Khoảnh khắc

#15: Something about me

Lâu rồi không kể chuyện thường ngảy nhỉ? Hôm nay tớ sẽ kể một câu chuyện nho nhỏ trong cuộc sống của mình cho các độc giả, không dài nhưng sẽ hơi lan man một chút, và có vài câu tớ muốn nhắn nhủ ở cuối nhé!

Trường tớ có một câu lạc bộ tổ chức sự kiện, rất vui, rất lớn, đông người. Mỗi năm hai lần tuyển nhân sự, một lần tuyển thành viên chính thức, một lần còn lại tuyển cộng tác viên. Tớ muốn vào đây để trau dồi cả kiến thức lẫn kĩ năng cho bản thân và tìm các bạn mới, mở rộng mối quan hệ (càng lớn tớ càng thấy sự ĐẶC BIỆT quan trọng của các mối quan hệ). Với con mắt nhìn đời vô cùng hường phấn của mình, tớ thấy việc tớ viết đơn vào CLB chỉ thấy lợi mà không thấy bất cập chỗ nào. Lần tuyển thành viên chính thức tớ không đỗ, tại vì tớ không đầu tư thời gian vào việc viết đơn, nên trượt luôn từ vòng đơn, không được đi phỏng vấn.

Lần này tớ ứng vào vị trí cộng tác viên ban Đối ngoại, trời ơi tâm huyết lắm, cái đơn có 6 câu hỏi thôi mà tớ ngồi viết từ 10h tối đến hơn 12h đêm. Và tớ đỗ hehe, tớ rất rất vui vì đã được trở thành một phần nhỏ xíu xiu của CLB. Bố mẹ tớ cũng mừng và ủng hộ tớ hết mình. Tớ háo hức đến mức, dù nhà tớ ở huyện, cách trường 60km nhưng mai có cuộc họp CLB đầu tiên của năm học mới, là lần đầu tiên tớ được xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách một thành viên của CLB, nên tớ bắt xe khách luôn từ chiều này để kịp sáng hôm sau tham gia rồi lại về luôn.

Nói xa xa thêm một chút, về chuyện học hành ở trường chuyên. Năm nay tớ lên 11, con dân đều đua nhau đi học thêm học bớt, không những thế còn có nhiều người ôn thi HSG quốc gia, rồi thi IELTS các kiểu… Tớ không chọn ôn thi quốc gia, cũng không phải chuyên Anh nên chưa đủ sức thi IELTS nên chỉ định thi cấp tỉnh, về nhà nghỉ hè với bố mẹ tận 2 tháng, chẳng muốn đi học chút nào! Mùng 5.8 học năm học mới thì định mùng 3.8 mới ra.

À, quay lại vấn đề chính.

Tớ vui quá nên kể cho mấy đứa bạn thân thân, hầu hết chúng nó đều thấy vui, và HIỂU, động viên tớ làm tốt vào để làm thành viên chính thức.

Trừ một đứa, đứa nè tớ thân từ hồi lớp 1, chơi suốt đến bây giờ, càng ngày càng thân, hợp từ cách kể chuyện đến khẩu vị, gu quần áo, nhưng về vấn đề tham gia ngoại khóa lại không hợp, thậm chí đối nghịch nhau.

Tớ kể: “Mày ơi mai tao ra trường họp CLB hehe, đỗ rồi sướng dã man”

Nó độp cho tớ một câu: “Ôi giời ơi! Tham gia mấy cái đấy làm gì mệt người, thà mày ở nhà xem phim!”

Tớ vẫn cười toe toét, bảo: “Tham gia vui mà. Tao thấy đi thì tốt cho mình nhiều nên mai cứ đi”

Nó dội cho tớ gáo nước lạnh thứ hai, mà gáo này to nhé: “Tự dưng sinh ra mấy cái CLB rồ rồ thế làm gì nhỉ? Có cho tao cũng chả vào!”

Tớ tắt ngấm, ngấm ở đây là không còn gì để nói nữa. Tớ nói lảng sang chuyện khác, được một hai câu rồi về.

Tính tớ nếu như đã xác định được thích một việc nào đó thì ai nói thế nào tớ cũng không nghe đâu, biết là “nói phải củ cải cũng nghe”, mà ở đây rõ ràng con bạn tớ sai, nên tớ lại càng chắc chắn quyết định của mình hơn.

Điều quan trọng ở đây là, tớ và bạn không cùng quan điểm trong lĩnh vực này, thế thôi! Mà khi đã không cùng quan điểm, có nói bằng chết cũng không thay đổi được gì. Tớ không thể bắt người khác nghe theo ý kiến riêng của mình và ngược lại, tớ cũng sẽ chẳng bị ai thay đổi quan điểm hết.

Một quan điểm nào đó có thể đúng với người này, nhưng không đúng với người kia. Một quan điểm của một người là do người đó nghe từ nhiều nguồn khác nhau, tổng hợp rồi tự sàng lọc ra để có được cách nghĩ phù hợp nhất với bản thân mình.

Tớ nghĩa là không có quan điểm sai, chỉ có cách nghĩ sai lầm dẫn đên quan điểm không phù hợp với nhiều người hơn mà thôi.

Bố tớ hay nói: “Xã hội rất loạn con ạ. Chuẩn mực đạo đức thực ra là quan điểm về đạo đức tốt được nhiều người công nhận, nó phù hợp với thuần phong mỹ tục, văn hóa, tín ngưỡng của dân tộc. Không thể bắt ai có làm theo hay không được. Về quan niệm, có những quan niệm hồi xưa rất đúng, giờ lại thành sai. Giống như việc nếu như bố về thời xưa thì bố sẽ có rất nhiều vợ chứ không phải có một người vợ duy nhất là mẹ con bây giờ. Cái mà thời này được coi là chân lí, có thể thời sau sẽ bị bài trừ.”

Vậy nên, khi quan điểm không đồng nhất, đừng tranh cãi, tùy vào suy nghĩ và trái tim của bạn, nó đúng hay sai, chỉ bạn biết; bạn nghe theo hay tiếp tục quan điểm của mình, chỉ bạn làm được. Và nếu như nó đúng, hãy cứ làm theo lời mách bảo của chính bản thân mình, bạn nhé! Vì có quyền lựa chọn cũng là một loại hạnh phúc.