Lặng Lẽ Thích Em

Chương 8

       Sau khi Trương Tử Cẩn và Sở Kiều bị chặn trước xe cả tiếng đồng hồ, cửa phòng làm việc của Trương Tử Thanh bị mở ra một cách thô bạo.

  Một tiếng "bốp--" nặng nề, chiếc máy tính bảng lớn được ném lên bàn của Trương Tử Thanh.

  Trương Tử Thanh nhìn về phía Giang Nghiêu, nhanh chóng đứng dậy đỡ vợ, "Có thai cũng không nên vội vàng như vậy. Có thể bảo anh đi ra ngoài. Việc gì gấp?"

  "Đừng nhìn em, nhìn những bài báo này còn chưa xuất bản." Giang Nghiêu kích động nắm lấy cánh tay Trương Tử Thanh lắc lắc, "Chuyện tốt đã xảy ra rồi!"

  "Điều gì làm cho em vui vẻ như vậy?" Trương Tử Thanh không biết dở khóc dở cười nhìn cô, trước tiên đỡ vợ ngồi xuống, sau đó cầm máy tính bảng trên bàn lên.

  Tiêu đề trên máy tính bảng rất bắt mắt: Sốc! Sự kiện đã đảo ngược! Kiều nữ giàu có bí ẩn tỏ tình say đắm sao nữ Sở Kiều nhưng bị từ chối. Dù hai người là tình nhân hay quan hệ tốt, hãy tiếp tục chú ý--

  Tầm mắt Trương Tử Thanh tiếp tục dời xuống.

  "Tiểu Cẩn?" Trong lời nói có một nụ cười. Hai người chụp trong bức ảnh đó, một nữ nhân mặc sườn xám có khí chất tuyệt trần, người còn lại đứng sau nữ minh tinh, không phải là em ruột của anh sao?

  Em gái mình sắp có scandal à?

  Bản báo cáo đã ghi lại chi tiết cách người phụ nữ giàu có bí ẩn bày tỏ tình cảm với Sở Kiều

  Giang Nghiêu cười, đặt tay lên bụng cô, "Bài báo này sẽ được xuất bản chứ?"

  Trương Tử Cