Lan Huyễn Mặc

Chương 11: Phượng Liên chi đỉnh (Hạ)

Buổi tối hôm đó, các đệ tử ở trong pháp trận vật lộn tranh giành sống chết, đã có mấy người thực lực không đủ bị loại ra ngoài. Còn ở bên ngoài lại tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ coi như là Phượng Liên chi đỉnh cảm tạ các vị khách không quản đường xá xa xôi tới tham dự pháp hội. Lần này, vẫn như mọi lần, dù là người chủ trì của pháp hội, Nhược Lan vẫn không tham dự yến này. Có điều, cũng chẳng có mấy người chú ý tới. Bởi lẽ ai mà không biết Nhược Lan thượng thần vốn không thích náo nhiệt. Hơn nữa, Hồng Ngân thượng tôn cũng đã tự mình thiết yến cũng đủ thấy sự tôn trọng của Phượng Liên chi đỉnh đối với khách nhân rồi.

***Phục Ma viện***

Nhược Lan vẫn là một thân hồng y ban sáng, nằm trên chạc cây ngô đồng, một tay gối đầu, một tay cầm bình rượu uống, một chân đặt trên cây, một chân buông thõng xuống, đung đưa, tóc dài xõa tung bay trong gió. Hồng y như huyết, trong bóng đêm càng tôn lên vẻ lười biếng tà dị của nàng. Vài tia sáng của ánh trăng đêm lọt qua kẽ lá ngô đồng đậu trên người nàng. Nếu là Nhược Lan đem bộ dáng này tới nhân gian chơi thì nhất định sẽ bị nhiều người cho rằng nàng là ma trong thoại bản.

Nhược Lan nhắm hờ mắt, cảm thụ làn gió nhẹ lướt qua mặt. Bỗng có tiếng gót giày đạp trên nền đá cẩm thạch. Chẳng cần nhìn cũng biết là ai tới, nàng lên tiếng hỏi:

“Đế Quân muốn nếm thử Đào Hoa Túy của Lão Phượng Hoàng không? Mỹ tửu đấy. Uống một lần liền không quên được.”

Quả vậy, người tới không ai khác chính là Huyền Mặc. Hắn bước tới, nhảy lên ngồi tại chạc cây ngô đồng đối diện.

Nhược Lan ném cho hắn một bình rượu. Hắn thuận tay bắt lấy, mở ra. Mùi thơm của hoa đào tự nhiên nhè nhẹ tỏa ra. Hắn uống một ngụm. Vị rượu cay xè chảy qua cổ họng, rồi đọng lại vị ngọt và hương thơm chẳng gì sánh được.

“Rượu ngon.” – Huyền Mặc không tiếc khen một câu – “Đào Hoa Túy này cũng phải vạn năm rồi đi? Nhược Lan thượng thần thật biết thưởng thức.”

Nhược Lan khẽ cười, dốc bình rượu vào miệng. Giọt rượu trong suốt theo khóe miệng chảy ra, trông có phần xinh đẹp ướt át. Nàng hơi nheo mắt:

“Rượu quý đấy. Vì có được hai vò rượu ngon này ta đã phải đem cây trâm ngọc tứ ca tặng ta cho lão. Thật không hiểu lão cần đống trâm ấy làm gì. Đến hiện tại cũng phải hơn trăm cây trâm rồi, toàn bộ đều là tứ ca làm.”

Huyền Mặc nhìn bộ dạng của Nhược Lan, châm chọc:

“Nhược Lan thượng thần không làm thần nữa, làm ma sao?”

Nhược Lan lười nhìn, mắt vẫn nhắm hờ:

“Sao, Huyền Mặc Đế Quân hiện tại còn muốn quản xem bản thượng thần nằm như thế nào sao? Tay của ngươi vươn dài nhỉ?”

Huyền Mặc nhướn mày:

“Không quản. Cơ mà ta phát hiện ra một chuyện.”

“Chuyện gì?” – Nhược Lan hỏi lại.

“Nhược Lan thượng thần rất tùy hứng.”

“Hửm?”

Huyền Mặc cong môi cười:

“Tuệ An công chúa của Điểu vu tộc, thiên tư hơn người nhưng lại làm ra chuyện trái luân thường đạo lý, độc hại đồng môn, còn âm mưu giết người diệt khẩu. Không chỉ thế mà nàng ta còn không biết sống chết khiêu khích. Đổi lại là người khác sớm đã mang đi trừng trị, vậy mà Nhược Lan thượng thần lại tha cho nàng ta. Đây không phải là tùy hứng?”

