Kim Đồng

Chương 46

Hạ Nhất Minh hỏi Tô Bùi muốn ăn gì, Tô Bùi nói, “Tôi không đói, cậu chở tôi đến ga tàu điện ngầm đi.”

Nhưng Hạ Nhất Minh lờ tịt, “Lâu rồi không ăn sủi cảo Bạch gia, cùng đi đi anh, ăn xong em đưa anh về.”

Tô Bùi không đáp, anh chẳng biết Hạ Nhất Minh muốn làm gì nữa.

Hai người đều im lặng không nói, qua mấy phút, Hạ Nhất Minh hỏi, “Người vừa rồi là ai vậy?”

“Lý Vân Sinh, nam chính của đoàn phim.”

“Sao cậu ta đi xe điện, muốn thể hiện thì đi hẳn phân khối lớn chứ.”

Tô Bùi nghĩ, phải rồi, Hạ Nhất Minh có mấy chiếc phân khối lớn nên rất biết cách để thể hiện độ chất chơi của mình.

Anh đáp, “Cậu ta không muốn thể hiện gì cả, cũng không nuôi được phân khối lớn. Cậu ấy đang là diễn viên trong một đoàn kịch, không gia thế không tiền bạc, đi xe điện là để tiết kiệm tiền thôi.”

Hạ Nhất Minh không bình luận gì về Lý Vân Sinh nữa.

Mà âm thầm so sánh trong lòng… Ngoài tuổi tác ra thì mình áp đảo Lý Vân Sinh trên mọi mặt trận. Một thằng oắt lông bông đi xe điện, ăn mặc lố lăng, đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, phong cách thì cà lơ phất phơ, tuổi gì đòi đe dọa mình.

Rồi sau đó lại cảm thấy so bì vậy có ích gì, Tô Bùi là trai thẳng, nếu Lý Vân Sinh là nữ thì còn có thể khơi gợi sự chú ý và lòng thương cảm của Tô Bùi, nhưng Lý Vân Sinh là đàn ông, Tô Bùi sẽ chỉ coi đó là bạn và tư liệu để tham khảo thôi.

Hạ Nhất Minh chở Tô Bùi đến một quán sủi cảo quen, nơi mà hai người từng đến một vài lần.

Quán làm ăn rất tốt, tối đến còn nhận thêm dịch vụ giao đồ nướng tận nơi. Chủ quán thấy Hạ Nhất Minh đến thì lập tức dẫn hai người vào vị trí đẹp nhất gần cửa sổ, sau đó đích thân xuống bếp chuẩn bị hai xửng sủi cảo, hai món chiên xào và một bát canh trứng cà chua nóng hổi.

Tô Bùi quả có hơi đói, đồ ăn hồi chiều mọi người gọi đến văn phòng không hợp khẩu vị lắm nên anh chỉ ăn đỡ mấy miếng, giờ được húp bát canh nóng chua chua đậm đà, gắp mấy miếng xào vừa miệng và sủi cảo nhân hải sản tươi ngon khiến dạ dày anh thư thái vô cùng.

Hạ Nhất Minh hình như cũng chưa ăn tối nên có vẻ đói lắm, cậu càn quét sạch cả xửng hấp trong một nốt nhạc, Tô Bùi đưa phần sủi cảo còn lại trong xửng của mình cho cậu.

Hạ Nhất Minh ngước nhìn, Tô Bùi giải thích, “Tôi ăn tối rồi, là cậu nằng nặc đòi đưa tôi đến đây đấy chứ.”

No bụng giúp anh đỡ mệt mỏi đi nhiều, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn.

Anh cảm thấy mình lại bị cuốn vào tiết tấu của Hạ Nhất Minh mất rồi.

Khung cảnh thư thái, quán quen, đồ ngon, bên ngoài cửa sổ xào xạc những chiếc lá vàng mùa thu đang dần chuyển lạnh, bên trong phòng ấm áp đến độ khiến con người ta khoan khoái muốn ngáp dài. Tô Bùi cũng chẳng đừng được cơn ngáp, vừa cảm thấy thoải mái lại vừa cảm thấy mỉa mai lắm thay — Hạ Nhất Minh rất giỏi dẫn dắt người khác vào môi trường của mình, sau đó làm người ta lơ là và cuốn theo tiết tấu của cậu ta.

Nhưng vấn đề là hai người họ đã thế rồi, Hạ Nhất Minh còn muốn làm gì nữa?

Tô Bùi cảm thấy bản thân mình sắp điên mất thôi, lúc nào anh cũng cảm giác rằng Hạ Nhất Minh không thể buông mình ra — Chẳng lẽ cậu ta cho rằng họ còn có thể là bạn như trước ư? Nếu vậy thì phải đợi khi nào anh mất trí nhớ rồi hẵng bàn tiếp.

