Chương 14 :
Máy tính của Sở Nghĩa truyền đến âm thanh ting ting liên tục, là tin WeChat , Sở Nghĩa cúi đầu xem góc phải bên dưới, là khách hàng gửi tin cho hắn. Vừa rồi Tần Dĩ Hằng đi lên lầu, Sở Nghĩa không có mang tai nghe, lúc này Tần Dĩ Hằng xuống dưới, Sở Nghĩa đành phải lại đem tai nghe trên sô pha cầm tới, cắm vào máy tính. Khách hàng còn đang gửi tin cho hắn, Sở Nghĩa mắt nhìn người bên cạnh đã mở máy tính , thấy hắn giống như không có ý từ muốn nói , trong lòng nghĩ vẫn là trước xử lý chuyện trong tay cái đã. Hắn sợ Tần Dĩ Hằng đột nhiên cùng hắn nói chuyện, chỉ đeo tai nghe bên phải, Tần Dĩ Hằng ngồi phía bên trai, nên lỗ tai bên trái hắn không đeo để nghe nếu Tần Dĩ Hằng muốn nói. Gửi tin tới khách hàng sáng sớm kia , đại khái là gặp tình huống khẩn cấp, điên cuồng ở khung chat hỏi Sở Nghĩa tại sao? Sở Nghĩa trở về cái "Tại sao" kia, hộ khách bên kia rốt cuộc cũng ngừng lại. Hóa ra là cự phúc trên áp phích quảng cáo ngày viết sai rồi, nhưng bởi vì là vấn đề bên khách hàng bên kia , Sở Nghĩa ngược lại không quá lo lắng, theo yêu cầu sửa lại ngày cho chính xác . Khách hàng nói ngàn vạn lời cảm ơn, nói buổi tối phải dùng tới rồi, còn may có thể kịp thời phát hiện để Sở lão sư anh có thể kịp thời sửa đổi . Sở Nghĩa nói không cần cảm ơn, sau đó tháo tai nghe ra. Tuy rằng Tần Dĩ Hằng không có nói, nhưng Sở Nghĩa cảm thấy mình vẫn nên đi lên lầu đi, nếu lỡ giống lúc sáng,quấy rầy đến Tần Dĩ Hằng thì không hay lắm. Hắn sẽ không đi thư phòng, không phải vì xấu hổ, mà theo ý tứ của Tần Dĩ Hằng nói, rất buồn. Hắn không có nghiêm khắc như Tần Dĩ Hằng , chỉ cần có máy tính, ở nơi nào làm việc đều có thể, cho nên hắn nghĩ, nếu không thì đi phòng ngủ đi, phòng ngủ cũng có cái cái bàn. Nghĩ kỹ rồi hắn liền đem tai nghe cất đi, máy tính cũng khép lại, đang chuẩn bị đem nguồn điện rút, Tần Dĩ Hằng đột nhiên nhìn qua. Tần Dĩ Hằng: "Làm việc xong rồi?" Sở Nghĩa rút nguồn điện, đem ổ điện cất đi: "Không có, em đi phòng ngủ." Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu một chút: "Nơi này không tiện?" Sở Nghĩa nghi hoặc: "Không phải." Không phải a, Tần tiên sinh ngài bị mất trí nhớ sao? Sở Nghĩa đem chức năng lặp lại đáp án nói: "Anh không phải đã nói, anh ở nhà làm việc không có thói quen có người bên cạnh sao?" Tần Dĩ Hằng biểu tình đột nhiên có chút mất tự nhiên, hắn thoáng cúi đầu chút, lại ừ một tiếng: "Ngồi đi, tôi sẽ khắc phục." Sở Nghĩa nửa tin nửa ngờ. Tần Dĩ Hằng người nghiêm túc kinh doanh hôn nhân yêu cầu khắc phục loại vấn đề này Sở Nghĩa có thể giải thích, nhưng tại sao, ngữ khí lại mất tự nhiên, cảm giác giống như hắn phạm sai lầm bị mình tóm được. Nếu Tần Dĩ Hằng đã nói như vậy, Sở Nghĩa tự nhiên không có đi lên nữa, hắn lại lần nữa đem nguồn điện cắm vào, tai nghe cắm vào. Thời gian tiếp theo, hai người đều làm việc, bởi vì chuyện buổi sáng , Sở Nghĩa ngẫu nhiên sẽ phân tâm để ý Tần Dĩ Hằng, bất quá thấy bộ dáng rất nghiêm