Hạ Linh đơ người vài giây rồi lại ngắm đi ngắm lại, ngắm tái ngắm hồi liền chắc chắn mắt mình không lộn. Phải, giờ thì anh chó nhà ta chông như được tắm sữa Vinamik nguyên chất vậy, trắng mịn, nõn nà đẹp đầy tính thuần phác, nói chung y như một con chó bông trắng vậy.Bản tính con gái trỗi dậy nhìn thứ "tròn trắng" trước mặt, mọi hình ảnh hay ấn tượng xấu về nó mấy hôm trước cô liền quên sạch. Giờ trong đầu cô chỉ còn hình ảnh một chú chó đơn thuần chất phác, đầy đáng yêu.Không kìm nén được cảm xúc cô liền xoa đầu nó rồi lại nâng mặt nó lên hướng mắt nó nhìn mình kiên quyết nói vô cùng bá đạo: "Từ giờ ngươi là Tiểu Bạch của ta!".Tiểu Bạch: "..."
(Mấy phút trước còn gọi ta tiểu Hắc giờ liền hóa tiểu Bạch, coi việc đặt tên như chơi à? Không, ta phản đối….Gâu...Gâu..)Thấy nó như thế cô liền khó hiểu nói: "Tiểu Bạch nghe hay hơn mà nhỉ?".Tiểu Bạch: "Gâu" (phản đối)Đầu bỗng lóe tinh quang, cô móc trong túi ra ít thức ăn cho chó giơ giơ trước mặt nó. Đáng tiếc tiểu Bạch chẳng thèm liền ngó lơ cô luôn.Tiểu Bạch thở mạnh tiếng nghĩ thầm (tưởng ta chó cảnh à mà lấy thứ ấy dụ ta chứ, đường đường ta lá chó quý ai thèm thứ này, hôm nọ "ăn ké" tý hàng xóm mà nó suổ inh ỏi đúng là đồ "chó già" keo kiệt...Grừ...Grừ..)Hạ Linh trong lúc nghĩ làm thế nào để nó chấp nhận tên tiểu Bạch này thì mắt vô tình đưa đến chỗ nước vừa tắm cho nó phát hiện lớp nước này mang đầy màu đen. Thử lại gần cô vốn tưởng đấy là nước bẩn nhưng khi thử đưa ngón tay chạm thử đưa lên mũi cô liền phát hiện có mùi thuốc nhuộm nhưng lại rất thơm, dễ chịu. Một dấu hỏi to theo đó mọc lên trong đầu cô đó là vì sao thứ chất này lại xuất hiện trên người tiểu Bạch chứ?Cô quay ra nhìn nó hỏi: "Là ai đã bôi thứ chất này lên người mày...chủ nhân cũ?...hay người khác?"Tiểu Bạch gật đầu kêu: "Gâu""Chủ nhân ngươi ư? Thật ác độc chẳng lẽ hắn không thích màu trắng sao?" Hạ Linh tự hỏi.Tiểu Bạch nghĩ thầm (tên đó đối sử với ta rất tốt, hắn rất thích ta nhưng lại ghét bộ lông của ta vì vậy sau cứ mỗi lần tắm hắn liền sai người "nhuộm đen" ta…Grư...Grư.. chờ đấy có ngày ta cắn chết ngươi đồ chủ nhân thối tha)"À mà ngươi là con đực hay cái nhỉ để ta coi xem" Hạ Linh nói xong liền giữ chặt nó, kiểm tra vài phút liền xác nhận nó là cái.Tiểu Bạch: "..."
(Cẩu cô nương ta vẫn còn trong trắng nha!)……….Họ không biết rằng ở một nơi không xa,mật địa dưới đất hơn mười tầng,trong một căn phòng bí mật ở đó nơi một nam tử hơi thở lạnh lẽo tay đang cầm khăn xoa bóng một khẩu súng kì lạ. Từng ngón tay uyển chuyển nhịp điệu lau súng đầy chuyên nghiệp, "Cạch" cho đến khi tiếng cửa vang lên, cặp môi hồng vểnh nhẹ lên nói, âm thanh như gió nhưng sắc lạnh: "Tin tức thế nào?".Tên thuộc hạ vội quỳ một chân cúi đầu bẩm báo: "Dạ! Thưa ngài đã xác định vị trí".Minh Vương: "Ngươi làm tốt lắm. Trần Ngự Phong ngươi sẽ trở thành cánh tay đắc lực của ta sau này. Đừng làm ta thất vọng". (Đây chính là giám đốc Trần ở đầu câu chuyện)"Ngài đã cứu mạng ta, thuộc hạ xin hứa không phụ kì vọng của ngài. Dù phải hi sinh hay đi núi đao biển lửa thuộc hạ cũng, cam nguyện".Minh Vương hài lòng gật đầu nói: "Ngươi lui đi!".Ngay khi Trần Ngự chuẩn bị đi khỏi Minh Vương vỗng hô: "Trần Ngự!".Trần Ngự Phong: "Dạ có thuộc hạ"."Sau này ta nên gọi ngươi là gì nhỉ?"."Tùy ý ngài ạ" hắn nói."Vậy gọi Trần Ngự đi" giọng điệu uy nghiêm không cho phép phản kháng vang lên."Dạ vâng! Ngài còn gì căn dặn nữa?" Trần Ngự hỏi.Minh Vương nhướng mày đưa ánh mắt đến chỗ quần áo Trần Ngự đang mặc liền khiến hắn hiểu y vội nói: "Thuộc hạ có tội. Thuộc hạ đi thay ngay" nói xong liền vội gấp rời đi sợ trách phạt vậy. Vì sao phải thay vội? Vì ngài ấy không thích màu trắng có người hồi trước vì không biết quy tắc mà mặc màu trắng khiến ngài ấy cho đi nhuộm đen nguyên người luôn.