"Tâm tình không tịnh nên Đổng Tây cứ thao thức như thế cả đêm, cô sợ nếu như mình ngủ rồi, sau khi tỉnh dậy phát hiện đây chỉ là một giấc mơ thì làm thế nào?"
***
Thời gian sau Đổng Tây lại đến tìm Nguỵ Hàn mấy lần nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi, anh không muốn gặp cô, cả cơ hội được nhìn thấy anh, anh cũng tước bỏ. Cuối cùng Đổng Tây quyết định tạm thời không đến tìm Nguỵ Hàn nữa, cô tra cứu tất cả thông tin của trường phổ thông Hoàng Phổ, dành ba tháng nỗ lực ôn thi, hướng về mục tiêu đã định sẵn. Nỗi nhớ anh trong những ngày tháng đó còn dằn vặt hơn cả hai năm qua, ít qua hai năm xa cách kia, cô biết anh vẫn đang sống hạnh phúc, còn ba tháng này, cô hiểu rõ, nơi nhà giam tăm tối kia, anh không hề tốt một chút nào. May mắn là tất cả công sức của cô bỏ ra không hoài phí, khi nhận được kết quả trúng tuyển trường Hoàng Phổ, Đổng Tây thét lên, vui mừng đến phát khóc, cô lên mạng xem cách đi lại, địa điểm, nhà ở, tất cả mọi thứ ở Tân Nam, cô xem qua hầu như không bỏ sót điểm nào.
Không nằm ngoài dự đoán, Cao Thuỵ Nghiêng biết được Đổng Tây tự ý đổi nguyện vọng trường, lại còn đậu vào Hoàng Phổ ở Tân Nam, bà thật sự giận đến xanh mặt. Tuy Hoàng Phổ là trường tốt, nhưng Hoàng Phổ ở tận Tân Nam, mà cái thành phố đó, bà thật không muốn nghĩ đến. Đổng Tây tìm đủ mọi cách giải thích cho bà hiểu, cô liệt kê tất cả ưu điểm của trường Hoàng Phổ, không mặt nào không tốt, sau đó còn bảo mình lớn rồi, cũng nên tự lập một chút, bạn bè cô học vừa thi xong đã đi làm, có người còn xa nhà hàng trăm cây số, không ai không tự mình nỗ lực.
Cao Thuỵ Nghiêng cũng phải thừa nhận, tất cả điều con gái nói đều hoàn toàn hợp lí. Đổng Hạo trước khi lúc còn sống, cũng từng bảo qua với bà, thương con gái thì thương, nhưng trước sau gì hai người cũng già đi, đợi Đổng Tây lên phổ thông, sẽ để con bé ra ngoài tìm việc làm thêm, chịu một chút khổ cực, tương lai sẽ ít vấp ngã.
Đổng Tây thấy mẹ mình mềm lòng lại tiếp tục luyên thuyên nói toàn ưu điểm, một chữ về người kia cô cũng không nhắc đến, tiếc rằng không qua mắt được Cao Thuỵ Nghiêng, bà chưa lúc nào nhìn thấy con gái dùng tất cả ngôn luận để thuyết phục mình như vậy, Tân Nam tốt thì có tốt, nhưng bà không có quên, ở Tân Nam đó, có một Nguỵ Hàn.
"Tiểu Tây… Con nói cho mẹ biết, có phải lần này lại là vì cái tên đó không?"
"Mẹ…"
"Trước sau vẫn không hối cãi."
Bà để lại một câu như thế, sắc mặt không tốt mà xách túi rời khỏi nhà. Đổng Tây ảo não nhìn màn hình laptop mà vừa rồi mình tra thông tin trường học để minh chứng với Cao Thuỵ Nghiêng, hai chữ Hoàng Phổ trên màn hình, cô thật cảm thấy đến đó quá khó khăn.
