Lăng Hề

Chương 3

Lăng Hề vừa đến Xuất Vân ngay lập tức đã trở thành người nổi tiếng. Cái gì mà mỹ thiếu niên, rồi yêu tinh, yêu quái….. rất nhiều cách gọi khác nhau xuất hiện.

Nhưng mà đối với các chủ đề này nhân vật chính vẫn là không quan tâm, mỗi ngày đều yên tĩnh đi học, tan học, đọc sách. Bất quá, những ngày sau, cuộc sống cũng trở lại bình thường.

Thậm chí Lăng Hề còn muốn Địch Nam cho cậu cơ hội đi làm thêm. Nói đến kế hoạch đi làm thêm, chi phí cho cuộc sống của Lăng Hề bây giờ đều là do ông nội của Địch Nam cấp cho, nói như thế nào cũng là người trưởng thành rồi, cho dù là người xưa. Ăn không ngồi rồi cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn a.

Địch Nam vốn cực lực ngăn cản Lăng Hề đi làm thêm, sợ cậu bị lừa gạt. Nhưng mà Lăng Hề vẫn kiên trì, Địch Nam không thể ngăn cản được nữa, cuối cùng đành phải đồng ý.

Về vấn đề ăn uống, Lăng Hề đều ăn chung với Địch Nam cùng Du Lệ.

Ngày đầu tiên, Địch Nam nhìn thấy người phục vụ căn tin cười tủm tỉm với Lăng Hề, còn cho Lăng Hề thức ăn nhiều gấp hai lần bọn họ, nhịn không được gào thét không công bằng.

Du Lệ ném cho Địch Nam cái nhìn khinh khỉnh: “Nếu như em là Lăng Hề, anh tin người phục vụ kia cũng sẽ cho em đãi ngộ như vậy.”

Lăng Hề buồn cười, hiếm thấy mở miệng trêu chọc: “Trưởng thành như vậy cũng không phải là ý muốn của tớ. Nếu cậu muốn, tớ sẽ đem khuôn mặt này cho cậu.”

Địch Nam hoảng sợ: “Tớ nghĩ hay là thôi đi.”

Lăng Hề cười cười, kỳ thật nếu bàn về tướng mạo, hai hoàng huynh của cậu mới chân chính là đại mỹ nhân. Hầu hết người trong hoàng thất thực sự như nhau, trước kia trong thế giới của Lăng Hề cũng không có đề cập đến vấn đề đẹp xấu. Có lẽ trên thế giới không có người tóc đen mắt đen, cho nên những người này mới cảm thấy cậu hiếm có a.

Nghĩ đến từ nhỏ hai hoàng huynh đều đặc biệt hiền lành ôn nhu đối với cậu, Lăng Hề lại có chút ít trầm mặc. Rủ mắt xuống yên tĩnh ăn cơm.

Hẹn Sắt lúc này cũng bưng cơm chạy tới ngồi cùng bàn với bọn họ.

Lúc ăn cơm, Hẹn Sắt mắt cứ liếc nhìn Lăng Hề như tên trộm. Nhẫn nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được hỏi: “Lăng Hề, tóc của cậu cùng với đôi mắt tại sao trời sinh lại có màu sắc như vậy?” Bởi vì ở chung cùng Lăng Hề vài ngày, phát hiện hình như là thật. Ngày đó Lăng Hề không có nói dối a.

Lăng Hề nháy mắt mấy cái, tìm lí do tốt nhất để giải thích: “Là do biến dị.”

Hẹn Sắt nhìn vào cặp mắt đen trong suốt kia.

Sợ run…..

Lăng Hề ngày thường không thích nói chuyện, nhưng lại thường thường làm cho người khác cảm thấy cậu thâm trầm giả dối, cậu cũng không phải là dạng thâm trầm gì, cũng không biết người khác nhìn vẻ ngoài của cậu luôn cho cậu là một thiếu niên tinh xảo xinh đẹp nhưng cao ngạo lạnh lùng. Trên thực tế tiếp xúc với Lăng Hề, mọi người biết rõ tính cách cậu kỳ thật rất tốt, có chút ấm áp, cũng rất hiền lành. Tóm lại thật là loại người được nhiều người yêu mến nha.

“Lăng ngu ngốc! Lăng ngu ngốc!”

Lăng Hề nằm dài trên bàn, tức giận trừng mắt nhìn Địch Nam: “Không được gọi tớ là ngu ngốc, tớ không ngu ngốc!” Chỉ là không quen thuộc với phương thức sinh tồn của thế giới này, vẫn còn đang trong quá trình dần dần thích ứng mà thôi.

Địch Nam mang giày thể thao, đem cái mũ trắng trên đầu mình thu lại một nút: “Lăng ngu ngốc, tớ có việc phải đi. Cậu trước tiên giúp tớ đem nước đưa cho Du Lệ. Anh ấy ở sân thi đấu, đang chơi bóng rổ.” Nói rồi dùng chân đá lên thùng nước khoáng bên cạnh.