túc của hắn Sở Nghĩa cũng thấy an tâm. Có việc vội, thời gian liền trở nên nhanh hơn. Buổi chiều ba giờ, chuông cửa đúng giờ vang lên, Sở Nghĩa bị quấy rầy, đột nhiên ngẩng đầu lên, xem cửa trước bên kia . Chuông cửa lại bị ấn lần nữa, Sở Nghĩa lưu văn kiện đem máy tính đặt trên đầu gối đặt ở trên sô pha, đứng lên: "Em đi mở cửa." Đứng ở cửa là một bác gái khoảng chừng 50 tuổi , nhìn thấy người mở cửa là Sở Nghĩa đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó lại cười rộ lên: "Xin chào." Sở Nghĩa gật đầu: "Xin chào." Bác gái không có hỏi nhiều, Sở Nghĩa nghiêng người cho bác gái vào, mình thì mở bên trái tủ giày, đem đôi dép xếp đầu tiên ở hàng thứ ba lấy ra. Thoạt nhìn là được chuẩn bị riêng cho bác gái này, Sở Nghĩa trong lòng gật gật đầu. Lần này đến đây hắn cũng chỉ mang theo chút quần áo, còn may không đem giày mang đến. Hắn có sở thích sưu tập giày, nhưng không quá say mê, đếm trong nhà thì có khoảng 30 đôi giày chơi bóng. Tần Dĩ Hằng trong tủ rất nhiều giày, nhưng không nhiều đến còn có thể để giày của hắn, cơ mà tủ giày được phân loại chỉnh tề, căn bản không có chỗ cho giày hắn để. Bác gái tiến vào trực tiếp đi ban công bên kia, ban công bên kia Sở Nghĩa nhớ rõ là có một ít công cụ quét tước, hắn không cùng đi qua, mà là quay trở lại phòng khách, đi đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng . Sở Nghĩa nhỏ giọng hỏi: "Em cần đi theo bác gái không?" Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không cần." Sở Nghĩa gật gật đầu. Nhưng hắn hiện tại không muốn lập tức tiếp tục làm việc, vừa rồi cúi đầu lâu quá, cổ có điểm mỏi. Buổi chiều, phong cảnh bên ngoài ở ban công lại không giống buổi sáng, Sở Nghĩa đi qua, thưởng thức cảnh đẹp, nhưng dư quang liếc đến cửa kính ban công, suy nghĩ của hắn liền bị phân tâm. Hắn nghĩ tới hình ảnh Tần Dĩ Hằng cùng hắn ở chỗ này hôn môi . Sở Nghĩa không tự kìm được mà liếm liếm môi, cũng thoáng xoay người đem lưng về phía phòng khách, một mình nở nụ cười. Bác gái rất mau từ chỗ khác của ban công đi tới, đeo chiếc tạp dề lên lầu. Nếu Tần Dĩ Hằng nói không cần đi theo, Sở Nghĩa liền cũng không đi lên, đại khái là trong nhà không có đồ gì quan trọng. Lại ở ban công bên cạnh đứng một hồi, Sở Nghĩa đột nhiên nhớ tới một sự kiện. Hắn lấy điên thoại ra, gửi cho WeChat cho Tiểu Triển. Sở Nghĩa: Hắn đi rồi sao? Rất nhanh, Tiểu Triển liền nhắn lại. Tiểu Triển: Không có Tiểu Triển: Giữa trưa còn gọi cơm ở phòng làm việc ăn Sở Nghĩa hỏi: Không có làm chuyện gì đi? Tiểu Triển: Không có. Bất quá em sợ hắn ngày mai cũng đến. Lão đại anh ngày mai cũng đến muộn đi. Để tụi em đến đây trước. Sở Nghĩa: Được. Có vấn đề gì vấn đề nhớ tìm anh. Tiểu Triển: Được. Sở Nghĩa cất điện thoại đi phát ngốc trong chốc lát, ba hắn vẫn luôn ăn vạ ở phòng làm việc hắn như vậy, không có biện pháp gì. Kỳ thật hắn biết , ba hắn chỉ muốn tiền. Lúc trước phụ thân hắn say rượu liền bạo lực gia đình, mỗi ngày về nhà