Không Cần Tự Trọng

Chương 8: Tới đâu thì tới

"Có sao không? Tôi mua lại trả cô nha."

"Tiền thì không nói, không biết chỗ mua..."

Mấy con chim quỷ quái đó ai biết chỗ nào mà mua, người chơi chim sành sỏi mới biết ngõ biết ngách để đặt mua, hai tay mơ như hai người không cách nào tìm ra cả. Trang thu lại nét thẩn thờ của mình, khịt khịt mũi bảo rằng: "Thôi kệ, tới đâu thì tới."

"Gọi cho tôi nếu chồng cô làm lớn chuyện nha, thật ra tôi cũng không cố ý đâu."

"Ừ"

Ngày hôm sau khi đến giờ nghỉ trưa Mây có cùng đồng nghiệp đi qua quán của Trang ăn trưa, thật ra cũng chẳng ai mấy ai muốn đi ăn món Nhật vào giờ nghỉ trưa, nhưng Mây rủ nên bạn của nàng cùng đi, cũng chẳng than phiền món ăn của nàng. Hôm nay Trang không đến, Mây nhủ lòng rằng cô ấy cũng có vài hôm không đến quán xem, cũng không phải điều gì lạ.

Ngày hôm kia đi mua bánh mì đi ngang qua quán cũng không thấy Trang đâu, Mây nghĩ mình nên nhắn zalo cho cô nhưng vào ca trực lại quên béng.

Ngày tới nữa cũng không thấy Trang, Mây đẩy cửa đi vào quầy thu ngân hỏi cô bé thu ngân về Trang, cô bé thu ngân lắc đầu bảo rằng không biết, sếp kêu chuyển tiền cho sếp rồi dặn dò từ xa chứ không đến quán mấy hôm nay.

Nàng nhắn zalo nhưng Trang không trả lời, đến ngày thứ năm thì Mây nhân lúc được nghỉ trưa đi đến tận nhà cô. Vì đến bất ngờ cho nên Trang không ngờ, cô nép mặt mình sau cánh cửa tránh không cho Mây thấy bộ dạng của mình lúc này, nhưng Mây rất nhanh, nàng lách người vào trong thì thấy Trang mặt mày bầm tím, tuy vết bầm tím đã nhàn nhạt nhưng vẫn còn nguyên vẹn dấu vết bị người khác đánh.

Gương mặt này là gương mặt mà Trang tự hào nhất, gương mặt mà cô nàng luôn luôn khen là xinh đẹp, luôn tự tin đỏng đảnh, bây giờ lại tàn tạ đến mức đáng thương. Mây đưa tay định sờ má Trang nhưng cô rụt cổ lại tránh đi, cố gắng che đi bộ dạng thảm hại của mình.

"Ai đánh cô vậy?"

Chuyện đến mức này nên Trang cũng không giấu Mây làm gì nữa, dù sao Mây cũng đã biết hết mọi chuyện. Cô đóng cửa rồi đi lại ghế sô pha ngồi, ấm ức nâng cốc nước lên tu một ngụm rồi nói: "Chồng chứ còn ai, có mỗi con chim thôi mà cũng làm ầm lên. Rõ ràng con chim cũng không đẹp bằng tôi, vậy mà đánh tôi bầm dập luôn. Tôi bị đánh mà tôi tức á."

Mặc dù lo cho Trang nhưng nhìn gương mặt tím bầm mà còn luyên thuyên của Trang khiến nàng bất giác bật cười, nàng cố gắng nhịn, dù sao cũng do một phút thăng hoa mà nàng thả con chim kia đi, báo hại cho cô nàng bị đánh thảm thương. Nàng ngồi bên cạnh cố gắng nói vài thứ vui vui, nhớ đến Trang thích đi ăn đi dạo phố nên nàng còn phá lệ muốn dẫn cô đi, nhưng cô hừ một tiếng bảo rằng: "Cái bản mặt này thì đi đâu bây giờ? Bạn bè mà thấy tôi bị đánh tơi bời hoa lá vậy thì bọn nó cười chết."

"Vậy sang nhà tôi chơi không?"

"Nhà cô có cái gì chơi?" Trang cũng hào hứng hỏi, ở nhà bốn năm hôm nay khiến cô sắp mốc meo lên, nếu có một nơi vừa vui mà vừa không mất mặt thì Trang ngại gì không đi.

Nhà của Mây không có gì chơi ngoại trừ một máy game cũ kĩ, nhưng nghe nói có thứ chơi Trang rất hào hứng, vội vã mặc áo khoác vào để nàng chở về nhà. Vì thấy có lỗi cho nên Mây xin nghỉ nửa buổi chiều của hôm nay và một ngày mai để ở nhà chơi với Trang, lượng bệnh nhân ở khoa của nàng cũng không phải nhiều, mà ngày phép của nàng cũng còn cho nên mới tranh thủ nghỉ.

