Khuynh Thành Mỹ Nhân

Q1 - Chương 38: Mưu phản bị lật tẩy

Hắn tỉnh lại, mồ hôi ướt đẫm cả trán miệng không ngừng gọi "Vu Nhi! Vu Nhi"

Hắn luôn gọi tên cô trong suốt hai ngày hôn mê. Đến khi tỉnh lại thì hoàng thượng và hoàng hậu đều có mặt, ai nấy đều lo lắng không thôi. Hoàng hậu nước mắt lăn dài hai bên má, hoàng thượng ánh mắt đượm buồn. Tâm trạng ai nấy đều trở nên nặng nề hết thảy.

Hắn nhìn quay một lượt "Thái tử phi đâu? Vu Nhi của ta đâu? Nàng ấy đâu rồi". Hoàng thượng giọng trầm hẳn "Bọn họ vẫn đang tìm kiếm".

Những từ ấy như thanh kiếm của sự tuyệt vọng đâm sâu vào tim hắn. Vần trán thẳng tắp nay đã tái nhợt, thấm đẫm mồ hôi. Nhìn thoát qua ánh mắt sẽ không biết rõ được sự tuyệt vọng và nỗi đau của hắn. Chỉ bản thân hắn biết rõ, giây phút này cho đến khi tìm được nàng hắn như sống trong địa ngục.

Hắn vứt chăn sang một bên, đẩy vị thái y đang bắt mạch ngã ngữa lao ra ngoài.

"Ta phải đi tìm nàng ấy. Nàng ấy đang bị thương, ta phải tìm nàng ấy"

Các thị vệ ngăn hắn lại, hắn như muốn gào thét điên cuồng. Hoàng hậu bật khóc nức nở tựa vào vai hoàng thượng, ánh mắt đau thương nhìn hắn.

Hắn được dìu quay lại giường, ánh mắt vô hồn. Hoàng hậu đau buồn, hoàng thượng thì vô cùng tức giận.

...

Hoàng thượng ngồi trong thượng thư phòng, ánh mắt không giấu được sự tức giận. Tứ vương gia bị hai tên thị vệ áp giải đến trước mặt hoàng thượng. Hoàng thượng ném về phía trước mặt tứ vương gia một đống tấu chương.

"Trẫm thật không nghĩ ngươi có thể làm ra loại chuyện này. Ngươi ngày đêm để tâm đến phi tử của ca ca mình trẫm đã nhắm mắt cho qua. Ngươi kết bè kết phái trong triều trẫm cũng không có ý kiến. Ngươi xây dựng binh lính riêng trẫm cũng không trách tội. Bây giờ ngươi lại dám mưu sát ca ca của mình, chuyện này trẫm không thể cho qua"

Càng nói hoàng thuợng càng tức giận,  nộ khí tỏa ra càng trở nên đáng sợ. Tứ vương gia từ đầu đến cuối đều không chút thay đổi biểu cảm. Hoàng thượng hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Ngươi nghĩ ngươi làm như vậy thì ngươi có thể có được ngôi vị thái tử, có được nữ nhân mà ngươi muốn. Trẫm cho ngươi biết, ngươi quá tham lam rồi. Bây giờ ngôi vị thái tử không còn, người ngươi yêu cũng không rõ tung tích. Ngươi xem ngươi đang làm ra điều gì?"

Hoàng thượng thoáng chốc trở nên đau lòng.

"Chỉ vì sự hồ đồ của ngươi mà ngươi tự biến bản thân thành tội nhân thiên cổ. Ngươi khiến cho Bắc An quốc mất đi một nhân tài. Trẫm có chỗ nào không sủng ái ngươi? Cuộc sống trẫm cho ngươi có chỗ nào không tốt mà buộc ngươi phải cướp ngôi như vậy?"

Tứ vương gia lúc này mới ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.

"Nhi thần có chỗ nào không tốt? Tại sao thái tử lại không phải là nhi thần?"

"Ngươi nghĩ điều ngươi muốn sẽ dễ dàng có được sao? Tại sao ngươi không hề nghĩ đến việc phải đánh đổi những thứ gì? Ngoài thái tử, người trẫm trọng dụng nhất chính là ngươi. Ngươi thật sự khiến trẫm quá thất vọng"

Hoàng thượng quay lưng vào trong, giấu đi sự mất mát trong ánh mắt của mình. Từ trước đến giờ hoàng thượng vẫn luôn coi trọng tứ vương gia, cho ngài ấy những thứ mà ngài ấy muốn. Nếu không vì sự tham lam và lòng đố kị thì hai đứa con trai này sẽ khiến hoàng thượng an tâm, khiến Bắc An quốc phát triển.

"Người đâu! Nhốt tứ vương gia vào đại lao. Ba ngày sau đày ra biên ải, mãi mãi không được quay lại kinh thành"

Thị vệ từ ngoài bước vào lôi tứ vương gia đi. Hoàng thượng hành xử như vậy chính là quá nhân từ với tứ vương gia. Cũng chính vì điều này mà tứ vương gia cảm thấy được tội lỗi của mình, cảm thấy được sự bất hiếu của bản thân. Vì điều này mà các quan lại trong triều đều không có chút ý kiến, hơn nữa còn cảm thấy khâm phục sự dạy dỗ của hoàng thượng.

Ngược lại với sự nhân từ dành cho tứ vương gia. Hoàng thượng hạ lệnh cắt chức tất cả các quan lại cấu kết với tứ vương gia, tịch thu tài sản.

...

Hắn ngồi trong thư phòng, ánh mắt dán chặt trên bức tranh ở góc bên trái căn phòng. Trực Hoàng từ ngoài bước vào, cúi đầu hành lễ "Điện hạ!"