đều đánh mẹ hắn, có ngày Sở Nghĩa nhìn không được liền báo cảnh sát tới điều tra, sau đó ba hắn bắt đầu đánh Sở Nghĩa. Lúc đầu đánh Sở Nghĩa, mẹ hắn vẫn luôn nén giận, nhưng cứ dần dần như vậy mà đánh Sở Nghĩa lúc sau mẹ hắn nhịn không nổi. Ly hôn như thế nào Sở Nghĩa không biết rõ lắm, mẹ hắn không cho hắn biết, hắn chỉ nhớ rõ đoạn thời gian đó mẹ hắn thường xuyên để hắn sống nhờ ở nhà họ hàng thân thích trong nhà, thậm chí không ngại cực khổ đem hắn đưa đến thành phố A, để bà ngoại cùng dì chiếu cố hắn. Sau lại mẹ hắn ly hôn thành công, trực tiếp cùng Sở Nghĩa định cư ở thành phố A, không còn trở về nữa. Mà ba hắn, sau cùng mẹ hắn ly hôn, Sở Nghĩa vẫn luôn không gặp hắn, thẳng đến nửa năm trước. Sở Nghĩa cơ hồ là liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, vẫn là bộ dáng hung ác kia, một đường từ ngẫu nhiên gặp ở thương trường (1), sau đó theo dõi Sở Nghĩa đến phòng làm việc của hắn. Sau đó như thế nào, đến chung cư của Sở Nghĩa cũng biết. Hắn tới không làm gì, chỉ đòi tiền của Sở Nghĩa, nói nhiều hay ít cũng nuôi hắn tới 14 tuổi, kêu hắn không thể không có lương tâm như vậy. Sở Nghĩa bị quấn lấy vài ngày, cuối cùng vẫn phải cho tiền. Chỉ là không nghĩ tới, ngừng nửa năm, hắn lại tới nữa. Sở Nghĩa buông tiếng thở dài, đem điện thoại cất đi, hắn ngẩng đầu, phát hiện cửa kính chiếu thân ảnh một người. Sở Nghĩa hoảng sợ, xoay người hỏi: "Anh lúc nào thì lại đây?" Tần Dĩ Hằng cầm lấy ly trà trong tay uống một ngụm: "Vừa mới." Sở Nghĩa gật gật đầu, hỏi hắn: "Làm việc xong rồi?" Tần Dĩ Hằng lướt qua hắn, hướng bên ngoài đi: "Không có, nghỉ ngơi trong chốc lát, hít thở không khí." Ma xui quỷ khiến, Sở Nghĩa cũng đi theo đến ban công bên ngoài, hắn mắt nhìn hoa bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, Sở Nghĩa: "Anh còn chưa dạy em cho cá ăn đâu." Buổi sáng sau khi hôn môi , hắn liền quên mất chuyện này. Không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng cũng quên. Bị Sở Nghĩa vừa nhắc nhở, Tần Dĩ Hằng cũng nghĩ tới, hắn gật gật đầu quay trở lại. Hai người đi tới bể cá , Sở Nghĩa đã cầm lấy điện thoại chuẩn bị tốt, nhưng Tần Dĩ Hằng thoạt nhìn một chút cũng không vội, mà là vươn tay, chạm bể cá một chút. Vừa rồi hướng hắn bơi tới một con cá nhỏ, bị hắn làm giật mình, nhanh chóng chạy đi. Sở Nghĩa có chút ngây người. Tần Dĩ Hằng có chút đáng yêu là chuyện như thế nào. "Đơn giản là cá một ngày cho ăn một lần." Tần Dĩ Hằng bắt đầu rồi. Sở Nghĩa nhanh chóng ghi nhớ, một ngày cho ăn một lần. Tần Dĩ Hằng: "Nhưng tôi thường xuyên đi công tác, cho nên không thể kịp thời cho chúng nó ăn" Sở Nghĩa nói ra nghi hoặc: "Bọn nó sẽ đói chết sao?" Tần Dĩ Hằng nở nụ cười, chỉ vào bể cá: "Em thấy bọn nó đã chết sao?" Sở Nghĩa: "......" Vấn đề cực ngốc. Tần Dĩ Hằng: "Ngẫu nhiên mấy ngày không cho ăn sẽ không chết, nhưng nếu ở nhà một ngày ít nhất cho ăn một lần, lượng không cần nhiều, cá không dễ dàng đói chết, nhưng dễ dàng no