Chờ đến chiều không thấy Cao Thuỵ Nghiêng quay về, cô gọi điện, bà bảo là đang bận họp, nghe cách nói chuyện, Đổng Tây biết bà vẫn còn giận, thế nên không dám nhắc đến việc đi học nữa. Nghĩ một lát, cô mới do dự gọi điện cho Trần Thắng Ninh.
Khoảng hơn nửa tiếng sau thì Trần Thắng Ninh đến, cô giúp việc châm cho ông một ly trà, sau đó liền ra sân cắt cỏ. Đổng Tây tâm tư rối bời, chẳng thể phát giác ra được vì sao cô giúp việc nhà mình từ bao giờ lại quen thuộc với Trần Thắng Ninh đến thế.
"Mẹ con có phải rất giận không?" Ông nhấp một ngụm trà hoa cúc mình thích, xem ra tâm trạng rất tốt.
Đổng Tây ngồi đối diện ông gật gật đầu đáp: "Mẹ nhất quyết không đồng ý." Nhớ đến mục đích mình gọi ông đến, cô thẳng thắn hỏi: "Chẳng phải chú bảo sẽ nói giúp tôi sao?"
"Chú đương nhiên sẽ giúp con, nhưng chuyện này không đơn giản, phải kéo dài một thời gian."
"Gần bốn tháng rồi… Còn kéo dài nữa… Anh Hàn…" Cô rất sợ để anh một mình nơi đó, sợ bóng dáng anh bị bóng tối bủa vây, tịch mịch thê lương.
Trần Thắng Ninh cũng khó xử thở dài: "Đổng Tây, bây giờ con phải kiên trì, chuyện đã đến bước này rồi, con phải chờ. Nghe lời chú, chú sẽ giúp con."
Cô cúi đầu, chỉ trong vô tình lẩm bẩm ra một câu: "Chỉ cần đến được Tân Nam… thật sự kêu tôi làm gì cũng được."
Trước sau Trần Thắng Ninh chỉ trông chờ câu nói này, ông nhướng mày nhìn cô, hỏi lại lần nữa.
"Thật sự con có thể làm tất cả sao?"
"Chứ chú nghĩ hơn ba tháng rồi tôi nỗ lực như thế làm gì, trước đó còn dùng hết nhiệt quyết cuộc đời thuyết phục mẹ… Tôi cũng không muốn tất cả chỉ đổ sông đổ bể, lần này tôi nhất định phải đến Tân Nam! Nhất định!"
Người đối diện hơi gật đầu tỏ vẻ ủng hộ cô, nghĩ đã đến lúc thu hoạch thành quả mà ông tính toán suốt bấy lâu.
"Đổng Tây, nếu con đã quyết tâm, chú chỉ có thể hết lòng giúp đỡ. Chúng ta cũng không quá xa lạ, chú cũng không ngại nói thật với con, lần trước con hỏi chú vì lí do gì giúp con, chú vẫn còn một chuyện chưa nói."
Nhìn chằm chằm Trần Thắng Ninh lúc lâu, bỗng dưng lại tự bật cười chế giễu: "Tôi biết ngay mà… Làm gì có ai cho không ai cái gì, giúp đỡ vô điều kiên, chú Trần, tôi đã từng nghĩ qua, chú là một người tốt hiếm thấy đấy."
Bị Đổng Tây châm chọc, Trần Thắng Ninh cũng chỉ cười trừ, ông không đáp lại lời cô, chỉ chờ đợi. Đổng Tây lại không chờ được, cô muốn nghe xem ông ấy tốn bao tâm tư công sức rốt cuộc là muốn cái gì.
