Cuối cùng, cũng là Đỗ Hạ Hi nửa cõng nửa dìu Tây Môn về nhà mình, dự định tiện đường ghé đón con mèo về luôn, Tây Môn là người dễ kết bạn, gặp ai cũng làm quen được hết, nằm trên cửa sổ xe chào hỏi A Kỳ, dáng vẻ giống như là phải 'kiếm' cho hết tiền những người thân xung quanh Đỗ Hạ Hi vậy.
"Cô ấy là bác sĩ tâm lý, lợi hại hơn em." Đỗ Hạ Hi cực kỳ muốn nhét tên này vào trở lại trong xe, "Trời lạnh lắm, ở yên trong đó đi, chị lên lầu lấy mèo." Theo bạn thân lên lầu, Đỗ Hạ Hi cứ một mực cúi đầu xuống, sợ A Kỳ sẽ nhìn ra được điều gì đó, ai ngờ người ta đã nhận ra từ sớm rồi bác sĩ Đỗ à, mỉm cười quay đầu hỏi, "Là người đó đó hả?" "Hả? Gì vậy?" Đỗ Hạ Hi cũng không phải là giả nai, quả thật là không hiểu ý cô ta. A Kỳ cười rất là thâm thúy, sau đó nhìn về phía cửa, "Thì là cái tên xấu xa nhưng vẫn còn cứu vãn được mà cậu nói lần trước đó." Đỗ Hạ Hi rất ngại nói về vấn đề này, liền mau mau vào nhà tìm mèo, "Mấy hôm nay nó có ngoan không, có bị Peter nhà cậu ăn hiếp không?" "Haha, ai dám ăn hiếp? Cái tên quậy phá này, mau dắt nó về đi, Peter nhà mình không dám ra khỏi ổ luôn rồi kìa, cậu nhìn xem, đây là bị cái tên quậy phá này cào nè." A Kỳ ôm con chó nhà mình lên, kể lại sự tích của mấy hôm nay. "Ồ lợi hại vậy ta, thật là nhìn không ra đó..." Đỗ Hạ Hi ôm con mèo, thấy nó vẫn y như lúc mới đưa đến đây, xem ra cũng rất hưởng thụ. "Mình thấy con mèo này lại giống người đó đó của nhà cậu... không phải dạng vừa đâu..." Trước khi đi, A Kỳ nói với Đỗ Hạ Hi. Đỗ Hạ Hi mím chặt môi, vén tóc lên tai, dáng vẻ y như là thiếu nữ đang yêu, làm A Kỳ nhìn đến kinh ngạc, quen biết nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy Đỗ Hạ Hi có dáng vẻ như vậy, không khỏi cảm khái sức mạnh của tình yêu, "Thật ra mình sớm biết cậu sau này sẽ thích phụ nữ mà." "Tại sao?" Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu, không lẽ ngày thường mình rất manly hả? "Trực giác." Bạn thân cười phá lên. "Còn trực giác nữa... vậy sau này cậu dọn một cái sạp ra lề đường coi bói luôn đi..." Đỗ Hạ Hi ôm con mèo xuống lầu. Đi đến bên xe thì thấy Tây Môn ngồi dựa vào ghế nhắm mắt lại, dưới ánh đèn leo lét vẫn thấy được sắc mặt trắng bệch. "Em ôm nó đi, chúng ta về nhà." Đỗ Hạ Hi nhét con mèo vào lòng Tây Môn. Tây Môn mở mắt ra nhìn Đỗ Hạ Hi cười, cũng không hiểu lý do gì, chỉ là nhìn thấy người này là mình muốn cười à, ôm con mèo trong lòng vuốt ve nó, ở cùng với Đỗ Hạ Hi, mọi thứ cũng trở nên ấm áp hơn. "Lại lén cười gì đó?" Chắc là đang nghĩ đến chuyện gì xấu xa đây, Đỗ Hạ Hi liếc Tây Môn một cái. "Hơ hơ hơ, không có gì~" Tây Môn co người lại rúc trên ghế, thoải mái ôm con mèo, không có nói chuyện