Lăng Hề

Chương 4

Tác Khắc Tư nhìn tiểu quỷ bên cạnh, nhịn không được sờ sờ đầu cậu: “Tiểu tử, cậu vẫn chưa trưởng thành a.”

Lăng Hề khó chịu lấy tay đẩy tay Tát Khắc Tư ra: “Đừng động tay động chân. Cũng đừng gọi tôi tiểu tử, tôi đã trưởng thành.”

“Sao vẫn là một bộ dáng chưa phát dục?”

Lăng Hề không có để ý đến hắn, cúi đầu. Đến trước ký túc xá, Lăng Hề vừa định đi vào, bả vai bị xiết chặt, đôi tay Tác Khắc Tư một mực giữ lại.

Lăng Hề quay đầu lại.

Tác Khắc Tư xoay người để sát vào đôi mắt của thiếu niên: “Nói cho tôi biết, cậu tên là gì?”

Lăng Hề không chút suy nghĩ, tránh tay của Tát Khắc Tư, xoay người lạch cạch lạch cạch chạy vào ký túc xá.

…..

Bởi vì chỉ có hai bộ quần áo, hơn nữa hôm qua tắm vẫn chưa có giặt quần áo, ngày hôm nay bộ này lại bị dơ. Lăng Hề không có biện pháp, đành phải mượn một bộ quần áo sạch từ Địch Nam.

Quần mùa hè của Địch Nam hầu như tất cả đều là quần lửng, một cái có thể che khuất đầu gối cũng không có.

Đối với một người cổ xưa như Lăng Hề mà nói, việc để lộ chân vẫn còn có chút không quen, dù sao từ nhỏ được bao bọc nghiêm nghiêm thực thực lớn lên. Nhưng lại không có quần khác, quần của Du Lệ cùng Hẹn Sắt thì cậu mặc không được, nhưng cũng không thể mặc mỗi đồ lót để ra ngoài nha.

Rơi vào đường cùng, Lăng Hề đành phải mặc cái quần lửng rộng thùng thình của Địch Nam. Lần đầu tiên trong đời để lộ chân, Lăng Hề vẫn cảm thấy trên đùi á…… lạnh lẽo a.

Khi Lăng Hề thay quần lửng, Hẹn Sắt nhìn theo đôi chân trắng nõn bóng loáng không rời mắt. Màu da đều đều mà lại không hề có tỳ vết nào, trắng muốt mê người, làm cho người ta muốn ở trên đó in dấu ấn ký. Hẹn Sắt nhịn không được nuốt nước miếng.

Lăng Hề nhìn đôi mắt phát sáng của Hẹn Sắt, da đầu run lên hỏi hắn làm sao vậy, cuối cùng Hẹn Sắt xấu hổ tựa đầu một bên tìm cớ, nhanh chóng chuồn ra khỏi ký túc xá.

Hôm nay phải đi làm thêm, Lăng Hề cúi đầu nhìn xuống bắp chân trần của mình, rồi lại nhìn thấy hiện tại trong ký túc xá không có một bóng người, tâm cũng bình tĩnh lại, cắn răng một cái, cứ như vậy đi ra khỏi ký túc xá….

Lăng Hề hoàn toàn không biết, thiếu niên tóc đen mặc quần lửng rộng thùng thình lại trở thành một khung cảnh quyến rũ trong khuôn viên trường.

Địch Nam để cho cậu làm thêm tại một tiệm bánh ngọt ngoài trường. Tuy khả năng xác định đường không tốt, nhưng trí nhớ của Lăng Hề cũng không kém, hơn nữa sáng sớm Địch Nam trước khi đi ra ngoài thì có đưa cho Lăng Hề một cái bản đồ đơn giản.

Lăng Hề tìm thấy lối vào khá thuận lợi sau khi đi bộ hai đường vòng.

Đôi mắt đen hiếu kỳ nhìn bốn phía trên đường, đậu ở trên đường là các loại hộp sắt khác nhau, cậu biết người của thế giới này gọi nó là xe hơi.

Nghĩ rằng, nếu như đem những gì mà cậu nhìn thấy được, những chuyện mà cậu trải qua nói cho phụ hoàng cùng hoàng huynh nghe, bọn họ khẳng định sẽ không tin.

Bởi vì vào thời gian đầu chính mình cũng không tin, tưởng là đang nằm mơ hoặc là sinh ảo giác.

Bước vào cửa, Lăng Hề phát hiện mình đi tới một cái sân rộng, trong sân rộng có một đài phun nước khổng lồ, cùng với một cái ly thủy tinh lớn, mà bên trong ly thủy tinh có một cây, chính xác mà nói là một cái cây đã héo khô. Thật là một thiết kế kì lạ, Lăng Hề nhịn không được nhìn ly thủy tinh chứa cái cây khô thêm vài lần. Không biết tại sao, lại cảm thấy trái tim vô cùng rầu rĩ.