Tô Bùi nhẩm nghĩ, mình đã tưởng bở một lần rồi, không cần phải có lần thứ hai nữa.

Thế là anh từ tốn ăn, mặc nhiên không nói thêm gì khác.

Hạ Nhất Minh hỏi, “Đoàn phim bận mải lắm hả anh?”

Tô Bùi đáp, “Mới bắt đầu thì đều vậy cả, dần cũng quen thôi.”

Hạ Nhất Minh lại quan tâm, “Anh gầy đi đấy, dạo này có đến bệnh viện kiểm tra không?”

Tô Bùi gật đầu, “Hai hôm nữa tôi đi, không sao đâu.”

Hạ Nhất Minh nhanh nhảu nói, “Để em đưa…”

Nhưng chẳng để cậu dứt lời, Tô Bùi đã cắt ngang, “Cậu cũng bận mà? Tôi đọc tin tức thấy cậu đang có ý định mua lại một công ty về phát trực tuyến phải không?”

Hạ Nhất Minh thận trọng trả lời, “Chưa xác định.”

Tô Bùi mỉm cười, “Streaming media rất tốn kém, công việc phải lo cũng nhiều lắm.” – ý là việc của mình quá nhỏ nên không cần Hạ Nhất Minh phải bận tâm.

Hạ Nhất Minh cảm nhận được thái độ kháng cự của Tô Bùi.

Cả hai lại chìm vào thinh lặng.

Đã gần 11 giờ đêm nhưng quán ăn vẫn tấp nập khách khứa, bản nhạc nền len lỏi khắp không gian quán, và dễ nhận ra chủ quán là một ông chú trung niên ưa thích nhạc cổ, chẳng vì thế mà mấy bản tình ca sến sẩm cổ lỗ sĩ được phát đi phát lại hoài.

“Muôn đời tang thương chỉ có tình yêu là vĩnh cửu

Sóng cuốn sóng chẳng thể cuốn trôi ước hẹn chân tình

Trải qua bao khổ đau vướng mắc, bao đêm thâu trăn trở

Nắm chặt tay để đôi ta mãi không chia lìa…”

Hạ Nhất Minh chau mày còn Tô Bùi thì gác má, cả hai đều nhìn chằm chằm vào bát đũa trên bàn, lặng yên nghe lời bài hát.

Rồi như đột nhiên bừng tỉnh, Tô Bùi nói, “Đi thôi, muộn rồi.”

Hạ Nhất Minh cũng như tỉnh khỏi cơn mê.

Cả hai sáng suốt đứng dậy ra về, chủ quán niềm nở tiễn khách, chỉ có giai điệu đầy nội lực kia là hãy còn vang xa, “Năm tháng buồn vui, chỉ có tình yêu là vĩnh cửu… người là thần thoại đẹp nhất trong lòng tôi…”

Trên đường về, Tô Bùi ngủ gật trên xe của Hạ Nhất Minh, dạo gần đây anh thường ngủ không ngon, có lẽ vì thiếu ngủ nên thiếp đi lúc nào không hay.

Hạ Nhất Minh đắp áo lên người Tô Bùi trong lúc chờ đèn đỏ, anh vẫn ngủ say sưa không tỉnh dù đã về đến khu nhà.

Hạ Nhất Minh không gọi anh dậy, cậu chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt anh. Vào lúc bình yên hiếm có này, điện thoại của Tô Bùi vang lên âm thông báo, Hạ Nhất Minh nhìn thấy nó rơi trên sàn xe.

Cậu nhặt lên và thấy tin nhắn wechat của “Vân Sinh” gửi đến:

“Sư phụ Tô, anh đã về tới nhà chưa?”

Tô Bùi bị tiếng động đánh thức, anh lấy lại chiếc điện thoại, Hạ Nhất Minh buột thốt lên, “Lý Vân Sinh này có quá trẻ và thiếu danh tiếng hay không? Diễn viên chính như thế liệu sẽ đảm bảo chứ?”

Họ ngồi trong buồng xe u tối, Hạ Nhất Minh cảm thấy giọng mình chua hơn cả bát canh trứng vừa nãy.

Tô Bùi lạnh nhạt đáp, “Thế thì có sao? Minh tinh nào chẳng vô danh trước khi nổi tiếng, tôi tin tất cả những gì cậu ấy cần chỉ là một cơ hội.”

Hạ Nhất Minh vặn hỏi, “Anh tin thằng đó?”

Tô Bùi nói, “Tôi tin vào tiềm năng của cậu ấy, giống như mười năm trước có mấy người biết đến tên cậu? Nhưng tôi thì đã tin vào tài năng của cậu rồi đấy thôi.”