"Chú thử nói xem?" Cô thấy ông lấy trong cặp táp bên cạnh ra một tập hồ sơ, lại nhịn không được cong môi cười nói ra một câu: "Xem ra chú tính toán rất chuẩn, tất cả đã sắp xếp chu đáo rồi cả rồi." Nụ cười trên môi cô không kéo dài được lâu, ngay sau khi nhìn thấy hàng chữ đầu tiên trên xấp tài liệu mà Trần Thắng Ninh đặt trước mình, gương mặt cô tức khắc lạnh tanh, chậm rãi đưa tay cầm lên xem cho rõ, xem rõ ràng rồi chỉ có thể trợn to mắt khó tin nhìn Trần Thắng Ninh, giọng nói cũng chao hơn mấy tông: "Chú muốn tôi từ bỏ quyền thừa kế tài sản?"
"Chỉ con kí tên vào tờ giấy này, chú bảo đảm một tháng sau con sẽ được tự do ở Tân Nam."
Đổng Tây hết nhìn Trần Thắng Ninh lại nhìn xuống mặt giấy kia, siết chặt nắm tay, vừa tức giận lại vừa buồn cười. Lòng người rất đáng sợ, nếu đột nhiên ai đó tốt với mình, chắc chắn sẽ có nguyên do, bố cô đã nói như vậy, trước kia khó hiểu được, hiện tại xem như đã xác nhận được rồi.
"Tôi từ bỏ thì tài sản này cũng là của mẹ tôi, chú lấy được đồng nào chứ?"
Ông thản nhiên cười hiền từ, nụ cười ấy làm Đổng Tây khinh bỉ, phía sau nụ cười quân tử đó chẳng biết có bao nhiêu cái mặt nạ. Cô im lặng chờ câu trả lời của ông ta, Trần Thắng Ninh xoay cây viết trong tay mình: "Thật ra việc con hưởng và mẹ con hưởng đều giống nhau. Con còn nhỏ thì làm sao quản lí được số tài sản lớn như thế. Huống hồ con đến Tân Nam rồi, không nên vướn bận nhiều thứ như vậy. Có phải đưa cho mẹ con vẫn tốt hơn không? Mẹ con mãi mãi là mẹ của con, tất cả của bà ấy đều là của con. Nhưng việc tất cả quyền quản lí đều nằm trong tay bà ấy thì dễ dàng hơn nhiều, các phía cổ đông cũng không dám bắt nạt bà ấy nữa. Từ đầu trong việc này chú một xu cũng không lấy. Dù sao bây giờ chức vụ ở công ty cũng rất tốt rồi, chú chỉ có lòng vậy thôi. Con có thể nghĩ xấu chú cũng được, có thể không đồng ý cũng không sao, chú không tổn thất gì..." Nhìn gương mặt tức giận vừa rồi của Đổng Tây đã có chút thay đổi, ông ta chậm rãi thu tất cả giấy tờ lại, không nói thêm gì nữa. Thu dọn xong, lại đứng dậy dặn dò.
"Chú về trước đây, nếu con đã không nỡ buông bỏ thì thôi vậy. Cứ thử tiếp tục thuyết phục mẹ con xem thế nào, biết đâu qua một thời gian nữa bà ấy lại đồng ý. Dù sao thời gian còn dài, Nguỵ Hàn cũng sẽ chờ con."
Nguỵ Hàn sẽ chờ cô sao? Cô làm sao đành lòng để anh chờ mình được? Đổng Tây bấu bàn tay vào gấu váy mình, không nhìn Trần Thắng Ninh bước đi, trong đầu lại nhớ về khung cảnh mấy tháng trước, anh một mình ngồi trong phòng giam, cảm xúc là một mặt hồ tĩnh lặng. Một Nguỵ Hàn rạng rỡ như ánh mặt trời trong kí ức, dường như đã sắp đi thật xa rồi.
Trần Thắng Ninh đi không nhanh, bởi vì đúng như ông dự đoán, chưa bước chân khỏi cửa đã nghe thấy giọng Đổng Tây.
"Được. Tôi không cần tài sản này, tôi chỉ cần anh Hàn."
Người đứng ở cửa quay đầu lại, mỉm cười hài lòng.
"Nhưng... còn mẹ tôi?"
