Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 15

Chương 15:

Trong nhà có người, đương nhiên Sở Nghĩa không dám hành động lỗ mãng. Nhưng Tần Dĩ Hằng nói xong lời kia cổ hắn liền đỏ lên, cảm giác muốn lên cả mặt, hắn lúng túng lên tiếng ân rồi vội vàng lui về phía sau một bước.

Lần này tốc độ đỏ lên cả mặt rất nhanh, Sở Nghĩa biết Tần Dĩ Hằng sẽ không rời phòng khách, đành phải tự mình tìm lấy cớ đi lầu một đi WC.

Đóng cửa lại trong nháy mắt, hắn lập tức mở đèn đứng ở trước gương, quả nhiên liền thấy mình đỏ hết cả mặt.

Hắn hứng nước trên tay, trực tiếp hất lên mặt, lại lấy khăn lau đi.

Bình tĩnh lại, lúc này mới tốt hơn một chút.

Lúc đi ra ngoài vừa lúc đụng vào bác gái từ trên lầu đi xuống, Sở Nghĩa là người trời sinh hiếu khách, như vậy hắn liền cười cười với bác gái: "Trên lầu quét tước xong rồi ạ."

Bác gái cũng cười theo: "Quét xong rồi, Tần tiên sinh ở phòng khách, bác quét ở ban công trước."

Sở Nghĩa gật đầu: "Dạ."

Hắn vừa rồi bị Tần Dĩ Hằng từ chối, tuy rằng từ chối là lý do chính đáng, nhưng tốt xấu gì cũng là từ chối. Cho nên hiện tại hắn không thể không biết xấu hổ ngồi lại ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng

Bác gái ở ban công, hắn liền đi đến phòng bếp rót hai ly nước, cũng đi theo đi ra ngoài.

Bác gái đang nhặt trên mặt đất những lá cây rơi xuống, thấy Sở Nghĩa ra trong tay còn cầm hai ly nước, lập tức đứng thẳng.

Sở Nghĩa đưa nước qua , khách khí nói: "Vất vả rồi ạ."

Bác gái thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận, nói: "Không vất vả, quét tước ở nhà của Tần tiên sinh rất tốt, cậu ấy là khách hàng sạch sẽ nhất."

Sở Nghĩa gật gật đầu rất đồng ý, nhà của Tần Dĩ Hằng cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là sạch sẽ và ngăn nắp.

Không biết là ngượng ngùng hay là bởi vì thật sự khát nước, bác gái thế nhưng uống sạch cả một ly nước. Sở Nghĩa thấy thế duỗi tay muốn lấy, bác gái vẫn cầm cái ly: "Để bác tự cất đi, ly cất ở đâu bác biết mà"

Sở Nghĩa lại đi qua, từ trong tay bác gái lấy cái ly lại : "Không cần khách khí như vậy đâu ạ, cháu tiện tay."

Bác gái đành phải cười cười, không đoạt lại.

Sở Nghĩa cúi đầu uống nước, thấy bác gái giống như có chút mất tự nhiên, cầm cây chổi không biết có nên quét hay không.

Sở Nghĩa hạ thấp ly nước xuống: "Không cần phải để ý đến cháu, bác tiếp tục làm việc đi ạ."

Bác gái cười cười, lần này mới cầm lấy cây chổi quét.

"Tiên sinh tên gì?" Bác gái hỏi.

"Kêu cháu Sở Nghĩa đi ạ."

Bác gái gật đầu, lại hỏi: "Cháu là bạn của Tần tiên sinh sao?"

Sở Nghĩa mở miệng tính phủ nhận, bác gái lại nói chuyện: "Rất ít thấy tiên sinh mang bạn bè đến."

Sở Nghĩa tò mò: "Nhà anh ấy chưa từng có khách tới sao ạ?"

Bác gái lắc đầu: "Có, nhưng mỗi lần khách đến đều mặc âu phục, hẳn là khách hàng đi. Chứ nào có bạn bè đến mà mặc âu phục, cùng cháu không giống nhau, không đối với Tần tiên sinh một mực cung kính, còn có thể cùng Tần tiên sinh cùng nhau ngồi chơi máy tính."