nữa. Đến nhà Đỗ Hạ Hi, lên lầu mở cửa ra, Đỗ Hạ Hi có chút sợ sệt hỏi, "Giờ cần làm nghi thức gì vậy? Bây giờ bắt đầu?" Tây Môn lúc trước có dặn dò qua là trước khi về ở thì phải làm 'sạch' căn nhà trước. "Ồ, cái đó à, làm hay không làm cũng vậy, cái đó nói cho mẹ chị nghe thôi à~ huống hồ gì hôm nay em cũng không có chuẩn bị gì~" Lúc nãy Đỗ Hạ Hi đi vội vàng quá, Tây Môn hoàn toàn không có đem theo gì hết, hơn nữa căn nhà này cũng không cần làm gì hết cũng không sao. Đỗ Hạ Hi trừng mắt nhìn, quả nhiên lại bị tên này lừa nữa mà, cô hiện cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa, tên này rốt cuộc có điểm nào làm mình mê mệt thế chứ, sao lại thích cô ta chứ, lúc trước nhiều nữ sinh theo đuổi mình vậy, toàn bộ đều từ chối hoàn toàn không hề do dự, mấy nữ sinh đó ai cũng rất ưu tú, còn tên này, chỉ lừa bịp dẻo miệng là giỏi. Đỗ Hạ Hi sờ trán, không lẽ là ghét của nào trời trao của đó thật à... "Sao vậy, Hạ Hi?" Tây Môn thấy sắc mặt Đỗ Hạ Hi đột nhiên không tốt, còn tưởng là chịu ảnh hưởng của không khí trong căn phòng này, do đó cố gắng tập trung tinh thần chuẩn bị xử lý. Thấy Tây Môn xoắn tay áo lên chuẩn bị, nhưng vết thương trên tay cô ta vẫn chưa khỏi mà, "Không phải mấy thứ đó, chị chỉ là hơi mệt thôi, ban ngày quả thật là bận quá." "Ồ, vậy chị mau đi nghỉ ngơi đi, không cần lo cho em~" Tây Môn cười, nhà của Đỗ Hạ Hi khắp nơi đều rất ấm áp, quả thật là y như thiên đường vậy, cho mình ngủ toilet cũng được nữa. Nhắc đến nghỉ ngơi thì Đỗ Hạ Hi có chút khó xử, lúc nãy thấy nhà Tây Môn lạnh quá nên hoàn toàn không nghĩ gì nhiều mà dắt cô ta về đây, còn nhà mình thì chỉ có một cái giường, không thể để khách ngủ sopha được. "Em ngủ giường, chị ngủ sopha là được." Đỗ Hạ Hi đi đến tủ lấy chăn. Tây Môn kinh ngạc chớp chớp mắt, mỉm cười xoa tay nói, "Vậy sao được chứ, giường chị cũng lớn lắm mà, hai người ngủ cũng được mà~ ngủ sopha khó chịu lắm đó." Tây Môn nói không cố ý, nhưng Đỗ Hạ Hi lại nghe không vô được nữa rồi, tuy cô không có nghĩ gì nhiều, nhưng chuyện ngủ chung với Tây Môn thì hình như hơi sớm quá, "Không cần, chị ngủ sopha." Thấy Đỗ Hạ Hi kiên trì, Tây Môn cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ là ánh mắt cứ dõi theo hình bóng cô ấy, có thể thấy được Đỗ Hạ Hi thật sự quan tâm đến mình, thậm chí còn có một cảm giác nói không rõ là gì nữa, lúc trước Tây Môn chưa từng có qua cảm giác này. Khi ở chung với Đỗ Hạ Hi, Tây Môn ngày càng thấy Đỗ Hạ Hi chiều chuộng, chăm sóc mình, cô thèm khát điều tốt đẹp này, nhưng lại không biết sao báo đáp Hạ Hi, lúc trước không có ai nói với mình, cũng không có dạy những chuyện này, làm thế nào thành tâm thành ý tốt