Khoảnh khắc

#16

Thường thì cái gì đẹp sẽ trôi qua rất nhanh. Thanh xuân của chúng ta có lẽ là một trong những điều ấy. Độ tuổi trong sáng, rực rỡ nhất ấy là một thiên đường mà tạo hóa ban tặng cho con người.

Càng lớn, tớ càng thấy thời gian trôi nhanh. Ban đầu khi thi đỗ cấp ba, tớ đã nghĩ: "Ôi trời ơi ba năm dài lê thê..."

Vậy mà nhoằng một cái, ngắn tựa cái chớp mắt, ngày kia đã là lễ tổng kết, kết thúc năm học lớp 10 của tớ.

Tớ đi ăn với các bạn, chủ để của cả nữa cơm chỉ đơn giản là: Nhanh nhỉ, vừa mới hôm nọ tao vừa quen chúng mày, còn xưng hô tớ cậu sởn cả da gà làm quen với nhau, bây giờ đã thoải mái mắng nhau suốt ngày rồi.

Vì cái đặc thù của trường chuyên là chúng tớ đến từ các huyện khác nhau trong một tỉnh, ít quen hoặc không biết đến nhau, lên cấp ba coi như chơi lại từ mẫu giáo.

Sáng hôm qua là buổi tự học trên lớp cuối cùng của năm lớp 10, thật sớm, nắng mới rọi qua tán lá cây, ngước lên nhìn nói với nhau: "Ve kêu rồi"

Nhìn sang tầng học của lớp 12, các anh chị người nào người nấy cầm tờ đề, trên bảng viết còn 36 ngày nữa đến ngày thi THPT Quốc gia, thì thầm với nhau: "Sao vừa quen nhau đã phải xa nhau thế này?"

Tớ chợt nghĩ đến đêm của hôm trước, chúng tớ tham gia Prom cùng các anh chị, thầy cô đã ôm lấy học sinh của mình, nghẹn ngào: "Vậy nhé, thầy cô chào các em!"

Những giọt nước mắt rơi thật nhiều, thật nhiều...

Những ngày thi học kì xong, đi học như đi chơi đợi tổng kết, đó mới là những ngày cả lớp vui vẻ, quây quần bên nhau nhiều nhất. Nếu như cả năm vùi đầu vào sách vở, cố gắng chọi lại với các môn học, với kiến thức, điểm số để có thể ở lại trường thì lúc này đây, chúng tớ mới bên nhau trọn vẹn nhất. Bốn năm đứa chơi mèo nổ thì chục đứa ở cạnh làm quân sư, cãi nhau om tỏi lên rồi cười như được mùa! Rủ nhau tập văn nghe cho tổng kết, tập được vài bữa những ngày trời nóng như đổ lửa, mồ hôi vã ra như tắm, máu lên không tập nữa, chơi đủ các trò bài bạc từ một rưỡi chiều đến bảy giờ kém mới về, có hôm nóng quá rủ nhau đi bơi. Mấy đứa với nhau mặc kệ sàn nhà có bẩn hay không, nằm la liệt, dính sát sàn sạt vào nhau, tranh nhau kể chuyện. Lúc này mới hỏi sao chúng mình có nhiều chuyện để kể thế cơ chứ?! Lại hỏi sao thời gian lại trôi mải miết chẳng đợi chúng tớ có thể nắm tay nhau theo kịp?

Cấp ba quả thật là thời gian tươi đẹp, rực rỡ nhất (nếu có ai nói không phải, đừng tin). Chúng ta của lúc ấy đắm mình trong ánh nắng ban mai, chụp lên những bức ảnh tươi tắn, sáng rực những niềm tin và ước mơ của tuổi mới lớn, tràn ngập nụ cười thanh thuần cùng khoác tay nhau, cùng chập chững bước vào thế giới trưởng thành.

Thời gian ơi, xin chậm lại, để tuổi trẻ của chúng tớ được đủ đầy hơn một chút..

.

______________________

Tại sao tổng kết lâu rồi hôm nay tớ mới đăng? Vì tớ muốn để bài này có thể đựng thêm nhiều cảm xúc của tớ hơn. Đọc lại và cảm nhận, bạn nhé! Bởi nó chứa đựng cả bầu trời thanh xuân của tớ.

Black An.Jell