Sở Nghĩa cúi đầu nhìn chính mình hôm nay một thân quần áo thể dục, nghĩ nghĩ, hình như cũng có điểm đạo lý.

Hắn cười cười: "Tụi cháu không phải chơi máy tính, tụi cháu cũng đang làm việc."

Bác gái cười cười: "Vậy cũng không giống nhau."

Sở Nghĩa gật đầu: "Quả thật không giống nhau."

"Trừ phi đi công tác, mỗi tuần ngày này Tần tiên sinh đều sẽ ở nhà, bác ở chỗ này làm 5 năm, có thể nhìn ra được ," bác gái đã nhận định Sở Nghĩa chính là bạn bè của Tần Dĩ Hằng, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới, Tần tiên sinh tính cách không nóng không lạnh như vậy, sẽ thân với một người rộng rãi như Sở tiên sinh đây."

Sở Nghĩa cười rộ lên, không vạch trần, mà là hỏi: "Bác vì sao không cảm thấy cháu là người nhà của anh ấy?"

Bác gái nghĩ nghĩ, đột nhiên lại gật đầu, giống như cảm thấy cũng rất có đạo lý: "Họ hàng sao, cháu là em trai của Tần tiên sinh sao?"

Sở Nghĩa dừng lại, sau đó cười rộ lên.

Bác gái này đều sẽ tự mình phán đoán thân phận của người khác.

Bác gái lại nói: "Nhưng thật ra rất có khả năng, Sở tiên sinh cùng Tần tiên sinh giống nhau, đều rất tuấn tú."

Sở Nghĩa nhướng mày: "Cảm ơn ạ."

Bác gái lại thay đổi đi lấy cây lau nhà, đi qua bên người Sở Nghĩa , đột nhiên cảm thán một tiếng: "Đẹp thì đẹp, chính là còn không có đối tượng, lúc trước mẹ của Tần tiên sinh đến nhà có tán gẫu với bác chuyện này, mẹ Tần tiên sinh có vẻ rất buồn a."

Sở Nghĩa nghẹn họng lại cười.

Mẹ ai cũng đều giống nhau a.

Sở Nghĩa nhanh chóng tiến vào nhân vật của mình: "Anh trai đã 30 tuổi."

Bác gái nhăn mày lại: "Cũng không phải sao."

Sở Nghĩa gật đầu: "Cháu cũng sầu."

Bác gái ai một tiếng: "Nếu không phải Tần tiên sinh điều kiện tốt như vậy, bác cũng rất muốn giới thiệu cho hắn một người."

Sở Nghĩa cười rộ lên: "Bác biết rất nhiều thanh niên độc thân sao?"

Âm thanh của bác gái cao lên chút: "Đúng vậy."

Vấn đề này Sở Nghĩa chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng hắn không nghĩ tới bác gái đột nhiên chuyển chiến trường lên người hắn.

Sở Nghĩa cực kì quen thuộc ánh mắt sắc bén này, mỗi lần hắn về nhà đều có thể thấy ánh mắt này trên mặt bạn của mẹ hắn.

"Sở tiên sinh thì sao? Muốn bác giới thiệu cho một người hay không?" Bác gái tưởng là tìm được sinh ý giống nhau, cả người đều phấn chấn lên: "Bác biết rất nhiều thanh niên ưu tú, nam có nữ có."

Sở Nghĩa:???

Không phải, bác gái, bác hy vọng các thanh niên độc thân có thể thoát kiếp này hắn có thể hiểu được, hiện tại người lớn tuổi đều vậy, dường như là cùng trào lưu , có thể hợp thành một cặp đôi thì trên mặt đều rất sáng sủa.

Nhưng vì sao.

Bác không giới thiệu cho Tần Dĩ Hằng, mà lại giới thiệu cho hắn?

Khí chất của hắn, rất kém cỏi sao?

Ầy, tuy rằng hắn thừa nhận khí chất của Tần Dĩ Hằng nhìn qua cao quý rất nhiều.

Nhưng hắn......

Thôi, bại bởi Tần Dĩ Hằng cũng không có gì không thể không phục.

Sở Nghĩa cười gượng một tiếng: "Không cần, cháu......"

