Khuynh Thành Mỹ Nhân

Q1 - Chương 37: Đêm trăng tròn

Sau hai ngày gấp rút xử lý chính vụ hắn cũng xắp sếp được thời gian cùng cô xuất cung. Xe ngựa từ hoàng cung xuất phát đến cổng kinh thành.

Hắn ngồi bên trong, tay chống cằm tay kia nắm lấy tay cô, ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn cô. Cô tựa đầu vào vai hắn, hơi ấm cùng mùi hương dịu nhẹ từ hắn khiến cô thiếp đi từ bao giờ.

.

Cơn gió thoáng mát thổi qua bên dưới gốc cây cao to, tiếng róc rách của con suối truyền đến bên tai. Những phiến lá đan xen vào nhau tạo nên âm điệu của cơn gió, tô điểm cho một sắt màu của mùa đông.

Tiết trời vào đông có hơi lạnh, hắn mang chiếc áo khoác đến che chắn cho cô. Vòng tay hắn ôm lấy cô từ phía sau, cô nắm lấy bàn tay hắn, những ngón tay cẩn thận đan xen vào nhau

"Cảnh sắt nơi này cũng thật đẹp. Sẽ sớm thôi mọi thứ sẽ phủ đầy tuyết, nơi này sẽ biến thành một màu trắng xóa. Nên hiện tại điện hạ nên ngắm nhìn thật kỹ chúng, ghi nhớ thật kỹ màu xanh thăm thẳm này"

"Ta cũng sẽ nhớ thật kỹ khoẳng khắc này cùng nàng. Sau này ta sẽ đưa nàng đi thật xa hơn nữa, đến nhiều nơi đẹp đẽ hơn nữa"

Hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô, đan xen cùng ánh mắt tràn ngập sự yêu thương. Ánh mắt cô thoáng chút đượm buồn.

"Điện hạ! Người có thể hứa với thiếp một điều không?"

Giọng hắn trầm bỗng phát ra từ đỉnh đầu "Nàng cứ nói!"

"Sau này bất luận có chuyện gì xảy ra điện hạ cũng đừng quên một năm này. Đừng quên quãng thời gian chúng ta ở cạnh nhau"

Cô muốn ích kỹ, muốn hắn nhớ đến cô. Dù cho sự hiện diện của cô là vô nghĩa trong sử sách nhưng chỉ cần trong lòng hắn có cô là đã đủ.

"Ta nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ"

Cô xoay người lại nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm xúc yêu thương này cô không muốn dấu.

"Điện hạ, thiếp yêu chàng!"

Môi hắn nở một nụ cười, niềm hạnh phúc thấy rõ trên gương mặt hắn.

"Ta cũng yêu nàng!"

Hắn cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Nếu có một điều ước ngay lúc này, cô ước rằng thời gian sẽ ngừng lại. Nụ hôn này và người nam nhân này sẽ thuộc về cô mãi mãi. Ngày mai sẽ không đến, những bi kịch sẽ không xuất hiện, sự biệt ly cũng sẽ không hiện diện.

Nước mắt cô bất giác lăn dài hai bên má, ấm nóng đến đau lòng. Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, hôn lên trán cô đầy yêu thương.

...

Đi đến một thôn nhỏ hắn và cô tìm chỗ nghỉ chân qua đêm. Một gian nhà nhỏ với bộ bàn ghế và một chiếc giường. Sau bữa tối hắn và nàng ngồi ở cầu thang trước cửa ngắm trăng.

Ánh trăng tròn đầy trên bầu trời đêm, tiết trời trở lạnh hơn ban sáng. Hắn chỉnh lại chiếc áo khoác cho cô, lo lắng.

"Trời lạnh rồi, nàng mau vào trong nghỉ ngơi tránh ảnh hưởng đến sức khỏe"

Cô gật gù đồng ý "Vậy được!"

Hắn và cô vừa đứng dậy, định quay lưng vào trong thì một đám hắc y nhân đồng loạt bao vây xung quanh, mũi kiếm sắt nhọn hướng về phía cô và hắn.

Thị vệ lúc đó cũng đồng loạt xuất hiện bao vây bảo vệ hắn và cô. Hắn đẩy cô ra phía sau, đem mình che chắn phía trước.

"Đứng phía sau ta, cẩn thận"

Trực Hoàng rút kiếm lao vào đám hắc y nhân. Hắn nắm lấy tay cô vào trong phòng, cầm thanh kiếm trên bàn rồi cùng cô trốn thoát.

Cả hai chạy vào trong rừng, không lâu sau cũng bị một đám hắc y nhân khác bao vây, lần này lại đông hơn lúc nãy.

"Điện hạ, chúng ta mắc bẫy rồi!"

Hắn ánh mắt sắc lạnh nhìn đám hắc y nhân, đem nàng lùi về phía sau rồi rút kiếm lao về phía bọn chúng.