"Chú sẽ giải quyết ổn thỏa, con chỉ cần ở nhà đợi tin, trong vòng một tháng, chắc chắn con sẽ được đến thành phố Tân Nam đoàn tụ với Ngụy Hàn. Nguỵ Hàn nếu biết được hiện tại bên cạnh nó còn con, hẳn tâm trạng sẽ có chút chuyển biến."
Lát sau, Đổng Tây cúi đầu nhìn lại tờ giấy lần nữa, cô nghĩ đủ mọi trường hợp, Trần Thắng Ninh nói không sai, cô từ bỏ quyền thừa kế, tất cả những gì bố để lại đều thuộc về mẹ cô, của mẹ cũng là của cô, người ngoài như Trần Thắng Ninh một xu cũng không có. Còn việc Trần Thắng Ninh giúp mình, cô nghĩ không ra, dù sao thì, việc này cô đạt được mong ước, không mất gì cả.
Cô biết Trần Thắng Ninh sẽ có biện pháp giúp mình, ông nói một tháng, chắc chắn sẽ là một tháng, con người Trần Thắng Ninh cô không thiện cảm, nhưng vấn đề này, cô bỗng tin tưởng ông ta. Cũng chỉ có như thế, cô mới đến được Tân Nam, có thể ở bên Ngụy Hàn trong những năm tháng sắp tới. Bố anh giờ đã mất, bên anh không còn ai yêu thương, Đổng Tây không thể chịu đựng được khi thấy anh cô độc lẻ loi trong những khung sắt lạnh giá kia. Cô sẽ ở bên anh.
Đổng Tây đã đưa ra được quyết định, một chút do dự cũng không còn, cầm lấy viết trên bàn, kí xuống rất dứt khoát.
Đổi được thời gian ở bên cạnh Nguỵ Hàn, với cô, cái giá nào cũng đáng.
"Mong chú không làm tôi thất vọng!"
Kí xong, Đổng Tây đứng dậy muốn về phòng, lại nghe Trần Thắng Ninh dặn dò thêm: "Đổng Tây, con hẳn biết chuyện này đối với mẹ con…"
Không đợi ông nói hết, cô đã lạnh nhạt chen ngang: "Tôi biết."
"Còn nữa… sáng mai chú lái xe đến dẫn con đi gặp luật sư để lo hoàn tất thủ tục nhé?"
"Có cần phiền phức vậy không?"
"Đương nhiên rất cần."
"Tùy chú thôi."
Nhìn Đổng Tây lên lầu rồi, Trần Thắng Ninh mới cúi xuống cầm xấp hồ sơ của mình lên, nụ cười trên mặt có chút quái dị.
Chưa đến một tháng sau, Cao Thuỵ Nghiêng quả nhiên đồng ý để Đổng Tây đến trường Hoàng Phổ làm thủ tục nhập học, nghe đề nghị của mẹ, Đổng Tây còn không tin mà hỏi lại một lần. Khi bà gật đầu khẳng định thì cô mới biết rằng mình đã không nghe nhầm, cả sắc mặt tràn đầy mùa xuân mà chẳng dám tỏ ra quá vui mừng, sợ một xíu sơ hở thôi sẽ khiến bà đổi ý.
Cao Thuỵ Nghiêng nói đã kêu người sắp xếp từ chỗ ở đến việc học đâu vào đấy, cả cô giúp việc hiện tại cũng sẽ theo cô đến Tân Nam để tiện cho việc chăm sóc cô, bà bảo thời gian gần đây bà thật sự rất bận, cô nếu đã muốn đến Tân Nam, dù thế nào cũng phải biết tự lo cho bản thân, đừng nghĩ không có bà ở bên thì muốn làm gì là làm, bà sẽ đến thăm cô đột xuất, nếu cô thật sự không nghe lời, bà có thể chuyển trường cho cô bất cứ lúc nào. Nói đến đây, bà vô cùng có ý tứ nhìn con gái, Đổng Tây chỉ cúi đầu ăn cơm trong bát mình, có chút chột dạ nhưng lòng lại nở hoa. Cao Thuỵ Nghiêng còn dặn dò sau này mỗi tuần cô phải về nhà ít nhất một lần, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại về nhà báo bình an. Cuối cùng còn bảo Trần Thắng Ninh có một người bạn là giáo viên ở Hoàng Phổ, người đó sẽ trông coi cô, tốt nhất cô nên thật ngoan ngoãn chăm lo học hành.
