Lan Huyễn Mặc

Chương 10: Phượng Liên chi đỉnh (Trung)

Tuệ An thấy một kích toàn lực của mình cứ như thế bị hóa giải tới không còn chút nào, mà người trước mắt không phải Tĩnh Liên mà mình thường bắt nạt mà là chủ trì khảo thí ngày hôm nay – Nhược Lan thượng thần thì sợ hãi vô cùng, thiếu điều muốn quỳ xuống.

“Chết?” – Nhược Lan nở nụ cười, mở lòng bàn tay. Trên tay nàng xuất hiện lọ sứ chứa độc kia. – “Tuệ An, ngươi rất có gan đấy. Bình thường ức hiếp đồng môn cũng thôi, hôm nay còn dám độc hại đồng môn, giết người diệt khẩu?”

Nụ cười nhẹ nhàng kia vốn là quốc sắc thiên hương, giọng nói trong trẻo kia vốn là tiên âm vang vọng, thế mà rơi vào trong mắt Tuệ An bỗng biến thành bùa đòi mạng. Tuệ An đứng cũng không vững nữa, liền quỳ xuống:

“Sư thúc, con biết sai rồi. Con nhất thời hồ đồ. Con chỉ là quá háo thắng nên mới không suy nghĩ hậu quả. Con…” – Tuệ An nói không hết câu. Nước mắt rơi xuống. Gương mặt xinh đẹp tựa như lê hoa đái vũ khiến cho người người thương tiếc. Tuy nhiên, đó không bao gồm Nhược Lan.

Nhược Lan bật cười:

“Ta khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất đừng bày bộ dáng đó ra trước mặt ta. Ta ghét nhất là đám nữ nhân chỉ biết khóc. Không phải lúc nãy hùng hồn nói muốn giết ta diệt khẩu sao? Nếu như hôm nay ở đây không phải ta, là Tĩnh Liên hay một đệ tử nào khác, có phải hay không âm mưu của ngươi đã thành? Như vậy, ngươi sẽ nói những lời này sao?”

Tuệ An vô lực ngồi bệt xuống nền đất, ánh mắt vô hồn. Vậy là hết rồi ư? Tiền đồ của nàng ta, dự tính của nàng ta, đều không còn ư?

Nhược Lan bước qua, để lại một câu:

“Nể mặt Điểu Vu tộc, ta không đem chuyện này ra. Ngươi tốt nhất nên rời khỏi Phượng Liên chi đỉnh, sau này đừng nói mình là người Phượng Liên chi đỉnh nữa.”

Tuệ An nhìn bóng lưng Nhược Lan dần rời xa, trong lòng tính toán một chút. Ánh mắt lóe lên sự ngoan độc. Nàng ta quyết định đặt cược canh bạc cuối cùng. Thắng, nàng ta sẽ có được tiền đồ tươi sáng. Bại, thì chính là cái gì cũng không còn.

Ngưng tụ lại một phong cầu toàn lực, cũng là một chiêu mạnh nhất nàng ta có thể thi triển, đánh về phía Nhược Lan. Một chiêu này, cơ hồ là Thượng Tiên nếu không phòng bị cũng có thể bị đánh tới phải dưỡng thương dăm bữa nửa tháng. Đáng tiếc, Nhược Lan là Thượng Thần. Chênh lệch cảnh giới này đâu phải một tiên nhân nhỏ bé có thể vượt qua.

Nhược Lan xoay người, nhẹ nhàng tiếp được phong cầu. Phong cầu tràn đầy tiên lực trên bàn tay nàng biến mất vô tung.

“Ta vốn đã cho ngươi con đường tốt nhất để đi. Ngươi vậy nhưng lại muốn đi con đường thân bại danh liệt này. Nếu như ngươi đạt tới Thần cảnh thì có thể sẽ khiến ta phải dưỡng thương một thời gian. Bất quá, trên thế gian này không có cái gọi là nếu như. Ngươi chẳng qua là một tiên nhân nhỏ bé. Ta muốn giết ngươi cũng chỉ cần một ý niệm. Ngươi lựa chọn đánh cược như thế, sai rồi.”

Tuệ An lúc này không khóc nữa. Nàng ta bật cười:

“Người nói đúng. Nhưng nếu không cược sao biết sẽ thế nào. Chi bằng cứ cược một lần, sau này không phải hối hận nữa.”

Nhược Lan cười. Một nụ cười luôn treo trên khóe môi nàng, nhưng lần này lại mang theo tán thưởng từ tận đáy lòng:

“Cách làm hôm nay của ngươi ta không tán đồng, nhưng tính cách ngươi không tệ. Đừng dại dột nữa, rời khỏi Phượng Liên chi đỉnh đi. Với thiên phú và tính cách của ngươi có thể có tiền đồ tươi sáng hơn. Chuyện hôm nay, ta sẽ không nói ra ngoài. Ngươi yên tâm.”

Tuệ An ngẩn người. Vậy mà Nhược Lan lại không nói ra ngoài. Lần này, nàng ta cũng không khiêu khích giới hạn của người trước mắt nữa, vì nàng ta biết dù có liều mạng cũng không đánh lại người này. Có lẽ rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhược Lan chỉ là tùy hứng mới thả Tuệ An rời đi, không nghĩ tới chính vì chút tùy hứng này của nàng mà ngày sau, nàng có một cánh tay đắc lực.