Lăng Hề gật đầu. Cũng không muốn giáo huấn Địch Nam cách xưng hô nữa.

May mắn là sân bóng rổ ở ngay dưới phòng ngủ của bọn họ, bằng không nếu như phải đi quá xa, vậy thì Lăng Hề không có khả năng giúp đỡ Địch Nam rồi. Bởi vì Lăng Hề chính xác là người mù phương hướng a. Không thể trách cậu được, cậu là người cổ xưa a, thêm nữa trước kia ở Vương đô cũng chỉ có mấy con đường đơn giản, ngỏ nhỏ, ngỏ tắt đều rất ít, cậu cũng ở đó một thời gian dài nên đương nhiên cảm thấy quen thuộc. Nhưng thế giới này giao thông phức tạp, làm cậu hoa mắt. Khả năng xác định phương hướng của cậu vốn đã vô cùng không tốt rồi bây giờ lại càng không thể phân biệt được phương hướng.

Khiêng thùng nước khoáng, Lăng Hề chậm rãi đi, ngửa đầu ngước mắt lên nhìn mặt trời, lười biếng ngáp một cái.

Cơn buồn ngủ càng nghiêm trọng hơn. Vừa đi vừa nghĩ đem nước đến cho bọn họ xong sẽ quay về ngủ một giấc.

Mệt rã rời, Lăng Hề không có chú ý, một quả bóng bay tới hướng cậu. Tại cậu còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn nên liền bị bóng đập ngay bả vai.

Vai tê rần, thân thể theo quán tính nghiêng về phía trước, trên vai vác thùng nước, Lăng Hề không thể ổn định thân thể, cứ như vậy ngã va vào cục đá trên mặt đất. Thùng nước khoáng trên vai cũng rớt xuống đất.

Lăng Hề ngồi dưới đất, mắt nhìn vào sân bóng rổ, nhìn thấy một người mặc đồng phục thể thao chạy tới chỗ cậu.

Kỳ thật Lăng Hề hoàn toàn không phân biệt được cậu là bị bóng rổ đánh trúng hay bóng đá đánh trúng.

Trước mặt đột nhiên tối lại, lại có thêm một cánh tay, Lăng Hề ngẩng đầu, nhìn bàn tay đang duỗi ra của một nam nhân. Lăng Hề nhìn hắn một cái, sau đó chống tay trên mặt đất, tự mình đứng lên.

Chủ nhân của bàn tay cứng đờ. Sắc mặt không tốt lắm thu tay lại, đứng thẳng người lên, đưa tay lãnh đạm phủi bụi bám trên quần của Lăng Hề.

Không cần sự giúp đỡ của Tác Khắc Tư, thiếu niên này là người đầu tiên.

Kỳ thật, Lăng Hề không cầm tay nam nhân kia không phải là vì kiêu ngạo mà chỉ vì cảm thấy không cần thiết thôi. Các cầu thủ khác trên sân bóng cũng dần dần tụ tập lại.

Trong đó, một cầu thủ nhìn khuôn mặt không có biểu lộ gì của Lăng Hề, lắp bắp: “Vừa rồi là tôi không cẩn thận đánh trúng người cậu, có muốn tôi giúp cậu đem quần áo về giặt không?”

Lăng Hề sững sờ, kỳ quái liếc nhìn Lý Nhĩ, lắc đầu, “Không cần. Không có gì, tôi biết cậu không cố ý.”

Tác Khắc Tư nhìn thiếu niên, không biểu tình nói: “Da chỗ khuỷu tay của cậu bị rách, cậu có muốn đến bệnh viện không?”

Lăng Hề cúi đầu xem xét, quả nhiên, khuỷu tay bị rách một mảng rất lớn.

Vẫn là lắc đầu.

Bị một đám cao lớn vây quanh như vậy cảm giác thật sự rất khó chịu, đặc biệt Lăng Hề chỉ cao tới ngang ngực của bọn họ. Cảm giác kia thật sự là buồn bực nói không nên lời.

Lăng Hề xoay người đem thùng nước khoáng dưới đất ôm lên, định đi qua nơi này.

Nhóm người dần dần rời đi.

Lúc này Du Lệ chạy tới, vuốt đầu của Lăng Hề hỏi cậu không có sao chứ.

Lăng Hề ngửa đầu nhìn Du Lệ, đôi mắt lạnh nhạt, lắc đầu.

Du Lệ yên lòng, lạnh lùng trừng mắt nhìn cánh tay đang khoanh lại trước ngực của Tác Khắc Tư. Tác Khắc Tư cũng không chịu yếu thế trừng Du Lệ.

Lăng Hề cũng nhận thấy được không khí kì lạ giữa hai người. Đem thùng nước khoáng trong tay đưa cho Du Lệ, đánh vỡ loại cục diện bế tắc này: “Du đại ca, em đi về trước.” nhàn nhạt nói.

