì đó trong nhà tôi hả, mấy hôm nay tôi toàn phải ở khách sạn."

"Ồ, nhưng bây giờ tôi khó chịu quá, không muốn động đậy, cho nên làm phép thì..." Tây Môn nghĩ thầm quả nhiên là mình nghĩ nhiều rồi, người ra chỉ muốn làm phép cho căn nhà thôi.

"Cô đi không nổi thì tôi cõng! Hơn nữa tôi còn có chuyện muốn hỏi cô." Hên là trong nhà ánh sáng yếu ớt, nếu không thì chắc Đỗ Hạ Hi cũng không xuống nước nói ra mấy lời này.

"Ơ...." Tây Môn cảm thấy Đỗ Hạ Hi gần đây rất kỳ lạ, gần như là đang dung túng mình, hoặc có thể nói là đang 'sủng' mình... đột nhiên có suy nghĩ này làm Tây Môn hoang mang, Tại sao?! Hai ba tháng trước gặp mặt còn tính bắt quả tang mình, sao bây giờ lại... không lẽ có âm mưu gì đó?!

"Cô không muốn đi thì thôi." Đỗ Hạ Hi ngượng chín cả mặt, mình đã nói như thế rồi mà tên này vẫn cứ ngẩn người chớp chớp mắt nhìn mình, còn mình tuyệt đối sẽ không bao giờ là người thổ lộ tình cảm ra đâu!

"Ây, Hạ Hi à, đừng bỏ tôi lại chứ, tôi đi!~ Chỗ cô cho dù là núi đao chảo lửa thì tôi cũng đi mà! ~ Ây, sao cô càng đi càng nhanh vậy? Mau qua cõng tôi đi mà...Ê......" Tây Môn chống tay ngồi dậy vẫy tay kêu Đỗ Hạ Hi, nhưng người đó đầu cũng quay lại mà chạy mất tiêu rồi, có ý gì vậy trời, rõ ràng là cô ta muốn cõng mình về nhà, sao giờ lại chạy mất!

(Hai người sắp về chung một nhà rồi, chương sau mị sẽ đổi xưng hô chị em cho nó tình củm ^^)