Lạc vào tình yêu

Chương 1

“Cắt....”

“Diễn tốt lắm, Tinh Tinh, cô vất vả rồi.”

“Đạo diễn, anh cũng vất vả rồi.”

Vũ Tinh Tinh khẽ cười rồi đi đến vị trí ngồi của mình, cô trợ lý nhỏ kế bên vội lấy khăn ướt đưa cho cô.

“Chị Tinh Tinh, chị diễn hay quá, nào khăn giấy đây.”

“Tiểu Vân, cảm ơn em.”

Tiểu Vân là cô trợ lý của Vũ Tinh Tinh, tính tình hoạt bát, năng động làm việc đều rất tốt.

Tiểu Vân mở ra chai nước đưa Vũ Tinh Tinh uống, cô nàng luyên thuyên không ngừng bên tai.

“Chị Tinh Tinh, là Du tổng đến.”

Cô ngước nhìn thấy anh, anh chậm rãi từng bước tiến vào, tim cô như muốn nhảy khỏi ra ngoài vậy.

“Anh Tử Kiệt, sao lại đến đây.”

“Có chút việc.”

Vẫn gương mặt đó, vẫn chất giọng lạnh lùng đó, không biết đã làm đốn tim của bao cô gái, nhưng đối với cô thì không. Vì sự dịu dàng của anh sẽ không bao giờ đến với cô.

Vũ Tinh Tinh cô thích anh từ khi còn nhỏ. Ba mẹ hai bên là bạn thân của nhau, nên khi còn nhỏ cô đã quen biết anh, cho đến khi nhận thức ra được việc mình yêu anh điên cuồng đến cỡ nào.

Tuy rằng cả hai đã được ba mẹ hai bên dàn xếp cho đính hôn, nhưng đối với cả hai đều không vui vẻ.

Du Tử Kiệt anh đã có người trong lòng, Vũ Tinh Tinh biết cô ấy là ai, cũng biết được anh yêu cô ấy đến như thế nào.

Anh từ trước đến nay vẫn một mực coi cô như em gái, vẫn một mực chung thủy với người ấy. Vũ Tinh Tinh biết rằng nếu chấp nhận mối hôn nhân này, cô sẽ phải chịu nhiều đau khổ.

Du Tử Kiệt và cô đều vẫn chấp thuận hai bên gia đình về cuộc hôn nhân này, nhưng vẫn cho nhau thời gian để thay đổi.

3 năm, trong 3 năm đó, Du Tử Kiệt sẽ làm tròn bổn phận của một vị hôn thê đối với cô, Vũ Tinh Tinh cũng vậy. Nếu sau 3 năm nhưng mối quan hệ của 2 người không có tiến triển thì xin gia đình chấm dứt mối hôn nhân này.

Bọn cô đã ở bên nhau 2 năm rồi, nhưng anh vẫn vậy, tuy rằng ngoài mặt vẫn chăm sóc cô, nhưng trong lòng anh trước giờ chưa hề có cô.

“Tiểu Tinh..?”

“A... Anh gọi em sao?”

“Em đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Một số chuyện công việc thôi, anh gọi em có việc gì không?”

“Cũng không có gì, tối nay ba mẹ anh muốn em qua ăn tối, khi nào em tan việc anh qua đón em.”

“À, để em xem đã, nếu trễ quá em tự đón xe cũng được.”

Vũ Tinh Tinh khẽ gượng cười nói, trước đây là vậy, chỉ cần ba mẹ anh muốn gặp cô thì anh mới đến tìm cô. Cô nén lại nỗi khó chịu trong lòng nói.

“Có gì em sẽ báo lại với anh sau.”

“Ừ, vậy anh đi trước.”

Nói dứt lời Du Tử Kiệt bỏ đi một mạch.

Cô quen rồi, đã quá quen với tính cách lạnh nhạt của anh rồi.

Gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ra, cô bắt đầu lại với công việc. Dù biết lòng rất khó chịu.

Có lẽ mọi thứ sẽ diễn biến bình thường trãi qua hết một năm còn lại nếu như...

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi ăn tối xong tại nhà Du Tử Kiệt, anh đã chở cô về đến nhà, cô không nói gì, xuống xe rồi đi thẳng vào nhà.

Du Tử Kiệt cảm thấy rất khó hiểu, anh cảm thấy hôm nay Vũ Tinh Tinh hình như có tâm sự, nhưng anh cảm thấy không tiện hỏi nên thôi, vặn ga xe đi thẳng.

Vũ Tinh Tinh đứng nhìn chiếc xe chạy xa một đoạn dài, cô biết chứ, anh đã phát hiện ra cô có tâm sự, nhưng một mực không hỏi, vì chỉ có một lý do, anh không muốn hiểu cô, đơn giản là anh đã xác định không muốn ở cùng cô, chỉ là cô quá để ý, quá muốn ở cạnh anh thôi.