Ánh mắt hắn không chút di chuyển, giọng nhàn nhạt phát ra mang theo hơi thở lạnh lẽo "Đã tìm được tung tích gì chưa?"

Trực Hoàng cúi đầu, như bản thân có lỗi gì đó "Vẫn không có chút dấu hiệu nào. Thần đã cho người lục tìm khắp nơi nhưng không nhìn thấy"

Hắn thở dài một hơi, ra hiệu cho Trực Hoàng lui xuống. Hắn thật sự muốn nổi điên lên nhưng nghĩ lại cho dù có điên hơn nữa thì vẫn không tìm được cô.

Đã gần hai tháng kể từ ngày xảy ra chuyện. Mọi thứ dường như đều ổn định, chỉ có lòng người chưa bao giờ nguôi ngoai. Hắn như người mất hồn, ánh mắt lạnh lùng nay càng trở nên lạnh lùng hơn.

Hắn trước giờ chưa từng mong gặp cô đến như vậy, chưa từng nhớ ai đó đến điên cuồng như vậy. Hắn nhìn bức tranh của cô, nụ cười tỏa nắng ấy, bóng dáng ấy hòa cùng nỗi nhớ như ngàn nhát dao cắm sâu vào tim hắn.

Hắn tiến lại gần đưa tay sờ lên gương mặt trắng trẻo của cô. Nước mắt bất giác từ đâu tuông rơi, lặng lẽ chảy dài hai bên má. Tại sao hắn lại yêu cô nhiều đến vậy? Tại sao không có cô hắn lại phải khổ sở đến như vậy?

Cô không còn ở bên cạnh hắn mới biết cái gì là mất mác, cái gì là nhớ nhung da diết. Không có cô cuộc sống của hắn cũng dần trở nên vô nghĩa.

Hoàng hậu liên tục đưa nữ nhân đến hầu hạ hắn nhưng đều bị hắn đuổi về. Có một nữ nhân xuất thân từ gia tộc quan võ, là con gái của Trung tướng quân Trung Uyển Đình. Vốn nổi tiếng đanh đá, ương bướng được hoàng hậu đưa đến Đông Cung. Hắn đuổi nàng ta ra khỏi phòng nàng ta liền không chịu đi, hắn tức giận không nguôi rút kiếm kề lên cổ nàng ta. Nếu không có thị vệ can ngăn thì nàng Uyển Đình đã đầu lìa khỏi cổ.

Sau sự việc ấy Trung Uyển Đình không còn hống hách hay kiêu ngạo, nghe đến tên thái tử liền mặt mày tái méc.

Cuối đông năm ấy hoàng thượng đổ bệnh nên truyền ngôi lại cho thái tử đương triều Lưu Dực Niên.

Lưu Dực Niên lên ngôi vào ngày tuyết phủ trắng xóa, Long Ấn trao tay cũng vương vài bông tuyết trắng. Cả nước đều hoan hỷ, chỉ riêng một người không hề để tâm. Mùa đông năm ấy và những ngày tháng sau này đối với hắn chính là sự lạnh lẽo và cô đơn.

Trong Thượng Thư phòng, tranh của nàng luôn được treo bên cạnh hắn. Trực Hoàng từ ngoài bước vào dâng lên một bản tấu chương.

"Ở đây tấu chương chờ phê duyệt còn chưa đủ nhiều hay sao?"

Hắn lật qua lật lại vài trang tấu chương rồi để sang bên cạnh rồi lại cầm cái khác lên, giọng lạnh lẽo như thường ngày.

"Nhưng thần nghĩ cái này sẽ khiến người có hứng hơn"

Vị công công đứng bên cạnh nhận lấy bản tấu chương đưa đến chỗ hắn. Hắn lướt qua vài dòng đầu liền đọc một mạch hết bản tấu chương ấy.

Cụ thể là tấu chương thông báo tình hình nạn đói rét ở phía bắc. Hắn ngạc nhiên nhìn Trực Hoàng "Túy Tinh này là do ai làm chủ? Sao trong này không đề cập đến?"

"Bắc Túy Tinh này hiện do A Lan làm chủ nhưng theo điều tra thì do thái tử phi mở ra. Sau khi tìm hiểu từ A Lan thì thần biết được mục đích của thái tử phi là giúp đỡ người dân ở khắp nơi. Thái tử phi đã cho người xây đến bốn Túy Tinh ở bốn hướng Bắc An quốc. Nhờ điều đó mà người dân ở phía bắc có nơi trú ngụ qua nhiều đợt rét nặng"

Hắn xua tay, ánh mắt dán vào bản tấu chương "Lui xuống đi!"

...

Tiếng đàn du dương nhưng lại vô cùng tịch liêu vang vọng khắp vườn thượng uyển. Phía trước xuất hiện một nữ nhân thanh y thướt tha, vạt áo khẽ đung đưa theo gió. Hắn không ngừng ngắm nhìn nữ nhân ấy, nàng ta quay người lại, nở một nụ cười tuyệt mỹ.

"Điện hạ có thể hứa với thiếp một chuyện không?"

"Chỉ cần nàng ở cạnh trẫm chuyện gì trẫm cũng đồng ý"

"Sau này bất luận có chuyện gì xảy ra điện hạ cũng đừng quên một năm này. Đừng quên quãng thời gian chúng ta ở cạnh nhau"

Hình ảnh cô mặc hỷ phục nở một nụ cười đứng trước mặt hắn. Bàn tay trắng trẽo mềm mại đung đưa qua lại. Hắn ngồi đó đệm đàn, ngắm nhìn hình ảnh của cô. Đàn vừa dứt cũng chính là lúc ảo ảnh tan biến.

Hết quyển 1