Là Em

Chương 2

Tuy rằng mấy năm trôi qua nhưng em vẫn còn có điều kiêng kị với chú nhỏ, em không muốn về nhà cùng anh ấy, không muốn cùng anh ấy đi thang máy, không giao lưu bất luận ánh mắt nào với anh ấy, thậm chí không cẩn thận đụng tới quần áo của anh ấy đều sẽ nói rất xin lỗi, em sợ chính mình lại nổi điên cho nên thường xuyên tránh anh ấy, có lần gia đình tự tập ăn cơm ở nhà hàng, cô trêu chọc nói, Nữu Nữu nhà chúng ta lớn rồi bây giờ không dính Tiểu Nghiêu chút nào.

Em cảm thấy rất xấu hổ không trả lời cô, chú nhỏ lại nói cho dù em lớn như thế nào trong lòng anh ấy vĩnh viễn đều là đứa trẻ.

Em cũng cười theo, cười cười rồi khóc, mọi người bị em dọa sợ, cho rằng em thất tình, cảm xúc không tốt.

Chú nhỏ ngồi đến bên người em an ủi, anh ấy nói cháu xem cháu khóc nhè cũng có nhiều người an ủi như vậy, lại tiếp tục khóc thì khó coi.

Nghe anh ấy nói xong em rất muốn nôn, em chạy đến phòng vệ sinh nôn một lát rồi trực tiếp gọi xe trở về, buổi tối ba mẹ về nói em không hiểu chuyện, vì sao lại rời khỏi phòng sớm như vậy.

Em nói em thích chú nhỏ, em muốn ở bên cạnh chú nhỏ, bị ba đánh cho một bạt tai vào lỗ tai của em, bỗng nhiên lập tức không nghe được gì.

Em quỳ gối khóc ở phòng khách, mẹ ôm em khổ sở. Hóa ra nói lời trong lòng mình ra là dày vò như vậy.

Đêm đó bọn họ gọi chú nhỏ vào trong nhà, nói cho anh ấy là đầu óc em chỉ nhất thời nóng lên, bảo chú nhỏ về sau cách xa em ra một chút, tốt nhất là gặp trên đường cũng đừng nói gì với em, em lúc ấy ở trong phòng ngủ chỉ nghe thấy những điều này mà không nghe thấy chú nhỏ hôm đó đã nói gì.

Sau hôm đó chú nhỏ giống như thay đổi thành người khác bắt đầu không để ý đến em, cũng không hề cười với em.

Ngày hôn lễ của anh ấy em không đi, cũng không muốn đi.

Em ở nhà quét tước dọn dẹp, chú nhỏ gửi một tấm ảnh cho em, anh ấy mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, Viên Viên kéo cánh tay anh, hai người đều cười đến mức rất vui vẻ.

Em trả lời, cháu cũng có ảnh cho chú xem.

Em gửi ảnh giường chiếu của em và ba Viên Viên cho anh ấy, ba cô ấy là thầy giáo dạy Toán của em lúc học trung học, thanh danh vẫn luôn không tốt, nhưng em không nghĩ đến thế giới nhỏ như vậy. Lúc tụ tập bạn học em vậy mà ngủ với ông ta, nhưng ông ta không sai, chỉ là bởi vì ông ta cứ nhắc mãi Viên Viên và Tiểu Nghiêu trong buổi tụ tập, em mới biết được buồn cười bao nhiêu, xem như là em chủ động câu dẫn ông ta đi, em lấy cớ uống rượu nhiều không thể tự mình về nhà, từ chối bạn học quấn lên người ba Viên Viên, ông ta cuối cùng giúp em đặt phòng ở một khách sạn, chúng em ỡm ờ lên giường. Em chỉ là hận Viên Viên dựa vào cái gì mà cướp đi chú nhỏ thuộc về mình, nên em chí muốn đáp trả nên ngủ với ba cô ấy.

Chú nhỏ không trả lời, em biết tính tình anh ấy trầm ổn còn hiểu chuyện, không có khả năng có quan hệ gì với em. Hôm nay anh ấy kết hôn, em không thể tiếp tục gây rối.