Nhà của Mây ở một khu hơi xa trung tâm một chút, bù lại là không khí rất sạch sẽ, không xô bồ như các quận trung tâm. Ở sau nhà còn đào một cái hồ bơi nhỏ, vậy mà Mây bảo không có gì ngoại trừ máy game, Trang đánh vào vai Mây một cái trách móc: "Có hồ bơi đây nè, vậy mà bảo không có gì chơi, quá trời thứ chơi luôn."

"Ừm. Thích cái gì thì cô cứ chơi đi."

Bên trong nhà cũng khá rộng rãi, đúng thật là có một cái máy game cũ, một dàn máy tính, tủ sách to bự. Trang đi vào trong bếp nhìn quanh thì thấy cũng chẳng khác gì một nhà bếp bình thường, Mây đứng tựa vào tường nhìn cô, hơi cười: "Tôi có nấu ăn nên cô không cần đoán tôi có vào bếp hay không đâu."

"Cũng biết nấu ăn?"

"Biết."

Trang chậc lưỡi: "Giỏi thế không biết, vừa là bác sĩ vừa biết nấu ăn, anh nào lấy cô thì trúng giải độc đắc rồi."

"Cũng đang kiếm một anh đây, hồi xưa không rảnh thì có người tỏ tình các thứ, giờ rảnh rồi lại chả ma nào ngó đến. Ế đến thảm thương rồi nè."

Thường ngày Mây cũng không bao giờ đề cập đến vấn đề này với Trang, nhưng nàng biết Trang là một người rất tài lanh, làm được việc gì thì cô sẽ cố gắng mà làm, và có vẻ cô rất thích làm mai cho người khác. Vì muốn làm cô vui lòng nên Mây mới giả như mình cũng đang có nhu cầu tìm một người bạn trai, nàng nhìn thấy trên mặt Trang sáng lên hệt như ai mang mặt trời đặt vào mắt, vui vẻ nói với nàng: "Tôi giới thiệu cho, tôi quen nhiều ông tốt lắm."

Mặc dù trong đồng nghiệp của Mây có nhiều ông ế vợ thật nhưng nàng không dám giới thiệu cho Trang, dù họ cũng có tiền thật, có thể chu cấp cho Trang thật. Nhưng bản chất của một bác sĩ đó chính là bận rộn, cần một nơi yên bề thật sự chứ không phải một cô gái bay nhảy như Trang, tính Trang thì chỉ có thể làm một người tình hoàn hảo chứ không phải một người vợ tốt. Vậy nên Mây cũng không giới thiệu được ai tốt hơn cho Trang, mặc dù nàng biết rằng nếu Trang quen đồng nghiệp của nàng sẽ không chịu cảnh như Đức nữa.

"Cũng được."

Mây biết những ông tốt lắm trong lòng Trang cũng chỉ là mấy người có tiền tính tình giả vờ hào phóng, trai giàu có sánh đôi cùng gái hư vinh mới là một cặp xứng đôi, nàng chỉ hợp với những anh chàng trầm tĩnh ít nói, thật sự không chơi được với bạn của Trang. Thấy Trang vui vẻ liệt kê một số anh chàng cho mình, nàng cũng vui vẻ tiếp nhận, nhưng nàng biết nàng cũng chẳng tìm được một ai trong đó.

"Chiều nay tôi rảnh nên tôi làm đồ nướng cho cô ăn, cô uống thêm bia không?" Mây lục lọi trong tủ thấy một hộp thịt nàng ướp sẵn sốt nướng hai hôm trước, đúng là dự định buổi tối nào đó sẽ làm rồi ăn, may mà Trang đến chơi với nàng, có cơ hội ăn hết được hộp thịt mà nàng chuẩn bị.

Trang hào hứng đứng bên cạnh tủ lạnh nhìn vào bên trong tủ, ở một mình nhưng tủ lạnh của Mây còn tươm tất hơn tủ lạnh của nhà ba người cô, đúng thật là một cô gái hiếm có khó tìm, đảm đang tháo vát không ai sánh nổi.

"Bia cũng được, rượu cũng được, rượu vang cũng được, cái gì tôi cũng chơi được hết á."

"Vậy rượu vang đi."

Nếu uống bia thì hai người sẽ vừa uống vừa nướng, rượu thì sẽ nướng một dĩa to ụ rồi cùng nhau vừa ăn vừa uống, rượu vang thì hai người sẽ đặt đồ nướng lên dĩa nhỏ, đốt lên vài ánh nến rồi cùng nhau vừa ăn vừa uống rượu. Nghĩ đến đây mà da gà trên người Mây nổi lên đồng loạt, nàng vội vã nói: "Thôi thôi tôi nghĩ lại rồi, uống bia đi cho mát."

"Cũng được, bia cho mát cổ họng."

Nói rồi Trang ngã người xuống ghế sô pha rồi nằm dài hệt như một hình nhân, cuối cùng sau mấy ngày bị nhốt mình ở nhà thì cô cũng được nói chuyện với bạn, cảm giác thoải mái biết bao.