Lạc vào tình yêu

Chương 2: C2

Ngày hôm sau, sau khi vệ sinh cá nhân xong, Vũ Tinh Tinh cầm túi xách ra khỏi phòng,

Đi ngang qua phòng Vũ Tinh Thần, cô gõ cửa.

“Em vào nhé!”

Đẩy cửa bước vào, cô thấy căn phòng trống không.

Đi xuống lầu cũng không thấy anh đâu, chắc là đã đến công ty rồi, ngồi vào bàn ăn, chính bản thân lại cô độc trong căn nhà lớn như vậy.

Dì Lan bê ra cho cô một bát mì, cô nhận lấy gật đầu.

“Cảm ơn Dì Lan.”

Dì Lan là người giúp việc nhà cô, hai ngày trước con trai dì bị tai nạn xe, nên cô cho dì làm vào buổi sáng, tối đến bệnh viện chăm con.

Dì Lan nhìn cô cười rồi vào bếp tiếp tục công việc.

Vũ Tinh Tinh nhìn một bàn ăn chỉ có mình cô, nổi buồn lại dânh trào lên trong lòng.

Cô ăn được vài miếng rồi đứng dậy đi làm

Hôm nay, Du Tử Kiệt đến đón cô, cô không muốn để anh đợi lâu.

Vừa ra khỏi cổng, cô đã nhìn thấy anh, cô đi từng bước tới gần anh.

“Đã để anh chờ lâu rồi, em xin lỗi.”

“Không việc gì, anh cũng vừa đến.”

Anh mở cửa cho cô, Vũ Tinh Tinh cũng không nói gì, yên lặng bước vào xe.

Khi anh ngồi vào, lái xe đi nói:

“Vài hôm nữa anh có việc, em không cần làm phiền anh.”

“Em đã biết, anh không cần bận tâm.”

Nhà cô ở thành Phố C, còn phim trường lại ở thành phố D, tuy rằng hai thành phố khá gần nhau, nhưng đi đường cũng mất gần 2 tiếng, nên cô luôn ở lại khách sạn, chỉ là hôm qua có đến nhà anh ăn tối nên mới ở lại thành phố C.

Vừa tới phim trường, cô mở cửa bước ra.

Du Tử Kiệt không nói gì lái xe rời đi.

Cô nhìn theo chiếc xe chạy xa dần, lòng nặng nề, khó chịu vô cùng.

Điện thoại bỗng có tin nhắn, cô nhìn thấy, thì ra là An Ni bạn thân cô.

‘Bảo bối, tôi nhớ bạn chết được, tôi về rồi đây, hiện đang ở sân bay của thành phố C.

Sau dòng tin nhắn là kèm theo một tấm hình.

Cô phóng hình lên nhìn khẽ rung người.

Cô ấy trở về rồi, Thẩm Như trở về rồi....

------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngồi trong quán cafe, Vũ Tinh Tinh đưa tay khuấy nhẹ ly capuchino trên bàn vừa suy nghĩ.

Tầm 5 phút sau, một đôi giày cao gót đến trước bàn cô.

“Đã lâu không gặp.”

Khi nghe âm thanh phát ra từ người đó, cả người cô bỗng khự lại trong giây lát rồi ngước mặt lên cười.

Vũ Tinh Tinh: ” Đã lâu không gặp, chị Như.”

Người phụ nữ ngồi vào ghế đối diện cô, kéo hạ mắt kính đen xuống, môi mở nụ cười.

Thẩm Như: ”Em vẫn khỏe?”

Phụ vụ quán thấy có người vào, liền ra chào hỏi: ”Chào chị, chị dùng gì ạ?”

Thẩm Như: ”Cho chị một ly nước cam.”

Vũ Tinh Tinh: ”Em vẫn ổn, còn chị?”

Thẩm Như vừa nhìn cô, bàn tay khẽ xoay tròn chiếc nhẫn trên tay nói:

“Chị sao? Tốt về tất cả, chỉ là khi quay về lại nhận một tin không vui thôi.”

Cô cười như không cười, ngã người ra phía sau nói:

“Là chuyện không vui gì khiến chị mất hứng như vậy?”

Thẩm Như: ”Tôi chỉ đang nhìn thấy, một con chuột đang cố tình lấy trộm đồ của tôi khi tôi đang đi vắng.”

Vũ Tinh Tinh: “ Thì ra là vậy, con chuột đó thật không nên.”

Thẩm Như cười mỉa mai nhìn cô hỏi: “Tiểu Tinh, đồ của tôi, em sài có tốt không.”

Trong lòng đã biết rõ, hôm nay Thẩm Như gọi cô ra chẳng có tốt lành gì.