Du Lệ thu hồi đôi mắt đang nhìn chằm chằm Tác Khắc Tư, liếc Lăng Hề một cái: “Cẩn thận một chút.” Du Lệ là người yêu của Địch Nam, yêu ai yêu cả đường đi lối về, vì vậy đối với Lăng Hề đương nhiên cũng xem như em trai mà ôn nhu chăm sóc, không chịu được việc Lăng Hề bị ủy khuất. Hơn nữa thiếu niên này cũng có một bộ dạng đặc biệt khả ái, làm người khác vô cùng yêu mến nha.

Lăng Hề gật đầu xoay người đi.

Tác Khắc Tư nhìn bóng lưng gầy gầy rời đi, đôi mắt dần dần nheo lại…..

Đi đến dưới lầu ký túc xá, Lăng Hề nhìn khuỷu tay vẫn còn đang chảy máu, do dự một chút, hay là đi tới phòng y tế. Mù đường như cậu, phải liên tục hỏi hai người mới tới đúng được phòng y tế.

Bác sĩ đơn giản là giúp Lăng Hề xử lý miệng vết thương, cũng dặn dò một số chú ý.

Tạm biệt bác sĩ, Lăng Hề buông lỏng cánh tay đã được băng bó, quay về kí túc xá. Đi được một lát, cậu buồn bực phát hiện….. Cậu đi sai đường.

Bất đắc dĩ, cậu quyết định dùng biện pháp cũ: tìm người xin giúp đỡ. Nhìn thấy trong quầy bán quà vặt có vài người đang ngồi, Lăng Hề không suy nghĩ nhiều nhấc chân đi tới hướng mấy người kia.

Tác Khắc Tư đang cùng Lý Nhĩ nghỉ ngơi, uống chút nước lạnh, trò chuyện về trận thi đấu. Không tin được là có thể gặp mặt vị thiếu niên trong trẻo kia.

“Xin chào!” Thanh âm có một chút chần chừ từ phía sau vang lên.

Tác Khắc Tư hơi sửng sốt, quay đầu, vừa mới nãy còn đang suy nghĩ về bộ dáng kia hiện tại lại đang ở trước mắt hắn.

“Bạn học…. Xin hỏi về đường X thì đi như thế nào?”

Tác Khắc Tư không có trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn vị thiếu niên. Trên mặt biểu tình rất kỳ quái, ánh mắt Lăng Hề nhìn hắn giống như đang nhìn một người xa lạ gặp trên đường.

Thấy đối phương không trả lời, Lăng Hề hỏi lại một lần nữa.

Tác Khắc Tư không trả lời mà hỏi lại: “Cậu không nhớ tôi?” Chỉ mới cách đây không bao lâu mà.

Lăng Hề chằm chằm nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Tác Khắc Tư…..vẫn như trước, mờ mịt.

Lúc này đến phiên Tác Khắc Tư buồn bực: “Chúng ta đã gặp qua, trước là tại sân bóng, hơn nữa ngày đầu tiên cậu đến đây, chúng ta cũng đã gặp nhau.”

Lăng Hề nhìn vào đồng phục thể thao trên người bọn họ…… Khó trách lại cảm thấy nhìn quen mắt như vậy.

Lăng Hề không phải đã quên, mà là cho tới bây giờ không có nhớ qua tướng mạo của người này. Ngoại trừ Địch Nam, những người khác trong đầu hắn vẫn là một mực mơ hồ.

Muốn cậu nói, hiện tại trong mắt của Lăng Hề đám người kia….. cũng đều là cùng một dạng…..

“Cậu vừa rồi hỏi về đường X thì đi như thế nào? Cậu không tìm thấy?” Đây không phải là ký túc xá của cậu sao?

Lăng Hề vô thức sờ sờ cái mũi, sắc mặt có chút bất đắc dĩ. Sau khi trở về khẳng định sẽ bị Địch Nam mắng ngu ngốc, thật là, đã lớn như vậy rồi mà còn mù đường.

Có chút buồn bực nhẹ.

Quả nhiên, tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt cực kỳ kỳ lạ nhìn Lăng Hề.

Trong nội tâm Lăng Hề tức giận một hồi, nhìn cái gì, tìm không thấy đường cũng không thể trách cậu nha. Đều là….. Đều là…..

Tác Khắc Tư bị ánh mắt của cậu chọc cười, đứng lên cúi đầu nhìn mỹ thiếu niên chỉ đứng ngang ngực mình: “Đi thôi. Tôi đưa cậu về.”

Cầm cái áo khoác trên ghế lên, hướng những người khác chào một cái.

Lăng Hề há hốc mồm, thật không nghĩ cần phải phiền toái như vậy, nhưng lập tức lại nghĩ tới chuyện cậu lạc đường ít nhiều cũng là do người này gây nên, vì vậy cũng không khách khí đi theo.

2 responses to “Lăng Hề _

Nhã Các Chi Xích Dạ says:

January 28, 2016 at 2:53 am Chu nha oi, truyen hay lam. Cho minh dang len wap duoc k?

LikeLike

Reply

nagynguyen94 says:

January 28, 2016 at 3:41 am Không được nha bạn, mình không thích đăng truyện lên chỗ khác

LikeLiked by 1 person

Reply