Đợi một lúc thấy phía sau im lặng, cô tưởng xảy ra chuyện gì liền quay mặt lại thấy hắn đang trong tư thế nằm ngửa mặt đơ ra miệng giật giật, chân tay thẳng đứng chông như giống người bị đột quỵ vậy.Cô vội tiến đến gần lay hắn hô: "Anh không sao chứ, trả lời em đi"."Anh..anh" miệng hắn giật không nói rõ được. Cô nhìn hắn gấp quá nhìn sang trái thấy có chiếc điện thoại, liền vớ lấy định nhấn nút gọi thì bỗng tay phải bị tóm liền theo bản năng quay lại thì "chụt" một nụ hôn nồng nàn đặt trên môi cô.….. "Bộp" chiếc điện thoại trên tay trái cô đang cầm bỗng rơi xuống giường, trong loa còn phát ra giọng con gái "Alo...sao vậy chị gái? Trả lời đi...tút...tút" bất quá nó không thể ngăn cản khoảng khắc nồng nàn giữa cặp đôi nam nữ chính của chúng ta được.….2' sau hai người buông nhau ra, Việt Anh nhìn Hạ Linh trong con mắt tràn đầy sự kiên nghị nói: "Em là người hiểu anh nhất và cũng là người anh yêu thương nhất. Anh quyết định một năm sau sẽ cưới em làm vợ, em có đồng ý không?".Hạ Linh đôi mắt mê li vẫn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên bị câu nói của hắn làm tỉnh hồn, mặt đỏ nói: "Anh làm gì vậy đây là trường học đấy lỡ bị người khác thấy thì sao?".Việt Anh không quan tâm câu nói của cô mà vẫn nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Em đồng ý năm sau làm đám cưới với anh chứ?".Hạ Linh rũ mắt đẹp lặng lẽ suy nghĩ, sau một lúc ngẩng mặt lên nhìn hắn hỏi: "Đây là một lời hứa hẹn hay là một lời cầu hôn?"."Một lời hứa hẹn" hắn trả lời dõng dạc."Vậy có nghĩa anh chưa chuẩn bị hoàn toàn phải không? Đồng nghĩa với việc em có quyền được lựa chọn thời gian suy nghĩ phải không?" Cô hỏi ngược lại.Hắn khẽ nhướng mày ngạc nhiên với câu nói của cô. Khẽ gật đầu hắn khen: "Câu trả lời rất thông minh".Ngừng lại một chút hắn nói: "Em nói đúng anh còn một nhiệm vụ rất quan trọng phải hoàn thành nữa" nói xong liền tiến tới phía sau ôm Hạ Linh người."Nhiệm vụ gì vậy?" Hạ Linh hứng thú thuận thế dựa lòng hắn, dóng tai nghe từng chữ. Trong lòng suy đoán: "Chẳng lẽ là Minh Vương trở lại?"."Cái này là bí mật phải để đến lúc đó tiết lộ mới bất ngờ" Việt Anh tỏ vẻ thần bí nói."Bí mật gì vậy? Chẳng lẽ đến em cũng không có quyền biết sao?" Hạ Linh gặng hỏi."Cái này để tương lai giải thích" hắn nói. Hạ Linh nghe vậy định nói gì nữa thì bỗng giọng Hạ n vang lên: "Chị Hạ Linh chị không sao chứ?".Nghe giọng này Việt Anh liền nhăn mặt lại chửi thầm trong lòng: "Đù má bà cô này tự nhiên quay lại làm gì nữa đây?".Việt Anh quay sang nhìn Hạ Linh thì thấy cô ấy đang cầm chiếc điện thoại trên giường lên, Hạ Linh nói với giọng trách cứ: "Vừa nãy tại anh cả đấy tự nhiên hù em sốt ruột liền lỡ tay bấm nút gọi cho Hạ n".Hắn nghe vậy gãi đầu xin lỗi, bỗng trong đầu minh ngộ ra vấn đề liền lẩm bẩm: "Chờ chút Hạ Linh với Hạ n đều cùng từ Hạ, kết hợp với vấn đề mà hắn quên béng mấy hôm định hỏi vì sao hai người giống nhau" bỗng hắn nghĩ đến một giả tưởng liền hỏi hai người: "Quan hệ hai người là…"