Nhắc đến Trần Thắng Ninh, cô dừng đũa, lòng nảy sinh nghi hoặc không có lời đáp, nhưng hiện tại dù sao thì Đổng Tây cũng chẳng quan tâm nữa, cô chỉ một mực hướng về Tân Nam.
Chuẩn bị đến gặp anh, gặp anh Hàn của đời cô.
Ngày hôm sau, Trần Thắng Ninh đích thân lái xe đưa Cao Thuỵ Nghiêng, Đổng Tây và cô giúp việc cùng đến thành phố Tân Nam. Ngồi trên xe ngắm nhìn cảnh vật đang lướt nhanh qua mắt mình, Đổng Tây hạnh phúc ngập tràn trong lòng, quả tim trong lồng ngực vì phấn khích cũng đập nhanh hơn vài nhịp.
Khoảng cách ngày một gần rồi, anh và cô sẽ không xa nhau, cô sẽ mang về cho anh niềm tin về cuộc sống này, để anh biết, anh không cô đơn, anh còn có cô.
Nghe nói nhà là do Trần Thắng Ninh đích thân chọn, một căn hộ chung cư độc lập, đầy đủ tiện nghi, không thiếu bất cứ thứ gì. Ngày mai Cao Thuỵ Nghiêng phải đến Nga bàn chuyện hợp tác, không thể ở lại cùng cô được, khi rời đi, bà còn dặn dò lại một lượt các vấn đề trước đó đã nói qua, Đổng Tây trông vô cùng ngoan ngoãn lắng nghe, gật đầu đảm bảo mọi thứ.
Cô Vũ giúp việc cho nhà họ Đổng hơn một năm, khoảng hơn ba mươi tuổi, chu đáo về mọi mặt, nhìn hai vali cỡ lớn của Đổng Tây, cô bảo để mình mang vào phòng thu dọn, Đổng Tây ngược lại nhất quyết không chịu, cô nói, mọi thứ mình muốn tự mình sắp xếp, cô ấy thấy vậy cũng không miễn cưỡng, bảo đi nấu bữa tối, một lát sắp xếp xong Đổng Tây nhớ ra dùng cơm.
Phòng riêng của Đổng Tây vô cùng rộng rãi thoải mái, cách biệt với căn phòng ở nhà của cô không lớn lắm, đứng ở ban công có thể nhìn ngắm cảnh đêm, toà chung cư này nằm cạnh sông Như Nguyệt, có thể nói là phong cảnh hữu tình.
Đổng Tây xoăn tay áo và bắt đầu công việc của mình. Mẹ để cô Vũ ở đây để chăm sóc cô, nhưng những việc cá nhân thế này, cô vẫn muốn tự mình làm hơn, cô Vũ có gõ cửa hai lần nhắc nhở Đổng Tây nên ăn tối, đến lần thứ ba mới thấy Đổng Tây bước ra, lúc ăn cơm còn vừa nói với cô Vũ vừa rồi chỉ dọn có một chút đã cảm thấy mệt thở không ra hơi, sau này nên để cô tự mình tự giác nhiều hơn. Ăn xong cơm tối cô lại trở về phòng dọn dẹp, sắp xếp xong mọi thứ đã hơn mười giờ tối.
"Cuối cùng cũng xong!" Đổng Tây tay chống hông nhìn cả căn phòng, mỉm cười hài lòng với thành quả suốt mấy tiếng đồng hồ của mình: "Cũng không tệ..."