Lại đi đi về trước vài bước, Lăng Hề dừng lại, mờ mịt nhìn về phía trước có lối rẽ. Giờ rẽ bên trái hay là rẽ bên phải?

Đi một đường xa như vậy Lăng Hề cũng có chút mệt mỏi, dù sao cũng đã lạc đường rồi, Lăng Hề ngược lại cũng không vội, đơn giản ngồi xuống bên cạnh đài phun nước. Không biết là vì nguyên nhân gì, trên cái quảng trường rộng lớn này rõ ràng không có nhiều người, chỉ có số ít lẻ tẻ một vài người.

Nắng vàng chiếu xuống người thiếu niên tóc đen đang lẳng lặng ngồi ở bên cạnh đài phun nước. Giọt nước óng ánh phía sau Lăng Hề khúc xạ thành một vầng sáng xinh đẹp trơn bóng.

Lạc Gia đứng xa xa nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp như bức tranh. Suy nghĩ trong lòng nổi lên một loại cảm giác khó tả. Mê muội, thân thể đã đi đến phía thiếu niên …..

Lăng Hề ngồi bên cạnh đài phun nước trong chốc lát, phát hiện trong hồ nước có rất nhiều tiền. Nhìn chằm chằm mặt nước trong suốt. Tại sao phải ném tiền vào trong nước?

Lăng Hề sờ sờ cái ví mỏng dính, cắn môi dưới, đôi mắt sáng ngời, hiện tại cậu lạc đường, nếu có tiền, cậu có thể ngồi xe đi đến cửa hàng bán bánh ngọt. Chợt do dự một chút, cắn môi dưới, cậu nghĩ chỉ là lấy một chút….. Hẳn là không có vấn đề a!

Xoay người, hướng mặt hồ óng ánh, cứ thế thò tay vào.

“Cậu đang làm gì ở đây?”

Đột nhiên xuất hiện giọng nói làm cho Lăng Hề giật mình, trọng tâm không vững thiếu chút nữa ngã vào trong hồ. May mắn Lạc Gia nhanh tay lẹ mắt, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy eo Lăng Hề.

Ổn định thân thể, Lăng Hề hoàn hồn, đối phương vẫn như trước nắm lấy thắt lưng cậu, hai người duy trì một tư thế hết sức mập mờ, mặt của đối phương gần trong gang tấc.

Đường cong trên mặt nam nhân rất cương nghị lạnh lùng, thậm chí có thể nói là vô cùng nghiêm khắc. Toàn thân tản ra hơi thở vương giả, đôi mắt thâm trầm như biển sâu, không sắc bén nhưng lại mang theo ý tứ xâm lược mạnh mẽ.

Lăng Hề giãy một chút, Lạc Gia thức thời buông tay ra, trong đầu vẫn còn lưu lại dư vị tốt đẹp vừa rồi.

“Vừa rồi cậu đang làm gì ở đây?”

Lăng Hề mím môi không nói, đề phòng nhìn nam nhân lạ lẫm đột nhiên xuất hiện này.

“Cậu cần tiền?”

Lăng Hề liếc nhìn nam nhân, do dự một chút, gật đầu. “Tôi muốn đi một chỗ. Nhưng trên người của tôi không có tiền….”

“Đi nơi nào? Nếu không tôi đưa cậu đi?”

“Không cần, tự tôi có thể đi.” Nói xong, xoay người lại vươn tay định lấy tiền trong đài phun nước.

Tay lại bị Lạc Gia bắt lấy: “Cậu không biết lấy tiền ở đây sẽ bị nhân viên quản lí bắt lại phạt tiền sao?”

Lăng Hề nghe đến phạt tiền lập tức co tay lại.

Bắt phạt. Không được nha, hiện tại cậu là người nghèo. Rút tay về, đồng thời, thiếu niên có đôi mắt đen liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thực sự sợ bị nhân viên quản lý nhìn thấy. Động tác kia vô cùng đáng yêu làm Lạc Gia lập tức muốn đem tiểu gia hỏa này một ngụm ăn vào bụng.

Nhìn thấy không có người đi tới bắt, Lăng Hề mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng trên mặt biểu tình buồn bã, ôm đầu nhỏ vùi vào hai chân, bộ dáng yếu ớt rất đáng thương.

Lạc Gia nhìn tiểu tử kia mặc quần lửng rộng thùng thình, đôi mắt thâm sâu…..

Một lát sau, Lăng Hề phát hiện người nọ không có ý định rời đi. Ngẩng đầu, ánh mắt nam nhân ở trước mặt nhìn nhìn cậu cực nóng giống như là muốn thiêu cháy cậu.