với một người. "Đau lắm à? Uống thuốc trước đi." Đỗ Hạ Hi bê một ly nước ấm cho Tây Môn, thấy trán cô ta đầy mồ hôi, chắc là đau lắm. Tây Môn cầm lấy ly nước, đến độ nóng của vừa đủ, có thể thấy người này chu đáo đến cỡ nào, chỉ là khi nhìn thấy lúc Đỗ Hạ Hi bước vào, mình dường như không còn đau như lúc trước nữa, đúng là liều thuốc tốt mà. "Cái áo ngủ này tuy không phải mới, nhưng mà chị giặt sạch sẽ rồi, em mặc nó nha." Đỗ Hạ Hi giơ tay qua sờ trán Tây Môn, vẫn còn chút lạnh, "Lát nữa chị đi tìm cái túi giữ ấm cho." Cầm áo ngủ, Tây Môn ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Hạ Hi, mỉm cười đến tít cả con mắt, "Cám ơn chị, Hạ Hi~" Nghe thấy Tây Môn gọi tên mình, Đỗ Hạ Hi đột nhiên rùng mình, rõ ràng là tên mình ngày nào cũng có ai gọi, nhưng sao cái tên này được phát ra từ miệng cô ta lại nghe hay đến thế, "Hôm nay rằm tháng giêng, chị nấu chút chè trôi nước ăn nha." Đỗ Hạ Hi muốn tìm chút việc cho mình làm. "Hôm nay cũng là lễ tình nhân, cũng nên ăn socola đó?" Tây Môn là một người thích ăn hàng. "Đâu phải là tình nhân thì ăn socola gì chứ." Đỗ Hạ Hi trong nhà bếp quay lưng lại với Tây Môn, đang bận chuẩn bị cơm tối. "Ồ, không phải tình nhân thì không được ăn à? Hôm nay chắc chắn là có nhiều cô gái tặng quà cho chị, sao không lấy một ít về chứ~" Tây Môn nhớ lại cảnh tượng đêm giáng sinh lần trước. "Lấy về làm gì?" Đỗ Hạ Hi có chút không vui. "Lấy về cho em ăn nè~ có cái gì mà em không thích ăn chứ~" Tây Môn không thấy được sắc mặt của Đỗ Hạ Hi, nói rất là vô tư. "Nếu em muốn ăn thì chị..."Đỗ Hạ Hi còn tính nói tôi mua cho mà ăn, thì điện thoại Tây Môn đột nhiên reo lên. Tây Môn cứ tưởng là mối làm ăn, liền nghe máy, "Alo?~ Ai vậy?" "Đoán đoán xem ta là ai~" đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông. "Ai vậy?" Tây Môn có chút bực mình, hắn ta hình như không giống khách hàng. "Đoán đi." Người đàn ông vẫn không nói. Tây Môn là ai chứ, cao thủ trong cao thủ lừa bịp đó, chút chuyện này mà còn nghe không ra được à, lập tức mỉm cười, "Ồ, là mẹ à~" Ông ta ngẩn người, "Ta là đàn ông..." Tây Môn nhướng mày, "Ba?" Người đàn ông lập tức nói, "Hừm, con cũng còn chút lương tâm, cuối cùng nhớ ra ta rồi à." "Ba ở bên đó có tốt không?" "Cũng tốt lắm, đúng rồi, con chuyển cho ta chút tiền đi." "Ây da, gần đây bận quá, lúc trước ba báo mộng chuyện này mà con quên rồi, đừng trách con nha." "Không sao, ta cho con số tài khoản, mau chuyển tiền vào đi." Tên lừa bịp đó vẫn chưa hiểu ra tình hình. Tây Môn cố nhịn cười, tiếp tục nói, "Ủa, bên đó giờ cũng cũng mở được tài khoản rồi hả? khoa học phát triển nhanh vậy à~" "Sao không mở tài khoản được?" "Lúc trước con đốt