chết." Tần Dĩ Hằng mở ngăn kéo dưới bể cá: "Đây là thức ăn cho cá." Tần Dĩ Hằng mở bao nilon ra, lấy một ít cho Sở Nghĩa xem: "Một lần không sai nhiều lắm thì như vậy." Đệ tử tốt Sở Nghĩa lập tức cầm di động chụp . Ảnh chụp xong rồi sau, Tần Dĩ Hằng đem thức ăn của cá bỏ lại, Sở Nghĩa cúi đầu đem hình ảnh bỏ vào bản ghi nhớ, cũng ghi chú một chút. Viết xong rồi, hắn hình như nghe được Tần Dĩ Hằng nhẹ nhàng mà cười một tiếng, tiếp theo đầu hắn bị một bàn tay to đặt lên. Tần Dĩ Hằng giọng rất thấp, mang theo cười, hỏi hắn: "Học xong sao?" Tay Tần Dĩ Hằng không buông ra, Sở Nghĩa ngẩng đầu đối diện đôi mắt của hắn, chớp một cái: "Học xong." Ngoài ý muốn của Sở Nghĩa , ý cười của Tần Dĩ Hằng càng sâu, hắn đối Sở Nghĩa nói: "Gọi Tần lão sư." Sở Nghĩa: "Tần lão sư." Nói xong bên tai hắn đỏ. Đây là. Đây là bị đùa bỡn a. Tần lão sư trêu ghẹo hay không không biết, tuy rằng hắn không biết mình vì cái gì sẽ muốn Sở Nghĩa nói cái này, nhưng nghe Sở Nghĩa kêu hắn Tần lão sư, tâm tình hắn cực kì tốt. Sở Nghĩa đem điện thoại cất đi, đi theo Tần lão sư của hắn trở lại phòng khách. Rõ ràng cũng không tán gẫu cái gì, nhưng một chuyến như vậy, Sở Nghĩa tựa hồ có loại ảo giác quan hệ hai người đã gẫn gũi hơn. Ảo giác vẫn luôn quanh quẩn Sở Nghĩa, khiến cho đầu hắn đang mơ màng cũng sáng sủa lên, khóe miệng vẫn luôn cong lên. Tới gần sô pha, Sở Nghĩa tìm lời nói: "Tần lão sư anh không phải nói hôm nay không cần làm việc sao?" Tần Dĩ Hằng trả lời hắn: "Hôm nay chỉ không cần đi công ty." Sở Nghĩa gật gật đầu. Tần Dĩ Hằng cũng hỏi hắn: "Em hôm nay không phải nói muốn đi phòng làm việc?" Sở Nghĩa miệng nói ngọt, còn tới gần Tần lão sư một chút: "Bởi vì Tần lão sư ở nhà, Tần lão sư ở nhà em cũng muốn ở nhà, muốn bồi Tần lão sư." Hắn nói xong lời này, thấy Tần Dĩ Hằng nghiêng người, đối mặt hắn, vừa đối diện như vậy hắn mới phát hiện, hắn cùng Tần Dĩ Hằng khoảng cách quá mức gần. Hắn còn ngửa đầu, thoạt nhìn một bộ dáng muốn hôn hắn. Trái tim Sở Nghĩa đột nhiên nhảy lên. Đột nhiên bầu không khí trở nên vi diệu, Sở Nghĩa không tự kìm được liếm liếm môi, ánh mắt hắn đi xuống, nhìn thẳng vào miệng Tần Dĩ Hằng miệng. Rồi sau đó, dư quang hắn tựa hồ thấy yết hầu Tần Dĩ Hằng hoạt động. Bị không khí mê hoặc, Sở Nghĩa chớp chớp mắt, càng đến gần một chút. Mục tiêu xác minh , hắn muốn hôn Tần Dĩ Hằng. Thời điểm sắp đụng vào, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên nói câu: "Trong nhà có người." Sở Nghĩa dừng một chút, mới tỉnh ngộ trên lầu có bác giúp việc. Hắn đành phải lui về phía sau một chút. Nhưng hắn không có thể lui nhiều , bởi vì Tần Dĩ Hằng bắt lấy vai hắn. Một tốc độ rất nhanh, Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu một cái, chuyển phương hướng, môi tới gần lỗ tai Sở Nghĩa. Tần Dĩ Hằng đè nặng giọng nói : "Chờ bác gái đi." Đây nhất định là dụ lão công! Sở Nghĩa ở tại chỗ run chân. (1) : Thương trường – Nơi diễn ra hoạt động thương mại