Lăng Hề chột dạ một chút, chẳng lẽ người này quen cậu? Hay là muốn bắt cậu đến chỗ nhân viên quản lý để lĩnh thưởng? Ô….. Cậu không muốn a, cậu rất nghèo, cũng không có tiền a.

“Cậu suy nghĩ đến đâu rồi?”

Lăng Hề liếc hắn một cái, trong mắt có vài tia phòng bị, cắn môi dưới. Không trả lời.

Lạc Gia cố gắng làm cho biểu tình trên mặt mình ôn nhu hơn: “Tôi…. Không có ác ý.”

Lăng Hề dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mặt Lạc Gia vài giây, do dự một chút, sau đó tiếp tục vùi đầu vào hai chân, có chút buồn bực ấp úng: “Tôi đang tìm chỗ làm thêm….. Tôi muốn đi phố F số 126.”

Lạc Gia trên môi nhẹ nhàng nở nụ cười hình vòng cung: “Phố F số 126? Đây không phải sao?”

Lăng Hề nhìn về hướng nam nhân chỉ, con ngươi đen trừng lớn. Ở đó? Gần như vậy? Ách…. Cậu đi qua a?

Hy vọng hiện tại đến vẫn còn kịp.

Đang muốn đứng dậy rời đi, cổ tay lại bị giữ chặt.

Đôi mắt màu lam của Lạc Gia nửa rủ xuống, dùng toàn lực thông báo: “Cậu không phải nói là cậu đang ở đây tìm việc làm thêm sao? Chỗ của tôi có một công việc, tiền lương rất cao. Cậu có muốn xem xét một chút không?”

Lăng Hề lắc đầu, đem tay nam nhân gỡ ra.

Lễ phép mà nói tiếng cám ơn liền quay đầu đi đến cái chỗ mà Địch Nam giới thiệu với cậu.

Lần này Lăng Hề rất thuận lợi đến được cửa hàng bánh ngọt, ngay từ đầu phỏng vấn cũng rất thành công, ông chủ cũng một mực cười tủm tỉm hỏi lung tung này kia. Nhưng sau khi ông chủ tiếp một cuộc điện thoại, sắc mặt nhìn không ổn, khẩu khí cũng trầm xuống, đứng dậy, vẻ mặt tiếc nuối nói với Lăng Hề quyết định không mướn cậu.

Lăng Hề hỏi tại sao.

Ông chủ kia nói cậu không thích hợp. Lăng Hề cũng thấy cảm kích khi được biết lí do. Vì người ta đã khẳng định không được, cậu cũng chỉ có thể hướng ông chủ nói lời tạm biệt.

Lăng Hề có một chút uể oải, tuy thất bại, nhưng Lăng Hề cảm thấy không sao. Cậu nghĩ so với người bình thường, cậu cũng không phải là người hoàn mỹ gì. Cũng không khả năng mọi chuyện đều được như ý.

Vì vậy, ra khỏi cửa hàng, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Đi ra ngoài, liền phát hiện nam nhân lạ mặt vừa rồi chỉ đường cho cậu đứng bên ngoài cửa hàng, giống như là đã sớm đoán trước được kết quả này. Lăng Hề cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng cũng có không nghi ngờ gì.

Lăng Hề quyết định quay lại trường học chờ cơ hội làm thêm khác.

Nam nhân kia nói thuận đường cũng cùng cậu đi. Lăng Hề ngẫm lại dù sao khả năng tìm đường của mình cũng không tốt. Vì vậy cũng không nói gì.

Đến trường học, Lạc Gia cúi đầu nhìn thiếu niên trước ngực: “Tôi đói bụng, cậu không ngại cùng tôi ăn một bữa cơm chứ?”

Lăng Hề có chút chần chờ: “Được, tôi ăn” Bởi vì trước giờ cậu chỉ ăn ở căn tin a, những nơi khác cậu cũng không có biết.

Lạc Gia hỏi là thực sự không có vấn đề. Lăng Hề gật đầu. Mang theo Lạc Gia đi tới căn tin.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc cùng nghi ngờ của mọi người, Lăng Hề cũng không có phản ứng gì quá lớn, cho là vì nam nhân này ăn mặc không giống học sinh a.

Lấy hai phần thức ăn, tìm một góc khuất, Lăng Hề chậm rãi bới thức ăn trong chén.

Lạc Gia không động đến thức ăn đặt trước mặt, một tay chống cằm hứng thú nhìn bộ dáng ăn cơm của thiếu niên kia. Lại nhớ tới ngày ấy bộ dáng tiểu tử kia ở trong buổi tiệc mang thức ăn đi. Tiểu gia hỏa này thực thích ăn bánh ngọt nha.

Không biết qua bao lâu, Lăng Hề ăn hết thức ăn trong chén, ngẩng đầu, nhìn bộ dáng đối phương giống như là có ý định cứ như vậy mà rời đi.