***Phượng Liên chi đỉnh – Liên Anh phong***

Thời khắc pháp trận mở ra đã tới. Hồng Ngân thượng tôn ngồi tại vị trí bình chủ vị, bình thản chờ. Tiểu Cửu luôn là vậy, sẽ không tới muộn, nhưng cũng sẽ không tới sớm.

Hồng Ngân thượng tôn là người cùng thời với Long Tinh Vân, Phương Thần, Huyền Mặc, đều là lão quái vật viễn cổ, tính ra đã mấy trăm vạn tuổi mà dung mạo so với nữ tử mấy vạn tuổi cũng chẳng khác là bao. Dung mạo nàng cũng không phải là nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc, chỉ có thể coi là thanh tú. Nhưng một khí chất bất khả xâm phạm khiến nàng tựa như mây trời, với không tới.

Trái với sự bình thản đó của Hồng Ngân, Dịch Linh thiếu điều muốn vội tới nhảy lên rồi. Người của Phượng Liên chi đỉnh đều biết Hồng Ngân là người không thích lề mề. Hơn nữa pháp hội hôm nay còn mời rất nhiều nhân vật phong vân của bát hoang tứ hải như Huyền Mặc Đế Quân hay Phật Tổ Như Lai. Dịch Linh quay sang nhị sư đệ của mình – Vô Khả:

“Lão Nhị, Tiểu Cửu đâu? Sao giờ này còn chưa thấy?”

Vô Khả bất đắc dĩ nhún vai:

“Tiểu Cửu làm sao đệ biết được. Con nha đầu đó tùy hứng như vậy mà.”

Đúng vào lúc mà Dịch Linh chuẩn bị chờ không được muốn đi tìm thì Nhược Lan xuất hiện.

Một thân hồng bào yêu dị. Tóc đen như mực hòa cung lọn tóc đỏ yêu dị bay trong gió. Phong thái chấn nhiếp tựa như đế vương, không giận tự uy. Giống, thực giống. Giống tới mức khiến những người từng thấy phong thái của người ấy năm xưa phải khiếp sợ, hít một hơi khí lạnh. Sở dĩ như thế là vì phong thái ấy, vạn năm trước từng xuất hiện. Chính là Ma Đế đời trước Thương Cương.

Huyền Mặc nheo mắt nhìn nữ tử trước mặt. Quả thực là giống Thương Cương nhưng lại càng giống một người. Năm ấy đứng trên chiến trường cũng là một thân hồng bào, cũng là một thân khí phách chấn nhiếp như thế.

Nhược Lan chẳng quá để ý giống Thương Cương hay Thương Thiên. Nàng chỉ quan tâm việc mình làm là được. Bước tới chủ vị, nàng xoay người nhìn hơn một ngàn đệ tử muốn tiến nhập Phượng Liên chi đỉnh. Giọng nói nhẹ nhàng theo Khuếch Âm thuật truyền vào tai mọi người:

“Các đệ tử khảo thí hẳn là đã biết hết quy tăc rồi đi. Tuy niên, ta vẫn sẽ nói lại một lần. Vòng đầu tiên chính là hỗn chiến. Các ngươi ở đây có hơn ngàn người, sẽ tiến vào pháp trận. Tại nơi đó chém giết lẫn nhau. Các ngươi có thể an tâm. Đây toàn bộ đều là ảo giác. Những người đã bị giết sẽ bị pháp trận đào thải ra ngoài. Mười người cuối cùng trụ lại được trong pháp trận sẽ bước vào vòng thứ hai. Vòng thứ hai này, mười người sẽ tiến hành đấu theo cặp rút thăm. Năm người chiến thắng cuối cùng sẽ được nhận làm môn hạ trực hệ của Phượng Liên chi đỉnh, bước vào nội môn. Còn năm người còn lại sẽ là đệ tử ngoại môn của Phượng Liên chi đỉnh.”

Sớm đã biết quy tắc, song sau khi nghe Nhược Lan nói lại một lần vẫn là nhiều đệ tử nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Hơn một ngàn người vậy mà chỉ chọn lấy mười người ưu tú nhất vào làm đệ tử, lại cũng chỉ có năm người tuyệt đối xuất sắc mới có thể bước vào nội môn. Điều đó đủ để chứng minh cuộc khảo thí này khắc nghiệt, và cũng đủ chứng minh thực lực của Phượng Liên chi đỉnh.

Nhược Lan hài lòng gật đầu. Không sai, chính là như vậy mới có đủ tư cách bước vào Phượng Liên chi đỉnh.

“Được rồi, hiện tại bắt đầu bước vào vòng khảo thí đầu tiên.” – Nhược Lan ngồi xuống, ra lệnh cho tiểu sư điệt phụ trách mở trận – “Có thể bắt đầu, khai trận đi.”

Tiểu sư điệt “dạ” một tiếng, mở ra trận pháp. Kỳ thực, đó chỉ là người phụ trách khai trận, còn người thực sự tạo ra pháp trận mỗi lần khảo thí là Hồng Ngân thượng tôn cùng người chủ trì pháp hội năm đó, và năm nay là Nhược Lan.

Nhược Lan hài lòng nhìn đám người khí thế bừng bừng bước vào trận pháp. Chỉ mấy ngày nữa thôi, Phượng Liên chi đỉnh sẽ có thêm những nhân tài thật tốt.