Hình ảnh đã gửi muốn thu hồi lại, nhưng đã gửi đi trong thời gian quá dài, không thể hủy bỏ.

Hôm đó ba mẹ cả đêm không về, ngày hôm sau mới biết được hôn lễ của chú nhỏ rối loạn, ba mẹ nói chú nhỏ uống chút rượu không biết tại sao lại đánh ba Viên Viên đến nhập viện, mẹ em và Viên Viên chăm sóc ở bệnh viện cả đêm, cô an ủi ông nội, ba giáo dục chú nhỏ, ngày đó tất cả mọi người đều đang xem chuyện cười của nhà em.

Sau khi chú nhỏ tỉnh rượu chạy đến nhà em ấn chuông cửa, anh ấy bảo em mở cửa.

Em lúc ấy không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nên nghe lời mở cửa.

Sức lực của anh ấy rất lớn kéo em vào phòng, ném em lên giường, khóa trái cửa phòng em.

Anh ấy nói, cháu không biết xấu hổ, cháu đã nhảy lên giường của người khác.

Em bị anh ấy bóp cánh tay rất đau, em nói là, cháu vốn dĩ chính là loại người như vậy, chú cũng không phải là ngày đầu mới biết.

Em muốn đi ra thì bị anh ấy ngăn cản lại, anh ấy ấn em xuống giường, đè trên người em thở hồng hộc mà nói, cháu không phải muốn ở bên chú hay sao, không phải muốn để chú ngủ với cháu sao.

Anh ấy bắt đầu cởi quần áo, em sợ đến mức khóc lên.

Anh ấy hỏi em, vì sao lại ngủ với đàn ông già, nói em đê tiện.

Em khóc lóc cầu xin anh ấy dừng tay, em vẫn luôn nói em sai rồi, em rất xin lỗi, nhưng anh ấy không thèm để ý em.

Anh ấy vươn cánh tay cho em xem vết sẹo rất sâu trên vị trí trước đó em đã cắn, em bò dậy từ trên giường xin lỗi anh ấy.

Em nói bức ảnh kia không phải là cố ý muốn gửi cho chú, là cháu không cẩn thận mà gửi nhầm, rất xin lỗi vì làm ô uế mắt của chú. Cháu sẽ sửa, về sau cháu sẽ không quấn lấy chú nữa. Bất luận cháu là người như thế nào cũng sẽ không có liên quan gì đến chú. Em dường như đã nói hết những lời hay mà em có, em muốn anh ấy tha thứ cho mình.

Anh ấy nói, người cũng đánh rồi, hôn lễ cũng loạn. Anh ấy nói em là kẻ tàn nhẫn, anh ấy có khả năng sẽ chết trong tay em.

Em không rõ anh ấy đang nói gì, ánh mắt anh ấy rất lạnh nhạt cũng rất kiên định.

Qua một lát, cô gọi điện thoại cho em bảo em chăm sóc tốt cho chú nhỏ, buổi chiều để chú nhỏ đến nhà Viên Viên nhận lỗi.

Cháu chính là người điên, chú nhỏ mắng em như vậy. Anh ấy trần trụi nửa người trên gân cổ mắng em, thật nực cười, anh ấy giống như thay đổi thành người khác, em không biết mình đã làm sai gì mà làm anh ấy tức giận như vậy, em lúc ấy chỉ muốn cho anh ấy xuống địa ngục, kẻ điên này.

Em gấp gọn chăn, thu dọn giường, bảo anh ấy nghỉ ngơi thật tốt. Chú nhỏ nói, lần sau đừng ngủ mới những người đàn ông đó, anh ấy sẽ không bởi vì những việc này mà thương hại ở bên cạnh em.

Em nói, vâng. Cháu sẽ không giống như kẻ ngốc nhận sự đồng tình của chú, chú nghỉ ngơi cho tốt.

Ba tháng sau, em mới biết được chính mình mang thai con của người đàn ông già, nhưng đứa trẻ hơn bốn tháng không bỏ được mà chỉ có thể phá thai, nhưng em thiếu tiền không có cách nào chỉ có thể mặt dày đến xin chú nhỏ.