cho ba, địa chỉ chắc không có thay đổi ha, vẫn là ngôi mộ đó hả? Haizz, con nói, lúc trước đốt cho ba nhiều vàng như vậy, không lẽ lại đi gọi gái nữa hà, sao xài nhanh quá vậy? Chết rồi mà vẫn không bỏ tật à!" "Tút tút tút..." điện thoại bị cúp ngang, Tây Môn đắc ý cười, "Hứ, muốn gạt chị à?! Đợi kiếp sau đi nha!" Đỗ Hạ Hi nhìn tới há hốc mồm, cô có thể hình dung được vẻ mặt ăn cục tức của đối phương, "Cái miệng của em cũng thật là..." "Ây da, đối phó với quân lừa gạt thì phải mạnh tay, đừng có mềm lòng~" Tây Môn hoàn toàn không có phát giác, cô nói như vậy khác nào tự vả vào mặt mình. Đỗ Hạ Hi bận rộn trong nhà bếp, Tây Môn cũng rất muốn giúp đỡ nhưng không còn sức lực, chỉ còn cách ôm còn mèo ngồi đó đợi ăn cơm, còn con mèo thì cứ để mặc cho Tây Môn ôm. Đỗ Hạ Hi quay đầu lại nhìn, con mèo đó bình thường không thích người ta ôm nó như vậy, nghĩ tới thì thấy có chút ghen tị, "Chị thấy con mèo này rất thích em, em ôm nó về nhà luôn đi." "Hơ hơ hơ, Hạ Hi chị đừng có ghen mà~ động vật như mèo thì chị tốt với nó cho nó ăn thì tự nhiên nó sẽ bám theo mình à~" Tây Môn mỉm cười lấy tay xoa đầu con mèo, làm cho lông của nó bù xù lên, nhưng con mèo vẫn ngoan ngoãn nằm đó. "Gần đây đều là chị cho nó ăn hết, nó cũng không cho chị ôm nữa." Đỗ Hạ Hi rất rất rất bất mãn. "Hạ Hi tính chị lạnh quá, đối với mèo phải nhiệt tình xíu, nó không thích thì cũng phải ôm, nó muốn chạy thì bắt nó trở lại rồi ôm nó, để cho nó biết cho dù chạy cỡ nào cũng không thoát được, từ từ rồi sẽ ngoan ngoãn thôi, chị phải bá đạo lên chút nữa~" Tây Môn dạy Đỗ Hạ Hi cách thuần phục mèo. "Vậy... có khác nào là đang ăn hiếp nó?!" Tên xấu xa này. "Không nên để ý mấy chi tiết đó, đến phút cuối không phải nó cũng bám theo em sao~ chỉ cần nhìn kết quả thôi." Tây Môn vừa nói vừa xoa mặt con mèo, nó bất mãn kêu lên hai tiếng yếu ớt. "Được rồi, thả nó ra đi, đừng ăn hiếp nó nữa." Đỗ Hạ Hi lên tiếng giải cứu con mèo, Tây Môn đặt nó xuống đất, nó liền trốn đi mất. Tây Môn mỉm cười nhìn con mèo chạy trốn ra đằng sau sopha, "Chị vẫn chưa đặt tên cho nó hả?" "Vẫn chưa..." Đỗ Hạ Hi bưng chè trôi nước ra, chuẩn bị xào thêm hai món nữa. "Ồ? Đừng nói là đặt cái tên nào đó kỳ dị rồi lại ngại nói ra phải không~" Tây Môn thấy Đỗ Hạ Hi cầm cái giá múc canh giống như là sắp gõ vào đầu mình, liền mau mau nói tiếp, "Hơ hơ, nếu chưa đặt tên thì hay là để em đặt cho. Con lừa nhỏ được không? 'Nhà tôi có một con lừa nhỏ, tôi chưa từng cưỡi qua nó'~" (một bài hát thiếu nhi) Tây Môn còn cao hứng hát lên. "Còn nói thêm câu nào nữa thì ra ngoài ăn à nha." Đỗ Hạ Hi lên tiếng dọa. "Ưm..." Tây Môn lập tức im miệng, mím chặt môi ngoan ngoãn ngồi ăn.