Bác gái lại ngắt lời hắn: "Không cần cùng bác khách khí, tuy rằng bác gái quen người có khả năng xứng đôi với Sở tiên sinh không nhiều. Nhưng tính cách tiên sinh đây rất tốt, tiên sinh tốt như vậy ở chung hẳn là sẽ không quá chọn đi, hai người ở bên nhau trò chuyện vẫn tương đối quan trọng."

Giải thích như vậy, Sở Nghĩa ở trong lòng cũng thoải mái.

"Không cần đâu ạ."

"Không cần đâu."

Hai âm thanh đồng thời vang lên, một cái đến từ Sở Nghĩa, một cái đến từ nơi cách xa hai mét .

Sở Nghĩa cùng bác gái đồng thời quay đầu tìm âm thanh kia, Tần Dĩ Hằng không biết từ khi nào đã đứng ở cạnh cửa.

Tần Dĩ Hằng ở trong tay cầm ly trà, nhàn nhạt nói: "Sở Nghĩa đã cùng tôi kết hôn."

Bác gái trong khoảng thời gian ngắn không có thể giải thích được. Bác cầm cây lau nhà đầu tiên là nhìn Tần Dĩ Hằng, lại nhìn Sở Nghĩa một cái, cẩn thận nghi hoặc: "Hiện tại họ hàng cũng có thể kết hôn sao?"

Sở Nghĩa không nhịn được cười, lần này hắn không nói dối: "Thật xin lỗi bác gái, vừa rồi cháu lừa bác, cháu không phải em trai của anh ấy."

Bác gái gật đầu a một tiếng.

Một cái khiếp sợ chưa hết, khiếp sợ khác lại tới, bác gái chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, mới không nhịn được kinh ngạc: "Hai người đã kết hôn sao?"

Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Bác gái cười rộ lên: "Chúc mừng chúc mừng, mới vừa kết hôn sao?"

Sở Nghĩa: "Vâng."

Bác gái thoạt nhìn rất vui mừng: "Thật tốt thật tốt! Đều là thanh niên tuấn tài a."

Sở Nghĩa nói: "Cảm ơn bác."

Sở Nghĩa quay đầu qua thấy Tần Dĩ Hằng đã rời đi, có lẽ là ngồi mệt người, đứng lên đi một chút nghỉ ngơi trong chốc lát.

Bác gái bởi vì cùng Sở Nghĩa nói chuyện nên tiến độ quét tước chậm rất nhiều, Sở Nghĩa trong tay còn có đơn hàng chưa có làm xong, liền không quấy rầy nữa đem cái ly bỏ vào phòng bếp liền về tới phòng khách.

Vừa mới ngồi xuống, Tần Dĩ Hằng liền nói: "Tôi cho rằng em là người rất yên tĩnh"

Sở Nghĩa dừng một chút, hắn không biết Tần Dĩ Hằng có ý tứ gì.

Nghĩ nghĩ, Sở Nghĩa hỏi: "Em quấy rầy đến anh sao?"

Tần Dĩ Hằng: "Không có."

Hắn lại nghĩ nghĩ, vẫn giải thích một chút: "Nếu gặp được người lần sau sẽ thường xuyên gặp mặt, em sẽ cùng đối phương tán gẫu một ít"

Sở Nghĩa hắn còn có điểm mù mặt, nói chuyện nhiều chỗ tốt chính là có thể nhớ kỹ mặt người đó, để ngừa viêch trên đường ngẫu nhiên gặp được nhận không ra lại xấu hổ.

Tần Dĩ Hằng nghe hắn nói lời này liền quay đầu sang hỏi: "Tôi thì sao?"

Sở Nghĩa dừng lại.

Tần Dĩ Hằng hắn, quả thật là người về sau thường xuyên gặp mặt, quá thường xuyên.

Nhưng Tần Dĩ Hằng......

Sở Nghĩa ở trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào.

Chẳng lẽ nói, Tần tiên sinh ngài có một loại khí chất làm cho người khác không dám nói lời nào?

Hắn đương nhiên không dám.

Vì thế hắn đem vấn đề ném về: "Anh đang hy vọng em cùng anh sau này nói chuyện nhiều hơn sao?"

Sở Nghĩa theo bản năng cảm thấy Tần Dĩ Hằng sẽ cự tuyệt.