Chú nhỏ nói, đứa trẻ đã thành hình không bỏ được, anh ấy muốn em sinh nó ra, đưa đứa nhỏ cho anh ấy nuôi, bởi vì Viên Viên không sinh con, trước khi kết hôn cô ấy nói muốn ở vậy. Em nói được, bảo anh ấy giúp em tìm phòng để em dọn ra ngoài.

Sau đó chú nhỏ thường xuyên đến tiểu khu mà em ở, giúp em nấu cơm, nói chuyện vui vẻ ở công ty, mua quần áo xinh đẹp cho em, có rất nhiều lần anh ấy còn qua đêm ở dây, nhưng mỗi lần anh ấy đều ngủ trên sô pha nhỏ ngoài phòng khách.

Trôi qua hơn ba tháng, ba mẹ em còn chẳng hay biết gì, bọn họ còn tưởng rằng em thật sự đi du học ở nước ngoài, cho đến khi lão hàng xóm trước kia của nhà chúng em gặp được em lớn bụng ở tiểu khu này.

Ba mẹ em sau khi đến thì một người đánh em một bạt tai, mẹ sau khi đánh em thì ôm em khóc, bà ấy nói bụng lớn như vậy, cũng không làm phẫu thuật được thì sinh xong rồi đưa đến viện phúc lợi, bảo em nhanh chóng tìm người để gả đi.

Ba em hỏi đứa trẻ là của ai, em nói, không biết, ngày đó em uống quá nhiều rượu không biết mình ngủ với ai, dù sao sau khi sinh xong cũng vứt bỏ, không bằng cứ như vậy bỏ qua.

Chú nhỏ lại đến vào lúc này, ba em đánh một quyền vào chú nhỏ tay cầm bọc lớn bọc nhỏ.

Đồ ăn và thịt trong tay chú nhỏ đều rơi trên mặt đất, anh ấy vẫn cười, anh ấy nói, anh chị dâu sao lại đến đây?

Ba em đỡ tường tức giận đến mức thanh âm cũng đều thay đổi, ông ấy nói, Tiểu Nghiêu em làm anh quá thất vọng rồi, anh anh anh…

Mẹ cũng xông lên đánh chú nhỏ không ngừng, em nói đứa trẻ không phải của chú nhỏ, đứa trẻ là…

Chú nhỏ nói, đứa trẻ chính là của anh ấy, sinh xong thì anh ấy nuôi.

Em tức giận ném ly pha lê qua, chú nhỏ vì sao lại muốn thay… Anh ấy không đợi em nói xong, lại bắt đầu biểu diễn gánh tội thay.

Sau khi em hôn mê bất tỉnh tỉnh lại đã là ngày hôm sau, em sinh con gái nhưng con bé là sinh non nên cơ thể rất yếu ớt, đứa trẻ sinh trong một bệnh viện tư nhân, tất cả các phí dụng đều do chú nhỏ trả. Em ở trong phòng bệnh nghe thấy tiếng gọi điện thoại của chú nhỏ, anh ấy nói với Viên Viên chân của người anh em mình bị thương, anh ta không có người chăm sóc nên chỉ có mình đến chăm sóc mấy tháng. Để cô ấy tự chăm sóc chính mình thật tốt. Anh ấy nói một loạt lời nói buồn nôn, mẹ ngồi ở mép giường vuốt tay em nói, về sau cả nhà sẽ không để ý đến chú nhỏ nữ, bà ấy nói cho em dì em đã chọn cho em đối tượng là người Đông Bắc, cũng đã nói chuyện của em cho anh ta, và anh ta cũng rất thích em. Em gật đầu, chấp nhận.

Chú nhỏ nói chuyện điện thoại xong vào phòng thì nói, chị dâu chị đi trước đi, bên này em đã chuẩn bị xong, Viên Viên sẽ không nghi ngờ.

Mẹ em không nhìn anh ấy, lập tức ra ngoài cửa.

Chú nhỏ ngồi ở mép giường lột vỏ quýt cho em, em thấy dấu hôn trên cổ anh ấy, cười ra tiếng.

Anh ấy hỏi em, cháu cười cái gì.