Đổng Tây ngồi xuống giường, kéo trong vali ra một quyển album ảnh rất dày, cô nâng niu vuốt ve bìa của nó, sau đó lặng im lật từng trang, từng trang xem thật kĩ.
Trong quyển album này là tất cả ảnh Đổng Tây đã chụp từ khi bố tặng cô máy ảnh kia, có ảnh của gia đình cô, ảnh của Nguỵ Hàn, còn có, ảnh cô và anh chụp cùng nhau. Tình cờ lật đến một bức ảnh, cô và Nguỵ Hàn đứng cạnh nhau, là lúc anh tốt nghiệp cấp ba, năm mười tám tuổi của anh, bình yên biết mấy. Ngụy Hàn trong những bức ảnh ấy cười thật tươi, ánh mắt lấp lánh niềm tin, anh rạng rỡ ngời ngời, Đổng Tây nhìn chỉ nghĩa ngay đến hai từ "thiên thần". Tạm khép quyển album lại, Đổng Tây lấy khung ảnh của gia đình mình đặt ở đầu giường, cạnh bên lại đặt khung ảnh của riêng mình Ngụy Hàn, cô nhìn anh trong ảnh, hạnh phúc nở nụ cười, lại quay sang sờ lên gương mặt của bố mình trong bức ảnh: "Con và bố sẽ luôn ủng hộ anh Hàn nhé?" Cô biết, nếu có bố ở đây, ông sẽ không chút do dự gật đầu đồng ý.
Đêm đó, Đổng Tây không ngủ được, cứ mở mắt rồi nhìn căn phòng xa lạ, có một chút cảm giác không chân thật. Lòng vừa thấp thỏm vừa sung sướng, đợi cô nhập học xong, cô sẽ tìm cách gặp Nguỵ Hàn, nói với anh, cô đã đến, đến ở nơi gần anh nhất. Tâm tình không tịnh nên Đổng Tây cứ thao thức như thế cả đêm, cô sợ nếu như mình ngủ rồi, sau khi tỉnh dậy phát hiện đây chỉ là một giấc mơ thì làm thế nào? Cho đến lúc trời sắp sáng, mi mắt cô mới nặng trĩu, lặng lẽ đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Đổng Tây đến trường mới làm thủ tục nhập học với đôi mắt gấu trúc, ngược lại tâm trạng vô cùng tốt, bạn của Trần Thắng Ninh mà Cao Thuỵ Nghiêng nói là thầy giáo Hà, rất nhiệt tình hướng dẫn cho cô, còn bảo cô mới đến Tân Nam, nếu có bất kì vấn đề gì không biết, cứ gọi điện cho ông. Đổng Tây chỉ đáp qua loa, dù sao cô cũng không có ý định nhờ vả, trước mắt chỉ là thuận theo để mẹ cô an tâm về cô.
Vì việc dây dưa lần trước mà Đổng Tây làm thủ tục nhập học trễ hơn các bạn đồng lứa một tuần, cô làm xong thủ tục thì có luôn kết quả phân lớp. Thầy Hà dẫn cô đến tận lớp, nói vài câu với giáo viên chủ nhiệm mới rời đi, như thường lệ, đối với người lạ Đổng Tây không quá nhiệt tình, chỉ giới thiệu tên họ đơn giản rồi nghe theo giáo viên về chỗ ngồi.
Chuông tan học vừa reo, Đổng Tây đã nhanh như chóng biến mất khỏi trường mà có mặt tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, hôm nay cô sẽ mua nhiều thứ gửi vào cho Ngụy Hàn, ở nhà giam mọi thứ chắc chắn không được đầy đủ, nếu không phải xách không nổi nữa thì cô thật sự muốn mua đầy xe vật đồ dùng bánh kẹo vào cho anh. Đổng Tây ngồi taxi từ trung tâm thành phố đến nhà giam Tân Nam khoảng hơn ba mươi phút, ba mươi phút này cô luôn thấm thỏm không yên, phần nhiều là vui mừng hạnh phúc. Hôm nay, trùng hợp đúng ngay ngày sinh nhật của Nguỵ Hàn, Đổng Tây có mua bánh kem, còn mang theo một món quà nho nhỏ mình tự chuẩn bị, muốn tặng cho anh.
