Ta ngồi trên ghế dựa ở đại sảnh Minh Nguyệt Các, mặt ai oán nhìn trái ớt cay, mặc cho Lưu Huỳnh giúp ta xử lý vết thương. Đột nhiên cảm thấy trái ớt cay cũng không ngốc, cũng không cần thay người khác đếm tiền, bởi vì trước khi người khác muốn bán nàng khẳng định nàng đã đem người nọ quất chết! Ta lại còn cảm thấy nàng ngốc! Ta ngốc nàng cũng sẽ không ngốc! Nghĩ đến vừa rồi Lưu Huỳnh tới khuyên can mãi mới giải thích rõ là hiểu lầm, mà Tô Nguyệt cũng vừa vặn hòa hoãn lại làm chứng cho Lưu Huỳnh, hóa ra là Tô Nguyệt vừa rồi vô tình bị trặc chân, Lưu Huỳnh trở về kêu người hỗ trợ, tiểu nha đầu này mới từ bỏ ý đồ. Cuối cùng, còn lành lạnh bay tới một câu, quất đều quất rồi muốn thì cho ta quất lại? Bà cô a! Ngươi dám quất ta, ta cũng không dám quất ngươi a! Làm ta hiện tại đại phu cũng không dám kêu, không có biện pháp, nếu truyền đi Vương gia bị quất roi ở trong phủ mình, còn chịu nổi không! Chỉ đành gọi Lưu Huỳnh xử lý qua loa cho ta."Ách, cái kia, khụ khụ, Vương, Vương, Vương gia, cái kia, ách." Trái ớt cay đoán chừng vào lúc này đang chột dạ đến lợi hại ngay cả lời đều nói không lưu loát, ánh mắt lóe lóe không dám nhìn ta, ngón tay hai tay không ngừng quấn quít. Ta như cũ ai oán nhìn nàng, không nói một lời. "Khụ khụ, Vương gia, ờ, vừa rồi là ta không đúng, nhưng mà ngài cũng không có giải thích rõ a. Khụ khụ." Ta không có giải thích rõ? Ta không có giải thích rõ! Ta thật muốn đứng ở trên ghế hét vào lỗ tai nàng: Lão nương cổ họng cũng sắp rách rồi còn muốn giải thích! Lão nương ngược lại cũng muốn giải thích rõ a! Nhưng ngài không cho ta giải thích rõ cơ hội nha! Nhào tới liền quất ta, đoán chừng đến khi ta giải thích rõ, mạng nhỏ cũng xong rồi. Tiểu bá vương nhà ngươi chính là không chịu tin tưởng ta, bản lãnh mở to mắt nói mò của ngươi thì lại đúng đạt chuẩn! Tỉnh táo một chút! Hít thở sâu, muôn ngàn lần không thể xù lông, muôn ngàn lần không thể nổ lông. Hu hu, nói nhiều đều là nước mắt a. Trái ớt cay cười khan hai tiếng, có thể là đột nhiên tìm tới lý do tự an ủi, nói chuyện cũng trôi chảy."Nam tử hán đại trượng phu, hẳn nên nhiều độ lượng, không nên bụng nhỏ ruột gà như nữ tử thông thường." Nói xong yếu yếu liếc ta một cái. Chó má đạo lý! Thời điểm quất ta một ngụm một cái không phải nam nhân, hiện tại ngược lại, mở miệng ngậm miệng nam tử hán đại trượng phu! Tỷ tỷ ta vốn cũng không phải nam tử hán đại trượng phu, liền bụng nhỏ ruột gà thì sao! Ta im lặng đảo cặp mắt trắng dã, như cũ ai oán nhìn nàng không nói lời nào. Kỳ thực ta cũng nghĩ muốn xé xác nàng a, nhưng mà xé cũng xé không lại nàng nha, điểm này không khỏi thừa nhận ta cùng nguyên chủ uất ức như nhau, aiz. "Được rồi được rồi! Ta cũng không kiếm cớ nữa, chính là ta làm sai, làm sao phạt ta ngươi cứ cho một lời thống khoái, cùng lắm ta về sau tuyệt không qua loa quất ngươi, nhất định làm rõ sự thực mới nói sau, hôm nay biến thành như vậy còn không phải bởi vì ngươi trước kia khốn kiếp, ta lại không biết ngươi sửa rồi." Trái ớt cay đoán chừng quả thực không chịu nổi ánh mắt ai oán của ta, cứng cổ, phóng khoáng nói. U a, hóa ra ngươi còn nghĩ về sau muốn quất ta, không tệ a, bàn tính nhỏ đánh vang "bạch bạch bạch" a. Ta hít một hơi thật dài, mới vừa gắng sức chuẩn bị nói chuyện, liền nhìn thấy Tô Nguyệt ánh mắt hơi có vẻ khẩn cầu, vì vậy thật vất vả vừa căng sức lên lại xẹp xuống. Aiz, ta thở dài, thật là kiếp trước mắc nợ các nàng, bất quá nguyên chủ hình như đúng thật là mắc nợ các nàng. Ta không biết làm sao đành mở miệng nói: "Chuyện hôm nay bỏ qua, ân oán trước kia của chúng ta cũng xóa bỏ, từ nay về sau ngươi cũng thu liễm một chút tính tình nóng nảy kia đi, nếu không sớm muộn phải chịu thiệt." "Ai cần ngươi quản! Ngươi..." Vừa mới chuẩn bị phản bác gì đó trái ớt cay nhìn thấy Tô Nguyệt ánh mắt thoáng vẻ nghiêm túc, tức thì thu liễm không ít, "Được rồi, chúng ta xóa bỏ ân oán, ngươi nhất định phải hảo hảo đối đãi Nguyệt tỷ tỷ, bằng không ta còn quất ngươi tiếp!" Đờ mờ ngươi! Còn uy hiếp như vậy a. Ta tức thì cảm giác tâm tình thoải mái không ít, dường như chịu một trận roi cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, người phải nghĩ đến chỗ tốt mới có thể sống vui vẻ. Tưởng tượng như vậy, mặt ta cũng lộ ra nụ cười, Tô Nguyệt hướng ta cảm kích cười một tiếng. Nhìn thấy chúng ta đều cười, trái ớt cay cũng cười theo, cười xong còn nói: "Ta đột nhiên phát hiện ngươi người này kỳ thực cũng không tệ lắm, bị oan uổng, bị đánh, còn có thể mau buông xuống như vậy, độ lượng cũng xem như tàm tạm." Nói xong "bép" một cái đánh vào bả vai ta, ta đau đến nhe răng toét miệng. Bà cô, ta là thương hoạn, ngươi ngược lại nhẹ một chút a!