Khuynh Thành Mỹ Nhân

Q2: Chương 1

"Vu Nhi! Vu Nhi! Nàng đừng đi, ở lại bên cạnh ta. Ta yêu nàng!"

"Ngươi là ai? Vu Nhi là người nào?"

"Chính là nàng!"

"Ta không phải Vu Nhi. Ta là Tinh Phụng"

"Tướng quân, tướng quân!"

Giọng nói của nữ hầu vang lên làm tan giấc mộng vừa rồi của nàng. Nàng tỉnh giấc, nhìn chăm chăm nữ hầu kia khiến nàng ta giật mình sợ hãi, lùi ra phía sau vài bước.

"Có chuyện gì?"

Nữ hầu cúi đầu, giọng hơi run rẩy "Giang tướng quân tìm người"

Nàng ngồi dậy, tìm giày rồi mang vào "Tìm ta? Trời còn chưa qua khỏi mông" nàng thở dài một hơi, vẻ mặt không có chút thích thú.

Nàng đến bên chiếc gương chải qua mái tóc một lượt rồi búi gọn lên đỉnh đầu. Nhìn một lượt bản thân trong gương nàng lại nhớ đến giọng nói của nam nhân kia. Nam nhân đó rõ ràng gọi tên người khác nhưng sao nàng lại cảm thấy như đang gọi mình. Hơn nữa còn không phải xuất hiện một lần trong mơ. Điều kì lạ là nụ cười của hắn khiến nàng vui, nước mắt của hắn lại khiến nàng đau lòng. Khoảng khắc nam nhân ấy nói lời yêu cũng là lúc nàng rơi nước mắt

...

Ở đại sảnh một nam nhân ngồi chờ đã hơn nữa tuần trà nhưng không có vẻ gì là vội vàng. Nàng bước vào đại sảnh nam nhân kia liền đứng dậy "Quấy rầy tướng quân vào sáng sớm. Mong tướng quân thứ tội"

Nàng nhếch môi cười, đáp lại lời chào rồi ngồi xuống, chậm rãi rót đầy ly trà, thong dong trả lời "Giang tướng quân khách sáo. Ngươi đến tìm ta vào giờ này ắc hẳn đã có chuyện. Nói đi!"

Giang Húc cũng ngồi xuống, không nhanh không chậm "Hoàng thượng đột nhiên ban chiếu chỉ muốn người đến phía bắc trấn giữ biên ải"

"Cái gì?" Nàng không giấu được sự kinh ngạc, nước trà không cẩn thận vương ra khỏi tách "Tên Dương Khuynh đó cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ra tay rồi?"

"Chiếu chỉ sẽ sớm được ban đến. Lão ta đã nhiều lần dâng tấu chương nhưng không hiểu sao đêm qua hoàng thuợng đã phê chuẩn"

Nàng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười "Ta thấy như vậy cũng tốt. Gần vua như gần hổ, ta ở kinh thành này càng lâu thì mấy tên quan lại đó càng đứng ngồi không yên. Để ta xem xem họ sẽ làm gì khi không có ta ở đây"

Giang Húc ánh mắt dò xét nhìn nàng "Người không lo lắng gì sao?"

Nàng nhếch môi thành hình bán nguyệt, ánh mắt lạnh tỏa ra "Lo lắng? Có lo lắng thì sao đây? Ngươi dám kháng chỉ sao? Dù sao ở kinh thành cũng không có giặc để đánh. Ở biên ải còn nhiều thứ hơn đang chờ ngươi và ta"

"Ý thần chính là hoàng thượng. Người không lo lắng cho hoàng thượng sao?"

Nàng nghe đến đây ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn "Tại sao ta phải lo lắng?"

Giang Húc nghe vậy thì câm lặng, không nói nên lời, cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào. Nàng đặt tách trà xuống, tiếp tục nói "Nếu thật sự cần ta thì đã không phê chuẩn cái tấu chương ấy. Hơn nữa ta cũng không muốn ở kinh thành chăn ấm đệm êm mà bỏ mặt bá tính gặp khó khăn ngoài kia. Đó không phải là việc mà một tướng quân nên làm"

Nghe những lời ấy Giang Húc như được khai sáng, đứng dậy cúi đầu "Mạt tướng đã hiểu! Mạt tướng nguyện theo sau Tinh tướng quân" Nàng nở nụ cười hài lòng nhìn Giang Húc.

Giang Húc là tướng quân dưới trướng của nàng. Nàng là Tinh Phụng, nữ tướng anh dũng nhất Kỳ Nam quốc hay còn là Kỳ quốc. Ngay cả đại tướng quân còn thua bại dưới tay nàng nhưng vì phận nữ nhân nên nàng không được phong đại tướng quân. Nàng thống lĩnh thiên binh vạn mã của Phong Kỵ, đội quân lớn mạnh nhất Kỳ quốc.

