Lặng Lẽ Thích Em

Chương 7

      Trương Tử Cẩn diện bộ váy màu xám đậm, cao ráo gọn gàng. Tóc đen dài tán loạn, nắm lấy tay Dư Hoài dường như không thể động đậy.

  Dư Hoài bị sự lạnh lùng trong mắt cô làm cho giật mình, nhìn thoáng qua liền nhận ra đây không phải là người phụ nữ ôm Sở Kiều trong bức ảnh sao? !

  “Muốn đánh người sao?” Trương Tử Cẩn híp mắt, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, nhìn cô chằm chằm nói: “Tên Dư Hoài??Được rồi, tôi nhớ rồi.”

  Thật là một nữ nghệ sĩ kiêu ngạo.

  Dư Hoài muốn nói, nhưng bị khí thế của Trương Tử Cẩn ép lại.

  Cô đứng đây trong sự xấu hổ, ánh mắt của những người khác đang xem trò hay đổ dồn vào cô. Những người gần đó đã nhắc nhở cô sẽ có một cuộc phỏng vấn truyền thông sau đó yêu cầu cô nhanh chóng thay quần áo.

  Dư Hoài cay đắng nhìn chằm chằm Sở Kiều, "Cô chờ đấy!"

  Sở Kiều nhún vai, đến, sợ cô sao?

  Khi Dư Hoài rời đi, Tiểu Duẫn lặng lẽ nhìn Trương Tử Cẩn, người đang đứng cạnh Sở Kiều, thốt lên, "Quá ngầu ..."

  Sắc mặt Trương Tử Cẩn không tốt lắm, nhưng cô nhanh chóng đẩy xe lăn của Sở Kiều, biểu thị trợ lý có thể tan tầm.

  “Chuyện này… Chị Kiều, lát nữa sẽ có một cuộc phỏng vấn.” Tiểu Duẫn nhìn Trương Tử Cẩn đang muốn đẩy người ra, có chút xấu hổ.

  Sở Kiều xua tay, "Không sao, tôi đợi."

  "Sơ cẩn, chị vào bằng cách nào?"

  Trương Tử Cẩn đẩy Sở Kiều ra ngoài, có một chiếc xe bảo mẫu đang đợi.

  “Tôi vào rồi nói với họ tôi đưa đồ ăn cho em” Ngoài ra còn có cơm trưa cho đoàn, ai mà không cho cô vào.

  Trương Tử Cẩn mở từng hộp bento mà mình đưa đến trước mặt Sở  Kiều, thở dài nói tiếp: "Sao em bị bắt nạt mà không nói cho tôi biết?"

  Sở Kiều mỉm cười: “Ai nói cô ta bắt nạt tôi?” Sở Kiều không muốn Dư Hoài động vào nàng, nhưng không ngờ Sơ Cẩn sẽ đến giúp nàng.

   Thực sự rất vui.

  Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều bắt đầu ăn, cảm thấy rất thú vị, cô lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu mới nói: "Tôi thấy em cũng có sinh khí đấy"

  “Ai sinh khí.” Sở Kiều nhướng mày. “Không phải chị sao? Vừa rồi giống như muốn đánh người.”

  Trương Tử Cẩn nhếch miệng: "Sắp rồi."

  ... Nếu Dư Hoài thực sự đánh Sở Kiều, Trương Tử Cẩn cảm thấy mình thực sự có thể đánh Dư Hoài.

  Tim Sở Kiều nhảy lên khi Sơ Cẩn nói điều này, dừng đũa.

  "Lần này chị ăn mặc có vẻ rất chỉnh tề."

  Bộ váy với giày cao gót trông rất quyến rũ. Sở Kiều cảm thấy rằng nếu ở chỗ đông người thì có thể sẽ có nhiều nam nhân thậm chí là nữ nhân say mê với vẻ đẹp này.

  Trương Tử Cẩn hạ giọng, bình tĩnh nói: " Được rồi. Buổi tối em có tiệc "

  Khi nghe cô nói vậy, Sở Kiều nghĩ rằng nàng sẽ phải đi chúc rượu Trương tổng, không khí đột nhiên ngột ngạt dạo qua cảnh tối nay, đôi lông mày xinh đẹp của nàng nhăn lại, nàng rõ ràng là buồn chán.

  Trương Tử Cẩn khi nhìn thấy bộ dạng của Sở Kiều, “Buổi tối có muốn tôi đưa em đi dạo không?

  Nghe những lời này, Sở Kiều cuối cùng cũng đặt đũa xuống.

  Nàng nâng mí mắt sụp xuống, lông mi cũng nhướng lên nhưng ánh mắt lại lãnh khốc, lạnh lùng.

  “Sơ Cẩn.” Sở Kiều nghiêm giọng, “Chị thích tôi?"