Dù sao việc nói chuyện phiếm này căn bản hai người đều phải muốn nói, không thể là một người muốn, nhất định đang nói không được đứng dậy. Tần Dĩ Hằng lại là người không thích nói chuyện vô nghĩa, nói chuyện phiếm thì nghỉ đi.

Nhưng hắn không nghĩ tới Tần Dĩ Hằng lại trả lời hắn: "Đúng vậy."

Sở Nghĩa không có thể lập tức phản ứng lại: "A?"

Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi hy vọng em có thể cùng tôi nói chuyện nhiều hơn. "

Sở Nghĩa nuốt nuốt nước miếng, cứng nhắc mà trả lời: "Được."

Nhưng là.

Tán gẫu.

Cái gì a?

Cũng may lúc này, bác gái từ ban công đi đến, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị quét tước phòng khách.

Sở Nghĩa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Động tác bác gái rất mau, cũng rất an tĩnh, Tần Dĩ Hằng đang làm việc, Sở Nghĩa cũng không tìm bác gái nói chuyện nữa, cùng bác gái đối diện cười cười rồi không có tiếp theo.

Bất quá hai mươi phút sau đó, bác gái đã dọn dẹp phòng khách xong rồi, bà trở lại ban công phía trước, lấy giẻ lau cùng cây lau nhà giặt sạch, rồi cùng hai vị chủ nhân nói tạm biệt.

Cửa đóng lại, trong nhà chỉ còn lại có Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng.

Từ lúc Tần Dĩ Hằng nói muốn nói chuyện đến bây giờ, Sở Nghĩa đầy đầu đều là phải cùng Tần Dĩ Hằng nói cái gì?

Hắn thậm chí còn mở ra word văn bản, đem những gì có thể nói đều ghi ở bên trong.

Nhưng lâu như vậy cũng mới có 10 điều.

Sở Nghĩa nhéo nhéo ấn đường.

Đang tự hỏi thì Tần Dĩ Hằng đột nhiên khép máy tính lại, đặt ở trên bàn trà.

Sở Nghĩa vội vàng sờ con chuột, thu nhỏ hồ sơ, làm bộ chính mình đang bận.

Dư quang hắn thấy Tần Dĩ Hằng liếc mắt nhìn hắn, sau đó đứng lên.

Sở Nghĩa cho rằng Tần Dĩ Hằng rời đi, thở dài một hơi.

Nhưng còn chưa kịp thở xong, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên ngồi xuống, lại còn ngồi ở bên cạnh hắn.

Tay Sở Nghĩa cứng lại, đầy đầu đều là nền trắng chữ đen.

"Tôi và em học cùng một trường em biết không?"

"Nhà tôi ở thành phố B, thành phố B em từng đi chưa?"

"Buổi tối ăn cái gì?"

"Làm cơm hay đi ra ngoài ăn?"

......

Hắn còn chưa có quyết định nên trả lời cái nào, Tần Dĩ Hằng lại mở miệng.

Tần Dĩ Hằng: "Lưu đồ trong máy tính đi."

Sở Nghĩa nghe lời gật đầu, lưu văn kiện lại.

Tần Dĩ Hằng ngay sau đó duỗi tay qua, khép máy tính hắn lại, cũng đặt ở trên bàn trà.

Sở Nghĩa nhìn máy tính, rồi nhìn lại Tần Dĩ Hằng.

"Làm cái...... Ngô."

Hắn bị hôn.

Hắn lại bị hôn.

Hai người môi đụng trong nháy mắt, nhanh chóng có cảm giác tê dại, toàn thân hóa thành vũng nước , rồi sau đó, trái tim Sở Nghĩa kịch liệt nhảy lên.

Tần Dĩ Hằng giống như chủ mưu đã lâu, cũng như nhịn thật lâu, hơn nữa còn đã chuẩn bị đầy đủ, mới chạm môi không lâu, liền công tiến vào.

Sở Nghĩa hoàn toàn không chống đỡ được, không ổn định thân mình ngã xuống trên sô pha.

Tần Dĩ Hằng đuổi theo hắn, mấy ngày trước còn không muốn cùng hắn nắm tay, lần này bắt được cổ tay của hắn, hướng xuống dưới, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau.

Thần kinh Sở Nghĩa kích động cao độ.

Không xong.