Em nói, trên cổ chú có cái gì.

Anh ấy dựng cổ áo lông lên, chặn những màu sắc đó đi.

Em biết anh ấy vì sao muốn gánh tội thay cho ba Viên Viên, em biết trong lòng anh ấy yêu Viên Viên bao nhiêu, chắc là vì Viên Viên, em nghĩ vậy thì cảm thấy trong lòng run rẩy đau đớn, rất không thoải mái.

Mấy tháng nữa là em phải kết hôn, có thể là tháng ba năm sau.

Anh ấy nói, chúc mừng cháu nhé, cuối cùng cũng có nơi đi về.

Em nghe anh ấy nói chuyện rất không thoải mái, bảo anh ấy cút đi.

Anh ấy nói, ba tháng này anh ấy phụ trách chăm sóc em, đứa nhỏ cũng đã tìm được người chăm sóc, anh ấy chỉ thiếu lý do qua loa lấy lệ với Viên Viên.

Em bảo anh ấy đưa dao gọt hoa quả cho em, em muốn tự mình gọt táo ăn, chú nhỏ nói anh ấy sẽ gọt giúp em.

Em chê, chú bẩn, em mắng anh ấy, anh ấy đưa hoa quả đã gọt đưa cho em.

Em lại bảo chú nhỏ ra ngoài mua đậu hủ thúi cho mình, nói mình thèm ăn đậu hủ thúi, bảo anh đi ra ngoài.

Tự mình cầm dao rạch vài cái vào cổ tay trái, máu chảy ra có chút đau nhưng chờ đến khi máu chảy nhiều là không còn đau, em đã quên chính mình rạch bao nhiêu cái, dù sao em cũng không chết, sau khi tỉnh lại còn thay một bộ quần áo bệnh nhân mấy, còn đang truyền dịch.

Anh ấy ngủ ở mép giường em, em đánh thức anh ấy.

Y tá cũng đi đến, cô ấy trợn trắng mắt nói với chú nhỏ, tôi nhịn anh đã lâu, vợ anh vừa mới sinh một đứa trẻ đáng yêu, lúc này anh lại bức cô ấy cắt cổ tay tự sát, còn luôn luôn gọi điện thoại nói lời ái muội cho người phụ nữ khác, người như anh là ý chí sắt đá ư? Anh không biết quan tâm vợ mình à? Thật cạn lời với loại người như anh. Âm thanh của y tá rất lớn, một lát đã hấp dẫn bác sĩ ở phòng bên cạnh, bác sĩ vội vàng xin lỗi chúng em, nói đứa nhỏ này mới thực tập mấy ngày, mọi người đừng chấp nhặt với mình, nói xong thì túm y tá ra ngoài.

Em nhìn bộ dáng sau khi bị quở trách của chú nhỏ, chú vì sao không giải thích, thích bị mắng à.

Chú nhỏ nói, giải thích nhiều thêm cũng vô dụng, nhiệm vụ chủ yếu hiện tại của anh ấy chính là chăm sóc tốt cho em, mấy ngày chăm sóc em sẽ không liên lạc với Viên Viên nữa.

Em muốn xuất viện, em phải về nhà. Lần đầu tiên gọi tên của anh ấy, anh ấy nói ở bệnh viện mới có thể có sự khôi phục càng tốt hơn.

Em tháo kim tiêm, cởi quần áo, thay quần áo, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của anh ấy, anh ấy đành phải thỏa hiệp.

Sau khi về đến nhà em tiếp tục tỏ vẻ cho anh ấy nhìn, em bảo anh ấy bỏ hạt dưa giúp mình, mua túi xách cho mình. Hôm đó em tiêu hết mười mấy vạn trong thẻ của anh ấy, anh ấy vẫn nói em vui vẻ là được.

Viên Viên gọi điện thoại đến anh ấy cũng không nghe, em ném gạt tàn thuốc vào trên đầu anh ấy, anh ấy không có việc gì chỉ là chảy một chút máu.

Cháu về sau kết hôn có nơi đi về chú cũng yên tâm rồi, anh ấy nhặt hạt dưa nói.