Nếu luận đến công trạng thì nàng không thua nam tướng nào. Ba năm trước nàng cùng Ái Tân đế đương triều nổi quân lật đổ thái tử giúp Ái Tân đến lên ngôi. Sau đó lại nhiều lần dẹp yên loạn quân, phản thần giúp Ái Tân đế giữ vững ngai vàng. Vì vậy, không vị quan nào không dè chừng nàng, không vị quan nào không muốn loại bỏ nàng.

Ái Tân đế dành cho nàng một tình cảm nhất định nhưng vì tôn trọng nàng nên không bắt ép nàng làm điều nàng không muốn.

Nàng bán mạng mình cho Ái Tân đế vì năm xưa Ái Tân đế đã cứu sống nàng, vì ơn cứu mạng nàng nguyện sống chết mà giúp đỡ. Nàng có được như ngày hôm nay đều do Ái Tân đế năm đó ra tay cứu giúp, tạo cơ hội giúp nàng rèn luyện.

Vừa đi vừa nghĩ nàng mới vô thức nhận ra mình đã rời khỏi kinh thành rất xa. Nghĩ lại những chuyện năm xưa quả thật có nhiều chuyện để nói.

Sau hai ngày đường cuối cùng cũng đến doanh trại, vốn dĩ là doanh trại trước đây của nàng cũng là doanh trại của Phong Kỵ.

...

Nàng vận giáp phục đầy oai phong, bá khí tỏa ra cũng không hề kém cạnh nam tướng. Giang Húc từ ngoài bước vào "Khởi bẩm tướng quân, thần vừa cho người điều tra tình hình xung quanh trong bán kính bốn trăm dặm. Ở hướng tây nam cách Biện thành hai dặm rất hay xảy ra cướp bóc, bọn chúng cũng rất hay vào thành lộng hành"

Nàng tra thanh kiếm vào võ, quay người về phía Giang Húc "Bọn chúng có khoảng bao nhiêu tên?"

"Bẩm! Khoảng hơn ba trăm người"

Nàng nhếch môi cười, ánh mắt nửa đùa "Cũng đông đấy nhỉ?". Sau một hồi nghĩ ngợi nàng lại nhìn Giang Húc ra lệnh "Ngươi điều tra kỹ bọn chúng, hành động, mục đích, âm mưu. Lượng quân đông như vậy không hẳn đã là thổ phỉ"

"Thuộc hạ tuân lệnh!" dứt lời Giang Húc liền rời khỏi.

Sau hai ngày tin tức cần có cuối cùng cũng đưa tới. Nàng thống lĩnh hai trăm binh mã mai phục hai bên sườn núi. Nàng chờ bọn chúng xuất hiện liền khởi binh tóm gọn bọn chúng. Tên dẫn đầu đã bị nàng tóm gọn một cách dễ dàng. Nhưng đến khi tra hỏi mới phát hiện hắn không phải kẻ thống lĩnh.

Nàng đong đưa cây bút lông qua lại trên mãnh giấy trắng, Giang Húc từ ngoài bước vào cúi đầu hành lễ "Bẫm tướng quân! Suốt hai tuần qua bọn chúng không hề có chút động tĩnh nào"

Nàng nới lỏng cây bút trong tay, ánh mắt không còn chú ý mãnh giấy nhưng cũng không nhìn Giang Húc "Mở rộng phạm vi dò xét sau đó điều tra thật kỹ. Một ngày chưa bắt được kẻ đứng sau thì cả Biện thành đều ăn ngủ không yên"

"Thuộc hạ tuân lệnh!" Giang Húc cúi đầu rồi quay lưng rời khỏi.

Nàng đặt cây bút lông xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía bức tranh bên trái góc phòng. Bức tranh không rõ cảnh sắc, chỉ là bóng đen của nam nhân nào đó. Nhưng qua hình bóng cũng có thể đoán ra nam nhân ấy vô cùng phong độ, mạnh mẽ và anh dũng. Nàng tiến lại gần, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua bức tranh mỏng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn kỹ từng đường nét. Nàng muốn nhìn thật kỹ bóng dáng ấy, cảm giác lưu luyến khó tả ấy nàng muốn tra rõ. Nhưng càng tìm càng mờ mịt, càng tìm càng mơ hồ.

Nàng nam chinh bắc chiến, dẫn quân qua bao sơn thủy, không gì nàng không tườm, không điều gì nàng không tận. Duy chỉ hình bóng hư ảo này, cho dù là tư duy sâu sắc đến mấy nàng cũng khó mà phân định rõ.