Chúng ta đi trên con đường hướng về Minh Nguyệt Các của Tô Nguyệt, ta liên tục cùng trái ớt cay nói Tô Nguyệt ở Vương phủ trôi qua bao an nhàn bao dễ chịu, bao tự do bao vui vẻ, tuy rằng tồn tại chút thành phần khoa trương, nhưng trời đất chứng giám, phần lớn đều là sự thực a! Trái ớt cay sắc mặt cũng từ từ hòa hoãn một chút. Nhưng mà, cuộc sống bao giờ cũng thích đánh vào mặt ta, lại còn là cái loại "bép bép bép" vang lớn cái loại đó, mới vừa đi được một nửa, liền thấy Tô Nguyệt một mình ngồi xổm trên đường mòn, không ngừng xoa mắt cá chân, mắt hồng hồng, có vẻ đau đớn. Ta ngây dại, nhất thời còn không có từ trong mô tả tốt đẹp chuyển đổi đến hiện thực tàn khốc. Trái ớt cay trong nháy mắt đã dựng đứng hết lông tóc, lập tực cầm roi khua tới, trong miệng còn mắng: "Gừ! Khốn kiếp! Chết đi tên lường gạt! Xem bà cô ta có quất chết ngươi hay không!""Ngươi dừng tay! Hiểu lầm a! Thật không phải như ngươi nghĩ!" Ta vừa chạy vừa kêu gào, bị hù sợ đến mồ hôi lạnh đều "xoát xoát xoát" bốc ra ngoài. Quả nhiên không tìm đường chết thì sẽ không chết! Ta ngàn không nên vạn không nên, không nên khinh thường, để cho Lệ Đao ở lại ngoại viện. Tô Nguyệt nhìn thấy, rõ ràng cũng muốn ngăn cản trái ớt cay, giúp ta giải thích. Nhưng mà Tô Nguyệt đoán chừng là chân bị thương, trong lòng quýnh lên, nghĩ cũng không nghĩ liền đứng lên, vừa đứng lên liền thương tổn càng thêm thương, tức thì đau đến mặt mũi trắng bệch, thanh âm đều không phát ra được, tiếp tục ngồi xổm dưới đất, nước mắt tràn ra. Ta nhìn, lòng cũng nóng nảy, Tô Nguyệt rốt cuộc thương nặng bao nhiêu a! Đừng để cho trái ớt cay làm trễ nãi tàn phế a! Ta hỗn loạn tránh né cây roi của trái ớt cay, nhưng ta nào phải đối thủ của tiểu bá vương này, trên người vẫn là bị quất hai roi."Dừng tay! Dừng tay a! Đau chết ta! Lão tử quả thực còn oan hơn cả Đậu Nga!" "Chết đi tên lường gạt! Đừng hòng lại lừa ta! Bà cô ta thông minh như vậy há có thể bị loại mặt hàng như ngươi lừa gạt! Xem ngươi đem Nguyệt tỷ tỷ của ta ức hiếp đến sắc mặt đều kém như vậy, hừ, khẳng định còn không cho Nguyệt tỷ tỷ ăn cơm, xem kia, ngươi đem nàng ngược đãi đến phát khóc! Muốn báo thù khi còn bé ngươi hướng ta tới a! Chỉ bắt nạt Nguyệt tỷ tỷ là chuyện gì, thật không phải nam nhân! Xem ta có quất chết ngươi hay không!" Trái ớt cay một bộ bao công tái thế, tự đắc nói: "Ta mặc xác ngươi cái gì đậu nga cung nga, bà cô ta không nhận thức, hừ, bất quá khẳng định cũng là nữ tử ngươi làm hại, hôm nay bà cô ta cũng thuận tiện giúp nàng báo thù!" Ai nha má ơi! Bà trẻ ơi! Ta thật không có chà đạp Đậu Nga a! Thù này của Đậu Nga ngươi có làm sao giúp nàng báo cũng không tới trên người ta nha! Ngài là tổ tông sống được chưa! Ngài hạ thủ nhẹ một chút a! Ta như cũ bị đuổi kịp nhảy lên nhảy xuống, trên người lại thêm cái vết roi. Tô Nguyệt cũng gấp muốn chết, cả khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng biến thành đỏ, nước mắt liền "ào ào" mà rơi, tốt xấu gì cũng có thể phát ra điểm thanh âm, nhưng mà cái thanh âm như muỗi kêu cũng không có đưa đến tác dụng gì, ngay cả ta đều không nghe rõ. Trái ớt cay cũng chú ý tới tình huống của Tô Nguyệt, đắc ý hướng Tô Nguyệt phất tay một cái, tiếp tục đem cái roi đen kia của nàng quơ múa đến hổ hổ sanh phong. "Nguyệt tỷ tỷ, xem tỷ kích động thành như vậy! Là cao hứng ta giúp tỷ thu thập tên này, giúp tỷ hả lòng hả dạ chứ gì! Chớ khóc, ta sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua đâu, hôm nay không quất cho hắn một tháng không xuống được giường, ngụm ác khí này của bà cô ta liền không xả được! Hừ!" Ôi thần linh ơi! Lão nương bây giờ là lấy mạng ra để chạy a! Tiểu nha đầu này vẫn chưa xong phim à! Lại quất! Lại quất! Lão nương phải phát uy thật đó! Hu hu! Nhưng mà lão nương luôn luôn không có uy a, chính là cáo mượn oai hùm cũng không thắng được nữ bá vương này a! Tô Nguyệt mặt nhỏ đều nghẹn thành màu đỏ tía, không quan tâm đến hình tượng, ở trên đất hướng chúng ta lết qua. Nhưng mà, nàng nào đuổi kịp tốc độ của bọn ta a! Trái ớt cay nhìn thấy tức thì hỏa lực mạnh hơn, còn giận dữ nói: "Nguyệt tỷ tỷ, tên khốn kia khẳng định ngược đãi tàn nhẫn, làm tỷ đã không cử động được như này rồi mà cũng không muốn tha cho hắn, yên tâm, chờ một hồi ta quất hả giận, lại đem hắn ném tới trước mặt tỷ để cho tỷ cũng hả giận! Hừ! Đồ ngụy quân tử thật linh hoạt xảo trá, chẳng khác gì một con lươn!" Trời xanh ơi! Đại địa ơi! Các lộ thần linh ơi! Mau cứu ta đi! Ta đau đến lệ rơi đầy mặt. Thượng thiên đại địa thần linh đầy trời có nghe ta kêu gào mà tới cứu ta hay không ta không biết, nhưng mà có một người là thật cứu vớt ta. Chỉ nghe một thanh âm như từ trời cao vang lên: "Dừng tay! Giang tiểu thư! Mau dừng tay!" Lưu Huỳnh kịp thời xuất hiện, sau đó trái ớt cay cuối cùng ngừng lại. Mẹ ôi, mệt chết ta nha, thật là đau a! Hu hu... Ta có oan hay không! Hu hu... Thiên cổ kỳ oan An Nhạc Vương a!