Em hỏi anh ấy, có từng yêu em hay không, có một khắc nào từng yêu em hay không.

Anh ấy vẫn cười rất ôn nhu nói, không có, chưa từng có.

Em gọi tên của anh ấy, em hỏi anh ấy vì sao em đánh anh ấy, làm gì với anh ấy, anh ấy cũng không phản ứng, vì sao đến tức giận cũng không có.

Anh ấy nói em còn đang ở cữ, anh ấy cần phải bao dung em nhiều hơn.

Em không kiên nhẫn mà nói, hai người ai cũng đừng nuôi đứa trẻ kia, cứ nghe mẹ cháu nói đưa nó đến viện phúc lợi.

Anh ấy rất tức giận, bày sắc mặt nói, nói làm sao cũng là một sinh mệnh, đứa nhỏ này chú nuôi, cháu không cần phải xen vào.

Em cảm thấy mình đã nhìn thấu anh ấy, em nói, chú cũng không phải ba đứa trẻ dựa vào cái gì mà nhận nuôi, chú không cảm thấy mình dư thừa hay sao? Cháu vì sao gần đây mới phát hiện chú là người dối trá như vậy.

Chú nhỏ nói, rất tốt, cháu hiện tại đã nhìn rõ chú là dạng người gì.

Cô gọi điện thoại đến đây, bà ấy nói Viên Viên vẫn luôn khóc, cô ấy té ngã đẻ non, hỏi em có biết chủ nhỏ đi đâu hay không, bảo em liên hệ được với chú nhỏ thì nhanh chóng bảo anh ấy về nhà. Em nói không có khả năng, cô ấy đã dùng vòng sao có thể mang thai, cô rống lên nói với em, đã nói cô ấy đẻ non đẻ non, cháu nghe không hiểu tiếng người à! Bà ấy cúp điện thoại của em.

Em hỏi chú nhỏ có biết Viên Viên mang thai hay không, anh ấy rất bình đạm nói biết. Em bảo anh ấy trở về chăm sóc cho Viên Viên, nói cho anh ấy biết Viên Viên sinh non. Anh ấy nói muốn ở lại chăm sóc em, em lại nhấn mạnh nói Viên Viên sinh non, anh ấy nói, chú đã biết.

Đến buổi tối miệng vết thương còn có cả cánh tay đều trở nên đau hơn, em dựa sô pha chậm rãi đứng lên. Em để anh ấy trở về, dù sao em cũng không quá muốn nhìn thấy anh ấy, anh ấy có thể về nhà tiếp tục triền miên với Viên Viên thân yêu của anh ấy.

Trên đường em đi vào nhà vệ sinh, thuận tiện tắt TV của chú nhỏ đang xem.

Nhưng em còn chưa đi đến nhà vệ sinh đã tiểu ra quần, em đứng lại tại chỗ không động đậy, chất lỏng chảy xuống thật giống như sự tự tôn của em, lúc chúng nó chạm vào sàn nhà thì tự tôn của em cũng chết hết.

Chú nhỏ nghe thấy âm thanh, rất nhanh đã chạy đến.

Anh ấy hoảng loạn cởi quần ngủ của em ra, trong tay cầm khăn giấy giúp em lau những chất lỏng đó, em giống như đầu gỗ mà đứng bất động ở đó, trong chốc lát anh ấy vào phòng em lấy váy ngủ sạch sẽ cùng tã giấy cho thai phụ ra, anh ấy nói, không sao, lát nữa vào phòng ngủ chú giúp cháu thay quần áo.

Em giống như một trò cười, một trò cười không cần nói gì cũng đã buồn cười.

Chú nhỏ không nói gì, anh ấy ôm em vào phòng ngủ đặt lên giường.

Anh ấy cởi áo trên của em ra, giúp em thay váy ngủ mới.

Sau đó ba tháng, chú nhỏ chưa từng rời khỏi em một lần. Nấu cơm, tắm rửa giúp em, thậm chí anh ấy còn học dệt khăn quàng cổ, anh ấy còn dệt cho em một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, đáng tiếc chính là chiếc khăn quàng cổ đó hiện tại đã bị em vứt bỏ.