  Trương Tử Cẩn sững sờ một lúc, không ngờ Sở Kiều lại hỏi thẳng như vậy. Cô đang tự hỏi làm thế nào để nói với Sở Kiều là tâm trí cô không phải là kẻ hay tán tỉnh, thì nghe thấy Sở Kiều lại nói:“Đừng nói với tôi là chị yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nhé?” Sở Kiều đẩy hộp cơm đến trước mặt người đối diện, “Mặc kệ chị nghĩ thế nào, tôi có thể nói rõ với chị là tôi không có chút suy nghĩ nào về chị. Hơn nữa, tôi thậm chí còn không biết chị là ai, tôi hy vọng chị đừng đặt tâm tư vào tôi, được chứ? "

  Trương Tử Cẩn nhìn hộp cơm trước mặt, một hồi mới chậm rãi nở nụ cười, "Tôi rốt cục không nhớ ra, tôi là ai?"

  Cô  bây giờ nhìn Sở Kiều càng ngày càng đáng yêu, cô chạm vào một chút địa bàn của nàng, nàng lại trở thành một con nhím nhỏ.

  “Sở Kiều, tôi là người có thể cho em tất cả.” Trương Tử Cẩn nói cái tên rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Sở Kiều với đôi mắt đen láy sâu thẳm mà không kém phần ôn nhu, “Tôi có thể làm tất cả những gì để ngôi sao của tôi tỏa sáng, ngoài những điều này .Tôi có thể cho em tận cùng vinh quang. "

  Đây là điều mà Sở Kiều xứng đáng, nhưng nó đã bị bỏ lỡ.

  Trương Tử Cẩn thực sự đã nghĩ như vậy khi ký hợp đồng với Sở Kiều, cho nàng tất cả nguồn lực tốt. Nhưng sau vài ngày tiếp xúc, cô phát hiện ra Sở Kiều không phải là loại sao nữ thực dụng.

  “Nhưng tôi phát hiện đây không phải là những gì em muốn.” Đôi mắt Trương Tử Cẩn như muốn nhìn thấu Sở Kiều, giọng điệu xen lẫn sự bất lực, “Sở Kiều, em rất cô đơn.”

  Sở Kiều cũng mặc chiếc sườn xám xanh đậm đó, với một phong cách độc đáo trong mỗi bước di chuyển. Vốn dĩ nàng chỉ đang lười biếng dựa vào chỗ ngồi lắng nghe những lời của Trương Tử Cẩn, nhưng cơ thể nàng đã trở nên căng cứng khi nghe đến câu cuối cùng.

  “Vậy nên tôi đang suy nghĩ.” Đôi mắt Trương Tử Cẩn có chút dịu dàng, “Tôi nên cho em cái gì đây?

  Sở Kiều có chút tức giận, đặt hai chân mảnh mai đang trùng xuống, " Chị cho rằng chị là ai?"

  Lời nói rất hùng hồn, dường như có sức mạnh đặc biệt. Cô là ai mà dám nói nàng cô đơn? 

  “Tôi còn có thể là ai.” Trương Tử Cẩn thấp giọng cười, “Tôi là Trương...”

  “Tôi phải đi phỏng vấn.” Tay Sở Kiều đã để sẵn trên tay nắm cửa, quay đầu lại nói với người trong xe: “Đừng đến tìm tôi nữa."

  Trương Tử Cẩn thích thú mà không tức giận, Sở Kiều không thể đi nếu không có sự trợ giúp của cô , nàng sẽ đi đâu? Cô định đi xuống bên kia đẩy xe lăn ra cho Sở Kiều thì đột nhiên nghe thấy tiếng Sở Kiều kéo cửa xe mở ra——

  Những ánh đèn flash, những câu hỏi ồn ào và micrô dồn dập cùng nhau.

  "Sở Kiều, vừa rồi cô có đi cùng với người trong bức ảnh đó không?"

  "Xin lỗi, hai người là quan hệ gì?"

  "Thật tiện trả lời, cô có phải là người tình bí mật của Sở Kiều không?"

  "Cô sẽ trả lời chúng tôi chứ?"

  Một đám phóng viên nhìn thấy Sở Kiều đang mở cửa, Sở Kiều không ngờ những phóng viên này sẽ đuổi theo đến đây, vừa nhìn thấy thì họ đã sững sờ.

  Có phải là Dư Hoài!

  Nàng phản ứng nhanh mỉm cười hoàn hảo trước ống kính, nhưng Trương Tử Cẩn đã kéo nàng trở lại xe.

  "Chị……"

  Trước khi Sở Kiều nói xong, cô đã nhìn thấy người cô từ phía bên kia đi xuống.

  Một lúc sau, cánh cửa phía Sở Kiều lại được mở ra. Trương Tử Cẩn đẩy xe lăn, ôm Sở Kiều ngồi xuống, di chuyển thuận lợi.

  Trương Tử Cẩn đưa tay đến trước mặt ống kính, giọng điệu không vui: "Muốn phỏng vấn thì tắt đèn flash."

  Các phóng viên điên lên: "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh đây là !!! Sở Kiều có thể giải thích cho chúng tôi, các fan đang rất quan tâm !!!"