Nhược Lan cười, dốc thêm một ngụm rượu vào miệng:

“Tưởng ngươi nói chuyện nào, là chuyện đó a. Nếu bây giờ ngươi mới biết ta tùy hứng thì là muộn rồi đấy. Sự tùy hứng của ta, tứ hải bát hoang có ai không biết? Ta không tán đồng cách làm của Tuệ An là thật, nhưng ta thưởng thức tính cách của nàng ta cũng là thật. Càng huống hồ, thế gian này rộng lớn, hôm nay ta phát hiện ra Tuệ An, ngày mai ta có thể không phát hiện ta Tuệ Hòa, Tuệ Bình. Nếu như ngay cả tự bảo hộ chính mình cũng không thể vậy thì đám người đó không có tư cách bước vào Phượng Liên chi đỉnh.”

Huyền Mặc không cười nữa. Hắn rơi vào trầm ngâm. Nàng mới có bảy vạn tuổi, so với các vị thần tiên mà nói là quá trẻ. Ở độ tuổi này cùng lắm là như nữ hài mười tám đôi mươi ở nhân gian. Nàng lại là một thiên tài vạn năm có một, còn sống trong Bạch gia đoàn kết, bao che khuyết điểm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì mới dưỡng thành một tính cách hiểu chuyện như vậy?

Nhược Lan như hiểu được trong lòng Huyền Mặc nghĩ gì, “xuy” một tiếng:

“Ngươi nhất định cho là ta hiểu chuyện? Ai chẳng có quá khứ của riêng mình. Ngươi quản làm gì. Dù sao ta cũng không để ý nữa.”

Huyền Mặc cũng không nói gì nữa, uống một ngụm rượu. Vị rượu cay nồng, giống như tâm trạng rối bời của hắn hiện tại vậy. Hắn bỗng hỏi một câu:

“Nhược Lan, ngươi có tin cái gọi là chân tâm không?”

Nhược Lan không hiểu dụng ý của hắn khi hỏi chuyện này, nàng vẫn đáp:

“Ta trước nay không tin thế gian này có cái gọi là chân tâm, cũng không nghĩ sẽ trao chân tâm cho một người nào đó. Ngươi thì sao? Ngươi tin không?”

Huyền Mặc không đáp mà nói lảng sang chuyện khác:

“Nghe nói cha ngươi cùng Thiên Đế định hôn ước cho ngươi và Lưu Triệt?”

“Lưu Triệt?” – Nhược Lan có vẻ ngạc nhiên – “Con trai Thanh Tị nguyên quân ấy hả?”

“Ừm, hắn đấy.” – Huyền Mặc gật đầu xác nhận – “Ngươi không biết?”

Nhược Lan ảo não thở dài:

“Ta có biết gì đâu. Nếu ngươi không nói chắc đến ngày đại hôn ta cũng không biết vì sao mình lại cùng Lưu Triệt thành thân.”

“Vậy ngươi không phản đối hôn sự này?”

“Hỏi thừa. Nếu không phản đối thì tên ta sẽ viết ngược lại.” – Nhược Lan nhìn hắn, trêu chọc – “Cơ mà liên quan gì tới ngươi? Muốn ta gả cho ngươi à?”

Huyền Mặc cười, trong mắt mang theo đùa giỡn ác ý:

“Ta đang nghĩ tới ngày ngươi thực sự lấy Lưu triệt sẽ phải gọi ta một tiếng ‘gia gia’. Được làm gia gia của Nhược Lan thượng thần, bản đế quân đúng là tam sinh hữu hạnh a.”

“Tam sinh hữu nghiệp thì có. Mà cho dù thật lấy Lưu Triệt ta cũng không gọi ngươi là gia gia đâu. Ngươi bớt ảo tưởng đi.” – Nhược Lan bật cười. Tiếng cười trong trẻo hòa cùng tiếng gió vang vọng khắp Phục Ma viện.

Nàng chẳng nhớ đã bao lâu bản thân không cười vui vẻ như vậy. Có lẽ là từ lúc nàng biết được chuyện kia đi. Nàng luôn sống dưới lớp mặt nạ, một lớp mặt nạ vui vể hòa đồng thật hoàn mỹ. Chỉ có trời mới biết là nàng cô độc tới mức nào.

Huyền Mặc cũng cười. Tiếng cười của nàng làm trong lòng hắn nhẹ hơn rất nhiều. Từ khi gặp nàng, trong lòng đã bắt đầu có biến hóa, hắn đã thay đổi rồi.