Kỉ niệm Valentine : Tình yêu vĩnh hằng (P1)

Chương 7: Kể lại

Chương 7

Sáng sớm ngày hôm sau ……

7h sáng Việt Anh đang ngủ bỗng cửa vang lên tiếng gõ "cộc cộc" kèm theo âm thanh kêu to vọng từ ngoài vào làm hắn giật cả mình: "Việt Anh mau mở cửa là tao đây!".

Việt Anh khó chịu ra mở cửa, vừa mở cửa tên An Vương liền lao vào ngồi im trên giường hỏi: "Chuyện hôm qua thế nào nói tao nghe".

Việt Anh nhìn thằng bạn trước mặt mà khó chịu nói: "Mày sang gì sớm thế bây giờ mới có 7h thôi mà trông mày còn hưng phấn hơn cả tao nữa".

An Vương nói: "Không hưng phấn sao được truyện tình của mọt sách và mĩ nhân là chủ đề tus của tao mà".

Việt Anh răn đe nói: "Kể cho mày cấm nói linh tinh với ai đấy!".

"OK con dê luôn" An Vương vỗ ngực giọng như đóng cọc.

Việt Anh kể lại toàn bộ câu truyện, An Vương nghe xong há hốc mồm thán phục nói: "Không ngờ mày có mị lực siêu cường lẫn khả năng tán gái cao vậy. Người ta chỉ có vật chất mới có động lực tán gái mày vậy mà không có của cải mấy mà máu hơn mấy bọn nhà giàu kinh thật tao thán phục".

"Người ta nói đẹp trai không bằng trai mặt mà tao lại có cả khuôn mặt đẹp trai tội gì phải ngần ngại chứ!" Việt Anh thản nhiên nói.

"Tao bội phục cho mày rồi chỉ cho tao cách tán gái cái" An Vương cầu xin nói.

Việt Anh thản nhiên nói:"Có cách gì đâu chỉ là tán thông thường thôi mà may mắn nên thuận lợi mà".

An Vương nghe vậy không tin nói: "Sạo vậy mày lấy dũng khí đâu ra, một tên mọt sách như mày bình thường chỉ toàn ở trong phòng lấy đâu ra tự tin hơn nữa hồi trước mày cũng đâu quan tâm đến mấy truyên yêu đương hay là mày bắt cá hai tay đấy!".

"Vớ vẩn mày còn nói linh tinh nữa là tao cho ăn đấm đấy" Viêt Anh bạo nói. 

"Thôi thôi tao đùa tý mà căng" An Vương vội làm hòa cười, Việt Anh trừng mắt hắn một cái, rồi nghĩ đến cảnh hai người nhìn nhau hôm qua lòng ngẩn ngơ nói: "Tao cũng không biết vì sao mình có động lực nữa hầu như là làm theo cảm xúc tự nhiên là chính".

An Vương nghe Việt Anh nói lòng cũng nổi máu ham muốn nói: "Nghe mày tả xinh động quá, tao bỗng cảm thấy mình như có một luồng nhiêt huyết vây xem ra phải kiếm một cô mới được".

Việt Anh đang nhớ lại nghe câu này liền tỉnh lại nhìn A Vương châm biếm nói: "Với bản tính háo sắc của mày không biết có an ổn với một cô hay không hay lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt với bắt cá hai tay".