  Sở Kiều nghiến răng nghiến lợi, chị có thể đừng gây chuyện nữa không, tôi sợ vụ bê bối này thật sự sẽ không giải quyết xong!

  Nàng kéo bàn tay đang bảo vệ đôi mắt của mình xuống, cầm lấy một bên micro: "Cô ấy là người ngoài, xin hãy bảo vệ sự riêng tư của cô ấy và đừng làm phiền cô ấy nữa. Cảm ơn."

  Trương Tử Cẩn cảm thấy Sở Kiều lo lắng cho mình, cô rất vui. Nở nụ cười trên khóe môi.

  PV: "Hai người yêu nhau à?"

  "Không."

    ..Người phóng viên chịu thua, “Nhìn hành vi của hai người rất mập mờ, có phải là đang phủ nhận không?

  Trương Tử Cẩn không thể ngồi yên, cô cau mày hỏi: "Mắt anh có vấn đề gì không?"

  Sở Kiều: "!!!" Đừng nói nữa, Sơ cẩn a!

  “Tôi đơn phương cô ấy, mong anh không nói sai.” Microphone nhanh chóng hướng về phía Trương Tử Cẩn, “Sở Kiều luôn từ chối tôi"

  Vẻ mặt và giọng điệu tươi cười của Trương Tử Cẩn khiến các phóng viên cảm thấy việc cô bị từ chối không phải là điều khó chịu?

  Kết thúc rồi, thời gian này đã thực sự kết thúc.

  Sở Kiều nhìn quản lý Châu đi qua đây với vẻ mặt bình tĩnh, biết rằng mình sắp bị chỉ trích.

  Kẻ chủ mưu không bị ảnh hưởng chút nào, cô không cho phóng viên cơ hội sau khi nói lời này. Tình cờ là Châu Đình Chi cũng đến nơi này để cứu nàng, Châu Đình Chi chào cô rồi đẩy Sở Kiều rời đi.

  -

  Trong phòng, Sở Kiều đang cúi đầu chờ đợi cơn bão.

  Nàng không sợ, nhưng đang băn khoăn không biết dư luận này có nên lan truyền mối quan hệ của cô với  Sơ Cẩn? Nếu thông tin thật của Sơ Cẩn được tiết lộ bằng một việc làm không sạch sẽ như đánh gϊếŧ người, thì có ảnh hưởng gì đến an toàn của Sơ Cẩn không?

  Châu Đình Chi đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với Sở Kiều, không nói gì.

  “Chị Châu, chị có thể nói gì đó.” Sở Kiều không chịu được cách cô không nói, “Tôi cảm thấy không thoải mái khi chị im lặng thế.”

  "Sở Kiều..." Giọng quản lý Châu đang nghiến răng vào lúc Sở Kiều nghe thấy.

  "Em bây giờ hay thật. Em đang thích việc tìm tình yêu nóng bỏng rồi hẹn gặp lại mỗi ngày đúng không?" Quản lý Châu quay mặt về phía Sở Kiều, "Chỉ cần với tốc độ của những phóng viên này, tối nay em có thể làm nổ tung nhiều trang web. Biết không!"

  Sở Kiều nhìn biểu hiện của quản lý Châu, tại sao nàng trông quản lý Châu hơi ... vui?"

     Đuôi mắt Châu Đình Chi cụp lại, không có vẻ gì là đang tức giận.

  Châu  Đình Chi lúc này không kìm được nữa, giọng điệu của cô giãn ra một chút, "Em có khó chịu không? Sự nổi tiếng của em đã tăng trở lại rồi, Sở Kiều, nhanh lên! Nhanh lên! Tôi nghĩ em phải làm theo lời Trương tổng, để em và người đó  ... ...  lộ mặt. "

  “Ai?” Sở Kiều cho rằng nàng đã nghe nhầm.

  “Trương tổng nói, em và Sơ Cẩn có thể là một điểm sáng.” Quản lý Châu chỉ vào chiếc váy đã được đặt trên giường. “Em phải đi dự tiệc buổi tối. Nhân tiện vừa rồi Sơ Cẩn hỏi tôi. Cô ấy muốn số điện thoại của em, sẽ đưa em đi ăn tối sau. "

  Sở Kiều: "..."

  Không lâu sau khi quản lý Châu rời đi, điện thoại của Sở Kiều đổ chuông.

  Sở Kiều nghĩ đó là Sơ Cẩn nên nàng nhấc điện thoại lên xem thử.

  Đó là dãy số lạ mà nàng không nhận ra, nhưng số lạ này được biết là- Thành phố Bắc Lâm.

  "Chào?"

  "Chị!" Giọng lo lắng của Sở Dịch truyền đến qua điện thoại, "Chị, tìm người giúp em! Em, em không dám nói với mẹ, chỉ dám tìm chị..."

  Trái tim Sở Kiều chùng xuống: "Bây giờ em đang ở đâu?"

  "...Đồn cảnh sát."

  Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Tử Cẩn: Tôi nên cho em cái gì đây?