Sau đó anh trả lại chiếc áo khoác cho Hạ Nhất Minh, mở cửa xe bước xuống.

Hạ Nhất Minh im lặng nhận chiếc áo rồi cố gắng đổi lấy một cái hẹn khác, “Lần sau rảnh đi ăn tối nữa nhé.”

Tô Bùi chỉ vẫy tay chào tạm biệt.

Hạ Nhất Minh nhìn theo bóng lưng Tô Bùi rời đi trong khi cúi đầu bấm điện thoại như đang trả lời wechat.

*

Hai ngày sau, Tô Bùi tranh thủ đến bệnh viện tái khám. Mấy tháng nay anh không ngủ ngon nên cảm thấy hơi khó chịu, ngẫm lại thì tình trạng bắt đầu xuất hiện từ sau cái đêm bị Hạ Nhất Minh “từ chối”, nhiều ngày sau đó anh không ngủ được.

Kiểm tra tim mạch xong, Tô Bùi đi đến phòng khám của bác sỹ Hứa, bác sỹ tâm lý trước đây của mình.

Họ tình cờ gặp nhau ở hành lang, bác sỹ Hứa không ngờ Tô Bùi lại đến tìm mình, anh ta thắc mắc hỏi, “Sao anh không đến chỗ đàn chị của tôi?”

Tô Bùi đáp, “Tôi đến tìm anh mà, sau giờ làm có thời gian đi ăn một bữa không? Không phải tư cách bác sỹ – bệnh nhân mà với tư cách một người bạn.”

Bác sỹ Hứa đoán được Tô Bùi muốn tâm sự về “người bạn” kia.

Đàn chị mà Tô Bùi được giới thiệu là một bác sỹ nhẹ nhàng, có tâm và rất kiên nhẫn, nhưng anh cảm thấy có một số việc bác sỹ Hứa sẽ hiểu rõ hơn.

Phải đấu tranh rất lâu Tô Bùi mới tìm đến anh ta.

Và giờ, họ ngồi cùng nhau trong một tiệm ăn ngay gần bệnh viện, gọi mấy món đơn giản để vừa ăn vừa chuyện trò.

Hai người hỏi thăm khách sáo nhau đôi ba câu, Hứa Tri Vi hỏi tình hình Tô Bùi dạo gần đây.

Tô Bùi nói, “Công việc có vài vướng mắc nhưng tạm thời vẫn ổn.”

“Thế tình cảm thì sao?” – Hứa Tri Vi hỏi.

Tô Bùi đáp, “Đã xảy ra một số chuyện vào mùa hè.”

Hứa Tri Vi chờ Tô Bùi kể, anh chần chừ một chốc rồi nói, “Có thể hơi buồn cười nhưng chúng tôi đã thẳng thắn với nhau, và sau đó, cậu ấy ‘từ chối’ tôi.”

Hứa Tri Vi hỏi, “Tại sao?”

Tô Bùi thuật lại câu chuyện nhưng giấu tên và địa điểm.

“Sau chuyện này, chúng tôi không liên lạc một thời gian. Nhưng gần đây cậu ấy đột nhiên liên lạc lại, ngỏ ý xin lỗi và hình như muốn tiếp tục làm bạn với tôi.”

Hứa Tri Vi suy tư rồi hỏi, “Nên anh phân vân liệu có nên tha thứ cho anh ta hay không à?”

Tô Bùi lắc đầu, “Tôi chỉ lo lắng thôi, cậu ấy không muốn thừa nhận mình là gay, cậu ấy đã che giấu bản thân quá lâu rồi.”

Hứa Tri Vi nói, “Đây là việc mà chỉ có tự bản thân anh ta thay đổi hoặc có ý chí muốn thay đổi chứ anh không thể giúp gì được… sự thật là anh không bao giờ có thể đoán được suy nghĩ thực sự trong nội tâm của một người là gì, từ nguyên nhân đến động cơ, nó rất phức tạp, trừ khi anh ta tự nguyện thổ lộ với anh.”

Tô Bùi rầu rĩ, “Trước đây tôi vẫn cho rằng mình hiểu cậu ấy.”

Hứa Tri Vi dò hỏi, “Anh ta đáp lại anh như vậy, anh có trách anh ta không?”

Tô Bùi nói, “Tôi không biết. Có thể là tôi vẫn còn giận và trách cứ cậu ấy, nhưng tôi lại không thể bắt mình ngừng lo lắng cho cậu ấy, như thế cũng được ư?”

Hứa Tri Vi đáp, “Không phải chính anh đã tự chứng minh rồi đấy ư?”

_________