Kỉ niệm Valentine : Tình yêu vĩnh hằng (P1)

Chương 49: Nghi ngờ

"Hắn ở đấy làm gì chứ? Hạ n khó hiểu tự hỏi trong lòng.

"Chẳng lẽ hắn muốn xây dựng thế lực ngầm để trở lại như xưa?" Hạ n liên hệ mọi việc từ quyền lực ảnh hưởng của hai nhân vật này kết hợp với việc Việt Anh nhảy ra cứu người liền nghĩ tới một khả năng.

"Không được phải về hỏi chị cho rõ mới được" Hạ n quyết định.

Trở lại với quán bar trước sự nài nỉ của lão Hắc lão Trần bề ngoài liền rơi vào tình thế khó xử nhưng trong lòng giận điên người nhưng cố nén không nói ra, Việt Anh tinh mắt nhìn lão Trần liền chủ động ở lại uống mặc cho lão Trần định khuyên gì đó.

Việt Anh uống được vài li giả vờ say quá đòi rút lui lão Trần cũng hiểu ý phối hợp đề nghị đưa Việt Anh về kệ cho lão Hắc muốn ngỏ ý hỗ trợ tiễn đưa Việt Anh về. Sau khi đưa Việt Anh lên xe lão Trần tỏ vẻ áy náy nói: "Hôm nay muốn uống cùng cậu không ngờ lại xảy ra chuyện làm cậu mất hứng thât xin lỗi cậu".

"Trông kìa lão Trần sau này cùng người quen với nhau cả không cần phải khách sáo vậy, với lại mới khởi đầu đã xin lỗi nhau thật xui xẻo lắm bất quá nó cũng thể hiện sự ăn ý giữa chúng ta. Được rồi không có chuyện gì đâu nghĩ thoáng lên" Việt Anh không chấp nhất nói rồi vỗ vai lão Trần cái.

"Đúng vậy" lão Trần cũng hưởng ứng cười theo.

Việt Anh thấy vậy hài lòng gật đầu, xe cũng theo đó chạy đi. Hắn không biết rằng khi hắn nói chuyện hay khí chất của hắn đều toát ra một loại ma lực khiến người khác phải kính sợ không thôi, nó dường như có thể ảnh hưởng tới tâm lí, suy nghĩ người khác. Bởi vậy sao lão Trần dù biết hắn khôn còn như xưa nhưng vẫn khúm núm trước hắn, có lẽ vì biết rõ thân phận của hắn cũng tạo lên một áp lực tâm lí không hề nhẹ.

Nhìn chiếc xe đi xa khuôn mặt vốn cười của lão Trần liền chậm rãi thu lại, lão quay người ánh mắt sắc bén khiến người ta lạnh gáy nhìn về phía quán bar chậm rãi đi vào.

Tại gần cửa quán bar đi ra lão Trần thấy lão Hắc đang chậm rãi đi ra. Lão Hắc cũng thấy lão Trần đang đi vào, cả hai người lúc đi ngang qua nhau liền dừng lại, lão Hắc nói với vẻ mặt tươi cười: "Buổi hôm nay vui thật".

Lão Trần ánh mắt sắc lạnh mặt không biểu tình cũng không thèm nhìn lão Hắc bên cạnh chỉ để lại một câu nói duy nhất: "Nó sẽ thật sự vui nếu như không có những con ruồi gây phiền phức" nói xong liền bước thẳng vào phía trong để lại khuôn lão Hắc với khuôn mặt vô cùng âm trầm.