Sau khi biết cô ta trở về, Vũ Tinh Tinh vẫn ngoài mặt không có gì, đóng máy xong đến thăm An Ni. Hôm sau đi tiệc kết thúc phim. Một chút cũng không làm phiền Du Tử Kiệt. Cứ như một người vợ hiền, chồng bảo sao làm vậy.

Cả tuần cô đều ngoan ngoãn, nhưng có vẻ Thẩm Như không muốn cô yên, vẫn tìm gặp cô.

Tâm trạng khó chịu càng đè nặng nhau, lòng cô không muốn ngoan hiền nữa,.

Tại sao, cô mới chính là vị hôn phu của Du Tử Kiệt, lại đổi lại sợ mình bị áp chế bởi một người cũ.

Vũ Tinh Tinh: “Chị đang nói gì thế? Em khi nào đã sài đồ của chị.”

Thẩm Như dùng đôi mắt sắt bén nhìn cô: “Vậy sao? Thế sao người đàn ông của tôi hiện tại là vị hôn phu của em.”

Vũ Tinh Tinh: “Có vẻ như chị đã quên, trước khi chị đi du học, thì chị và Du Tử Kiệt đã chia tay rồi. Hoa không chủ sao em không thể hái.”

Cô nhìn thẳng ánh mắt của Thẩm Như kiên định nói, dù hiện tại cô ta có châm chọc như thế nào thì cô cũng phải phản kháng lại.

Khi người phục vụ vừa bê nước ra, liền nghe một tiếng ‘choảng’.

Cả ly nước cam đổ hết vào người Thẩm Như, nữ phục vụ đứng dậy nhìn cô bằng ánh mắt sắt bén, rồi nhìn Thẩm Như xin lỗi nhiệt tình.

Vũ Tinh Tinh còn chưa ý thức được chuyện gì, vừa đứng dậy khỏi ghế ngồi liền có một bạt tai vào mặt.

Gò má nóng rát khó chịu khiến cô hoàng hồn nhìn người bên cạnh.

Du Tử Kiệt: “Vũ Tinh Tinh, cô vừa làm cái gì?”

Đối diện với cơn thịnh nộ của người trước mặt, cô dần hiểu ra được.

Khi ngồi đối diện nhau, chân cả hai người đều bắt chéo sang hướng ngoài, vừa hay phục vụ bê thức uống ngang qua người cô, chỉ cần Thẩm Như hơi nhích chân ra ngoài đụng vào chân của nữ phục vụ, chẳng khác nào giống như cô đang gạt chân nữ phục vụ.

Chỉ là cô hơi chủ quan, một chút không để ý đã rơi vào bẫy rồi.

Nén lại cơn đau trên mặt, Vũ Tinh Tinh ngước nhìn Du Tử Kiệt: “Cho em một lý do về cái tát này.”

Du Tử Kiệt: “Cô còn hỏi tôi câu đó, nếu tôi không đến có phải cả đánh người cô cũng muốn làm.”

Vũ Tinh Tinh: “Anh thực sự nghĩ em như vậy sao? Nếu đúng thì sao? Em mới chân chính là vị hôn phu của anh. Em dạy dỗ tiểu tam có gì sai?” trong cơn tức giận cô không kiềm nén được cảm xúc của mình.

Thẩm Như: “A Kiệt, không phải lỗi của Tiểu Tinh đâu, chỉ là sơ ý thôi, anh đừng trách em ấy, có trách thì trách em này, vì quá yêu anh nên em không kiềm được muốn gặp em ấy xin trả anh lại cho em thôi.”

Du Tử Kiệt: “Em không sai, nếu cô ta không gạt chân phục vụ thì làm sao có thể đổ nước vào em được.” Anh an ủi người trong lòng, liếc nhìn cô.

Vũ Tinh Tinh: “Nực cười... Qúa yêu sao? Chị à, đừng bao giờ lấy sự yếu đuối của mình ra mà phá vỡ gia đình người khác. Có người phụ nữ nào không yêu, cái yêu của chị, tôi cảm thấy hèn họn nhất, khinh bỉ nhất.”

Cô cười lớn, hai hàng nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

Du Tử Kiệt: “Có phải lâu nay tôi quá thả lỏng em, nên ngay cả chuyện của tôi em cũng muốn xen vào. Vũ Tinh Tinh, hay là em muốn hủy hôn ước này.”

Thẩm Như: “A Kiệt, đừng mà, Tiểu Tinh nói đúng, em là quá ích kỉ rồi, em thật sự không muốn phá vỡ gia đình của anh.” Cô ta tỏ vẻ yếu đuối hẳn, khẽ khóc dựa vào lòng anh.

Hủy hôn sao? Không thể, cô có thể làm mọi thứ, không thấy Thẩm Như trở về cũng được, không quan tâm đến chuyện của anh cũng được.

Chỉ là hủy hôn không thể nào. Cô yêu anh đến chết đi sống lại, cô không muốn từ bỏ. Cô không muốn mất anh.