Khoảnh khắc

#14: Bức thư đầu gửi anh

Vì tớ viết một số truyện ngắn, mà nó cứ tản mạn đi đẩu đi đâu, nên tớ đăng luôn vào tuyển tập này! Cảm ơn các bạn nhaaaaa

________________________________

Hai ngàn cây số, bạn nghĩ đó là quãng đường ngắn hay dài?

Với tôi, nó vừa ngắn lại vừa dài. Đủ dài để tôi và anh không thể gặp nhau khi muốn, đủ ngắn để tình cảm giữa chúng tôi không hề nhạt phai dù khoảng cách địa lí có xa như thế nào đi chăng nữa.

Đơn giản hơn, nên định nghĩa mối tình của chúng tôi là yêu xa...

Nhưng có lẽ chúng tôi chẳng thuộc kiểu yêu xa thông thường, mà lạ thật lạ.

Quen nhau qua facebook, cùng nói chuyện, gọi video rồi chẳng biết tôi dành hết tình cảm của mình cho anh từ lúc nào.

Chưa một lần gặp mặt, chưa một lần hẹn hò rủ nhau đi chơi như các cặp tình nhân khác, chưa một lần nắm tay nhau, chưa một lần làm những điều mà mọi người cho là người yêu bình thường. Vậy hai người bọn tôi tôi điên sao?

Ha ha, người quen đều nói bọn tôi điên đến level max rồi!

Không gặp mặt? Chẳng sao cả. Có thể chụp ảnh gửi cho nhau mỗi ngày. Chưa hẹn hò thì có thể dành cả ngày chủ nhật face time cười nói ha hả, chia sẻ cho nhau khoảng khắc, chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi xung quanh.

Buồn cười nhất, lúc trời Hà Nội và Sài Gòn cùng mưa to, cả hai sẽ nhảy ra giữa trời, tắm mưa ướt như chuột lột, vùng vẫy thích thú trong khi nhờ đứa bạn quay video gửi cho bên kia khoe chiến tích.

Tuy vậy, nhưng cái nắm tay thì vẫn chưa thể thực hiện được. Anh ấy làm giám đốc ở công ty bưu chính mà tôi không tiện nhắc tên, nên nhiều lúc, chán face time, chán gọi điện nhắn tin, anh sẽ viết thư cho tôi. Đúng, là thư tay.

Nhìn ngăn tủ bí mật của mình là vô số bức thư của anh, tôi lại cười, tưởng tượng ra cảnh anh cặm cụi viết từng chữ từng chữ lên tờ giấy trắng tinh khôi.

+ + + + +

Yêu nhau, tức là đã chọn tin tưởng nhau. Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của tôi, thì có lẽ sẽ có một vài lần, bạn trộm nghĩ rằng tình yêu của anh ấy dành cho mình có thật không? Hay liệu anh ấy có lừa dối mình?

Tôi không thể phủ nhận sự thật, có lúc tôi từng nghĩ như thế, giấu giếm anh nỗi bận tâm cực kì lớn này.

Thật lạ khi anh gửi cho tôi thật thật nhiều bức thư lại không đòi hỏi tôi đáp trả lại một chút nào. Tôi cố tình hỏi anh về việc này, anh chỉ cười hiền.

Trong nghi ngờ thì niềm tin vẫn vượt lên. Tôi vẫn thấy hạnh phúc vô cùng khi nhìn thấy anh, khi gọi cho anh, khi nhận được bức thư anh gửi và khi anh quan tâm tôi từng chi tiết nhỏ nhất.

+ + + + +

Ngày hôm nay tôi ốm, vừa từ trong bệnh viện ra, tay còn vết kim truyền, người run bần bật dù trời nắng hơn 30 độ.

Tôi nhớ anh.

Bỗng có ý nghĩ vụt qua đầu tôi, hay tôi viết thư cho anh nhỉ?

Lục lọi cặp đi làm, lôi ra cái bút và tờ giấy, tôi bắt đầu đặt bút viết.

" Hà Nội, ngày 1 tháng 8 năm 2017

Chiều nay, Hà Nội nắng lắm.

Em nhớ anh! "

Tôi cẩn thận gấp nó lại, cho vào phong bì gửi đi; ngày kia sẽ đến nơi. Gần tối anh có cuộc họp, tôi không nên gọi điện thì hơn.

Một ngày nắng ảm đạm trôi qua.

+ + + + +

Khỏi ốm, tôi bị mẹ gọi về quê giỗ bố. Bố tôi mất sau lần đi cứu giúp đồng bào miền Trung bão lũ cách đây hai năm. Tôi nhớ ông và cũng tự hào về ông.

Ngày hôm sau, tôi trở về Hà Nội đến ngân hàng làm việc như bình thường. Hết ngày đó, tôi liêu xiêu trở về nhà trọ. Đi đến cổng nhà, tôi thấy một bóng lưng cao và rộng đang đứng ở cửa kiên nhẫn chờ đợi. Tôi rảo bước, vỗ nhẹ vào lưng anh ta, hỏi: "Anh là ai v..."

Chưa kịp hêt câu, người ấy quay mặt lại, tôi sững người.

Anh ôm chầm lấy tôi, rù rì vào tai: "Vì em nhớ anh, nên anh đứng cạnh em rồi nhé!"

Tôi chợt bật khóc, niềm vui không thể diễn tả thành lời cứ thế trào ra làm nghẹn lại tất cả những gì tôi định nói.

Hôm nay chính là một ngày nắng đẹp, trời Hà Nội đẹp, bởi vì có anh cùng tôi!

Anh nói, anh chuyển công tác từ Sài Gòn về trụ sở ở Hà Nội làm từ bây giờ. Anh cũng nói, anh sẽ thuê căn hộ cạnh khu trọ của tôi để tôi có thể gặp anh, nắm tay anh và hẹn hò với anh bất cứ khi nào tôi muốn. Anh nói, anh yêu tôi...

Bức thư đầu tôi gửi anh, cũng có thể là bức thư cuối tôi gửi anh, vì chúng tôi chẳng còn khoảng cách gì ngăn cản nữa.

Bức thư đầu tôi gửi anh, cũng là sợi dây kéo anh và tôi gần nhau hơn bao giờ hết.

Nhân viên chuyển thư bấm chuông, đưa cho tôi một bức thư. Anh nhìn tôi, bảo hãy mở nó ra.

Trong đó, anh viết:

"Chiều nay, Hà Nội vẫn nắng lắm,

Nhưng chúng ta có nhau! "

Author: Black An.Jell

Always love you!