Chú quản lí cổng chính của trại giam vừa thấy Đổng Tây đã nhớ ra ngay, cô bé này đã đến mấy lần, lần nào cũng ngay ca của ông. Lần này cô lại đến, còn mang theo nhiều thứ thế này, ông nghĩ, người bị giam hẳn là rất quan trọng với cô bé. Trong những năm ông làm ở đây, chỉ xuất hiện duy nhất một cô bé xinh xắn có ánh mắt đầy hy vọng bước vào nơi đầy đen tối này thôi. Đổng Tây cũng nhớ mặt ông, cô gửi biếu ông ít hoa quả, tất cả những thứ còn lại đều gửi hết vào cho Ngụy Hàn, cảnh sát khi nhận có kiểm tra qua, đương nhiên có một số thứ cô mua vì quy định nên không gửi vào được. Cô ngồi ở phòng chờ đợi anh, có chút mong chờ. Nhưng lần này chẳng khác gì những lần khác, cảnh sát vẫn ra nói, Nguỵ Hàn không muốn gặp cô. Đổng Tây lần này không bỏ cuộc, lại nhờ cảnh sát chuyển lời, cô sẽ đợi bên ngoài, đến khi Nguỵ Hàn chịu gặp thì thôi, nếu không, cô đợi mãi không về,
Đổng Tây ngồi ở phòng chờ, sau lại cảnh sát nhắc nhở cô muốn đợi cũng phải ra ngoài đợi. Ngồi bên ngoài ba giờ, cô không có gì làm, mở hộp quà nhỏ xem mấy lần, khẽ cười, rồi lại rảnh rỗi đến đếm số người ra vào nhà giam, thân nhân của phạm nhân xuất hiện ở đây, dùng đầu ngón tay cũng có thể đếm được, ít đến đau lòng.
Chú cảnh sát có đi ngang qua mấy lần, đều khuyên cô nên trởi về, nếu trời tối, đường đi sẽ không an toàn. Đổng Tây chỉ lắc đầu cười bảo với ông, cô không sao, có thể đợi được. Cô không tin, Nguỵ Hàn lại thật sự bỏ mặc cô không quan tâm.
Cảnh sát Chu đã làm ở nhà giam này hơn mười năm, chưa thấy ai cố chấp như vậy, huống hồ lại chỉ là cô bé mười mấy tuổi. Nhưng ông lại không ngờ rằng, cô bé ấy lại chờ được, ông đi tuần ngang phòng giam của cậu thanh niên kia mấy lần, sau cùng cậu ấy lần đầu tiên chủ động hỏi ông, người bên ngoài đã rời đi chưa, ông lắc đầu nhắc lại lời của cô bé vừa nói, bất quá thêm một chút khung cảnh đáng thương bên ngoài, trời đã tối, bên ngoài gió lạnh. Chỉ thấy cậu thanh niên ấy nhíu mày thật chặt, ông nghĩ cậu ta sẽ như những lần trước mà nằm xuống chẳng quan tâm, nào ngờ lúc ông định đi thì cậu ấy lại nói.
"Cảm phiền chú… Chú có thể giúp tôi chuyển lời đến cô ấy vài câu không?"