Lăng Hề nhìn nam nhân, có chút bối rối, hỏi: “Anh không đưa tiền cho tôi?”

Lạc Gia sững sờ, có chút khó hiểu: “Tiền gì?”

Lăng Hề chỉ chỉ cái gì đó trước mặt Lạc Gia: “Tiền thức ăn a.” Lăng Hề không phải là người nhỏ mọn, nhưng mà gần đây cậu phải tiết kiệm tiền, chi phí cho cuộc sống của cậu cùng với học phí nhập học trường Xuất Vân cũng vẫn là ông nội của Địch Nam cho. Cho nên hiện tại cậu phải đi làm thêm cũng là để có thể nhanh chóng báo đáp ân tình của ông nội Địch Nam đối với cậu.

Tôn quý như Lạc Gia hẳn là kẻ có tiền, lần đầu tiên gặp gỡ mời cơm lại bị thu tiền thức ăn. Hơn nữa nhìn bộ dáng thiếu niên như vậy thật sự đáng yêu cực kỳ. Nhất thời không thể nhịn được, bật cười to.

Tại căn tin, mọi người nhìn Lạc Gia anh tuấn như bị hút hết không khí. Người này rất nhiều người đều chỉ mới thấy qua trên báo chí tài chính và kinh tế, không nghĩ có thể thấy được người thật ngoài đời. Hơn nữa nghe nói cho tới bây giờ người này vẫn một mực lạnh lùng, nghiêm khắc. Người này….. thật sự là ông hoàng kinh doanh trong truyền thuyết kia sao?

Nhịn cười, Lạc Gia hỏi: “Bữa cơm này bao nhiêu tiền?”

Lăng Hề cẩn thận, ngẩng đầu nhìn hắn: “Một đồng Hách Lạp.”

Lạc Gia đột nhiên cảm giác được cách nói chuyện, ánh mắt, thậm chí mỗi một động tác của thiếu niên này đều cực kỳ thú vị. Từ ví, rút ra một tờ tiền giấy đưa cho Lăng Hề.

Nhìn thoáng qua, giá trị rất lớn, Lăng Hề đem tiền trả lại: “Không cần nhiều như vậy.”

“Cậu cứ giữ lấy tiền thừa, sau này tôi vẫn còn muốn tới ăn tiếp.”

“Tại sao?”

Lạc Gia không trả lời, chỉ lộ ra nụ cười như có như không.

Lăng Hề không phải lo lắng những vấn đề khác, mà là cậu sợ cậu quên mất mặt của nam nhân này. Nếu như Lạc Gia biết rõ cho đến nay, mặt của mình trong đầu của Lăng Hề vẫn còn mờ mịt có lẽ sẽ nôn ra máu.

“Số di động của cậu là bao nhiêu?” Nam nhân đột nhiên hỏi.

Lăng Hề hơi sửng sốt, ngửa đầu nhìn đối phương: “Tôi không có điện thoại.”

Lạc Gia trầm ngâm một chút, từ trong túi lấy ra một cái điện thoại màu đen xinh đẹp đặt vào tay Lăng Hề: “Cái này…. tặng cho cậu.”

Lăng Hề nhìn điện thoại trong tay, tuy chưa có tiếp xúc qua loại đồ chơi này, nhưng nhìn bề ngoài tinh xảo cùng chất liệu của nó, cũng biết đây không phải là đồ rẻ. Lại liếc nhìn nam nhân xa lạ này một cái. Nghĩ cũng không nghĩ giữ chặt tay nam nhân đem điện thoại di động để lại trong tay hắn.

Đầu ngón tay của thiếu niên có chút mát lạnh lướt qua lòng bàn tay của Lạc Gia, có chút mất hồn. Cúi đầu nhìn xuống mái tóc đen của thiếu niên, ngứa tay rất muốn vò rối mái tóc của tiểu gia hỏa này, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống: “Cậu tên gì?”

“Lăng Hề.”

“Tên này…. rất đặc biệt.”

Lăng Hề a một tiếng. Không nói chuyện.

“Đúng rồi, về việc làm thêm tôi đã nói, hy vọng cậu có thể xem xét một chút. Bên kia tôi thiếu người, trả tiền lương cam đoan nhiều. Có rãnh rỗi thì ….. Được rồi, tôi đi trước.”

“Ah… Chờ một chút.” Lăng Hề cắn môi dưới “Tôi đồng ý.”

Nam nhân nhẹ nhàng chậm chạp cười: “Tốt, cuối tuần tôi sẽ tới đón cậu.” Nói xong miệng nở nụ cười, xoay người rời đi.

Cho đến khi nam nhân đã đi rất xa, Lăng Hề mới nhớ tới một chuyện.

Cậu vẫn chưa có hỏi là mình sẽ làm việc gì a…..