Vừa bước vào nhà, mùi rượu xộc vào mũi làm cô khó chịu. Nhìn quanh trong phòng, Vũ Tinh Tinh nhìn thấy anh trai của mình Vũ Tinh Thần ngồi ngay bàn gục đầu xuống, xung quanh toàn là chai rượu.

Đây là lần thứ hai Vũ Tinh Tinh thấy anh mình như vậy. Lần thứ nhất sao, là lúc người ấy nói rằng người ấy yêu mỗi Du Tử Kiệt, thế là anh đã tự nhốt mình trong phòng làm bạn với những chai rượu ba ngày liền.

Người ấy là ai sao? Là người mà chính cả anh cô và Du Tử Kiệt đều không thể quên được. Cô ấy là Thẩm Như.

Một cô gái xinh đẹp, tính cách vui vẻ, thân thiệt.

Đúng vậy 4 năm trước, cô ấy quyết định sang nước ngoài du học. Cô ấy quyết định chấm dứt tình cảm với Du Tử Kiệt để đến với ước mơ của mình.

“ Anh Thần.” Cô gọi khẽ lay người của Vũ Tinh Thần.

“ưm...” Đôi mắt vẫn nhắm chặt, anh khẽ rên một tiếng.

Biết bản thân không thể kêu anh dậy được, cô kéo anh lên sofa nằm, lấy một cái chăn đắp cho anh, bản thân lại thu dọn đống bề bộn này. Cũng may ba mẹ cô đều ra nước ngoài du lịch hết rồi, nếu họ thấy cảnh này không biết sẽ kích động bao nhiêu.

Sau khi dọn dẹp xong, cô lên phòng cho mình thư giản trong phòng tắm.

Thật ra cô không phải họ Vũ, cô họ Đinh. Cô bị người ta bắt cóc rồi bán cho gia đình giàu có, nhưng không may tên bắt cóc bị bắt, lúc ấy cô còn rất nhỏ, lại không biết cha mẹ là ai. Lại gửi vào cô nhi tạm thời, ba mẹ Vũ làm từ thiện ở cô nhi, thấy cô tội nghiệp nên nhận cô làm con nuôi, nên cô mới có tên là Vũ Tinh Tinh.

Chỉ là, năm cô 17 tuổi, cô đã gặp lại chị mình, là chị song sinh. Từ đôi mắt của người con gái ấy, cô thấy được một sự lãnh đạm, lạnh lùng, vô cảm. Chị ấy mạnh mẽ hơn cô, Vũ Tinh Tinh cảm nhận được người chị trước mặt thật sự rất yêu cô.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Tiểu Tinh, cần mạnh mẽ hãy mạnh mẽ, cần nhẫn nhịn hãy nhẫn nhịn, kiên trì một chút, hiện tại chị không thể đưa em đi được một thời gian nữa chị sẽ quay lại.”

Vũ Tinh Tinh rất muốn nói, cô không muốn đi, ở đây cô có gia đình, có người cô thích, cô không muốn đi.

“Tiểu Tinh, khi có chị, em không cần phải hiểu chuyện, mọi chuyện đều có chị... sẽ sớm quay lại thôi.”

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kể từ ngày đó cách đây đã 5 năm rồi, chị ấy vẫn chưa quay lại. Vũ Tinh Tinh chỉ muốn gặp lại chị cô, cô thật sự muốn yếu đuối bên cạnh chị.

Ra khỏi phòng tắm, cô liên lạc với người đại diện xem lịch trình trong tuần này.

“Lan tỷ, tuần này lịch làm việc của em như thế nào?”

“Tinh Tinh, ngày mai là đóng máy bộ phim rồi, tối ngày mốt sẽ tham gia tiệc kết thúc phim. Mai em hãy ra phim trường để đóng máy nhé.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Những ngày còn lại em hãy nghỉ ngơi cho tốt, chị sẽ thông báo em sau.”

“ Được ạ.”

“Chị cúp đây.”

“Vâng ạ.”

Cô luôn như vậy, không mạnh mẽ, không yếu đuối, không than trách, luôn tỏ ra hiểu chuyện.

Lâu rồi cô chưa khóc nhỉ. Tâm đã đau , cũng chẳng muốn cố gắng vì gì cả.

Vũ Tinh Tinh đứng ngay cửa sổ, nhìn ánh trăng khuyết trên trời khẽ cười,...

“Chị,... Em nhớ chị rồi, chị về cho em sức mạnh đi.”

Dù chỉ gặp một ngày, nhưng cô hiểu được, bản thân cô chỉ muốn ỷ lại vào người chị này thôi.