Chờ hơn bốn tiếng đồng hồ, Đổng Tây hết nghĩ rồi lại nghĩ, hồi hộp không biết phải thông báo cho anh ra sao, nếu anh biết cô có thể thường xuyên đến thăm anh, vậy anh có vui lên hay không? Nào ngờ không lâu cảnh sát Chu lại đến nói với cô rằng Nguỵ Hàn vẫn không muốn gặp cô, Đổng Tây cả người ủ rũ như bị ai rút đi sinh lực, co ro người trên ghế, sống mũi đã cay cay. Thế nhưng cô vẫn không có ý định rời đi, vẫn muốn ngồi chờ thêm, tin tưởng vào những gì mình đã hy vọng, thế nhưng lại nghe cảnh sát Chu nói thêm, Nguỵ Hàn không gặp cô nhưng có vài lời muốn nói, bỗng chốc liền như có sức sống trở lại, cô đứng bật dậy ngay, vô cùng căng thẳng nghiêm túc lắng nghe.
Cảnh sát Chu chuyển xong lời, không đành lòng nhìn vẻ mặt bần thần chẳng có chút sắc khí nào của cô bé ấy, ông chỉ thở dài bảo: "Hay là cháu về trước đi, hôm khác lại đến, cậu ấy đã quyết định, cháu có chờ đến ngày mai cũng không thay đổi được gì. Có lẽ cậu ấy mặc cảm, người đã vào đây rồi, chút tự tin còn sót lại cũng không giữ được, ai cũng như thế, cháu đừng trách cậu ấy."
Nghe ông nói thế lòng cô càng thắt lạ, chậm rãi lắc đầu, giọng nói cũng đã nghèn nghẹn: "Cháu… không có trách anh ấy…"
"Vậy cháu nghe theo cậu ấy, về đi. Đợi hôm khác lại đến, tìm cách để gặp cậu ấy được không?"
"Vâng ạ... Cảm ơn chú..."
Đổng Tây cúi đầu lủi thủi rời đi, cảnh sát Chu nhìn theo, lắc đầu cũng không biết làm sao.
Trên đường về, Đổng Tây ngồi trên taxi, hôp quà vẫn trên tay cô, cô lại mở ra xem lần nữa, bên trong là một dreamcatcher cô tựa đan, nghe nói dreamcatcher có thể ngăn ác mộng, chặn quỷ dữ, thế là liền tự mình đan cho anh, nhưng mà, anh không cần nó, cũng chẳng cần cô. Nghĩ đến đây, Đổng Tây đã không chịu được nữa liền bật khóc, cô ôm mặt khóc nức nở khiến tài xế hoảng sợ quay lại hỏi mấy lần, cô đều ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên bảo mình không sao, khóc một chút liền không sao, người tài xế tiếp tục lái xe, nghĩ cô bé mười mấy tuổi thế này từ nhà giam đi ra đã khóc thê lương đến vậy, hẳn vào thăm người thân.
Tối đêm đó Đổng Tây lại ngủ không được, những câu chữ mà Nguỵ Hàn nhắn gửi đến cô cứ lặp đi lặp lại, đến khi ngủ được rồi, cô lại mơ thấy ác mộng, trong mơ anh mặc áo trắng đứng trước nhà giam, lặp lại y hệt những câu nói kia, sau đó đóng chặt cánh cửa, không để cô có cơ hội nhìn thấy mình.
Nguỵ Hàn nói: "Tiểu Tây, anh giờ là tù nhân, một chút quan hệ cùng em cũng không có, hiện tại không muốn gặp em, sau này càng không muốn gặp em. Nếu em cứ cố chấp, anh sẽ xin chuyển nhà giam. Cuộc sống của anh sau này, hy vọng em đừng xen vào nữa."
Đổng Tây giật mình thức dậy đã gần bảy giờ sáng, trong mơ cô khóc đến đau đến tê tâm phế liệt, thức dậy nước mắt vẫn còn trên mặt, hai mắt cô sưng đỏ, ổn định tâm tình rồi mới đưa tay vươn tìm điện thoại, nhìn thấy sắp bảy giờ sáng, cô giật mình bật dậy chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, đang đánh răng lại chợt nhớ hôm nay không cần đi học. Cô buông bàn chảy trên tay, thơ thơ thẩn thần nhìn mình trong gương.