Tiếng kim loại va chạm, âm thanh của giết chóc, máu tanh trong thoáng chốc đã đậm mùi. Cô rút từ phía sau ra chiếc côn nhị khúc. Ban nãy khi vào trong cô nhanh tay lấy thứ này trong tay nãi của mình.

Cô không do dự mà lao về phía chúng. Từng động tác quật cường cùng đường kiếm dứt nhanh chóng đã hạ hơn một nữa đám hắc y nhân.

Từ trong bóng tối lại thêm một đám hắc y nhân tiếp viện. Cả hai sau một hồi cũng dần mất sức, mồ hôi cũng ướt đẫm cả trán.

Một tên trong đám đó lao mũi kiếm từ phía sau lưng hắn. Cô nhanh chóng lao đến vung côn vào tay hắn rồi một côn khác vào đầu. Từ bên phải cô một tên khác lao đường kiếm về phía cô, thanh kiếm ngay ngắn cắm trên người cô, máu cũng dần chảy ra.

Hắn xoay người lại, dường như không hề tin vào mắt mình, ánh mắt hắn trong phút chốc trở nên đỏ ngầu, sắc mặt tức giận đến cuồng nộ. Hắn vung kiếm chém hết từng người từng người một, sự tức giận nhanh chóng lan tỏa, đám người kia cũng phải khiếp sợ. Ánh mắt hắn như ngọn lửa của âm ti, mũi kiếm như mệnh lệnh từ địa ngục, tước đoạt đi sinh mệnh của người khác.

Một tên hắc y nhân tiếp đến đem cô nhấc bổng lên rồi lao vút vào đêm tối. Hắn nhìn thấy nhưng không thể nào đuổi theo, những người còn lại cứ bao vây lấy khiến hắn không thể thoát ra.

Trong mơ hồ cô biết bản thân bị bắt đi. Cô cố gắng mở to đôi mắt, kìm nén cơn đau từ vết thương. Máu từ vết thương cứ chảy mãi ướt đẫm cả bả vai tên hắc y nhân. Cô vung tay đánh vào sau gáy của hắn, khiến hắn ngã quỵ xuống đất.

Cô lồm cồm bò dậy cầm lấy thanh côn, tay chặn miệng vết thương lại. Cô tìm khắp người hắn phát hiện ra hình xăm lần trước. Đây chính là người của tứ vương gia.

Cô nhếch môi cười, hóa ra ngài ấy chọn cách này để che giấu thân phận của mình. Đây đích thị là mưu sát thái tử.

Trực Hoàng cùng thị vệ nhanh chóng tiếp viện nhưng đánh mãi vẫn không thể đánh hết. Chúng không ngừng tiếp viện cho nhau, tốp này đến tốp khác không ngừng giao chiến. Trực Hoàng giúp hắn chạy thoát, hắn lao theo hướng của cô mà chạy đi tìm cô nhưng chạy mãi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Hắn gấp gáp đến độ không phát hiện ra bản thân cũng đang bị thương. Thần sắt của hắn dần trở nên tái nhợt hẳn, bước chân cũng chậm dần rồi ngã quỵ và bất tĩnh dưới nền đất.

...

Cô chạy men theo con đường nhỏ, đến con sông lớn thì men theo con đường bên sông mà chạy. Cô vốn định quay lại giúp hắn nhưng cô biết rõ, nếu quay lại hắn sẽ vì cô mà phân tâm. Hơn nữa bản thân cô biết rõ cô cũng không gắng gượng được bao lâu. Nếu không may ngã xuống ở đó thì hắn sẽ phải làm sao?

Đi được một đoạn chân tay cô mềm nhũn ra, không còn chút sức lực. Vạt áo đã ướt đẫm máu, bờ môi cũng tím tái không chút sức sống. Từ phía trước một tên hắc y nhân đứng đó, ánh mắt vô hồn nhìn cô. Nhìn mũi kiếm đang lao về phía mình, cô thầm nghĩ đây có lẽ là đoạn kết cho cuộc đời mình. Mũi kiếm hướng về tim nhưng cô né sang một bên nên ghim thẳng vào bả vai.

Sau khi cô ngã xuống tên hắc y nhân đem cô ném xuống sông. Cô dần dần chìm xuống, máu từ vết thương chảy ra rồi nổi lên mặt nước. Cô cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng của nước sông, chân tay cô nhanh chóng cứng lại.

Cô không ngờ bản thân lại chết như vậy. Trước đây cô luôn hình dung bản thân sẽ chết như thế nào. Nhưng tất thảy đều là chết trong vòng tay của hắn, ngàn vạn lần đều không nghĩ sẽ như thế này. Tuy rằng có hơi cô đơn nhưng không nhìn thấy những giọt nước mắt của hắn cũng khiến cô bớt đau lòng.

Thứ cô nuối tiếc chính là đoạn tình vừa chớm nở đã sớm lụi tàn.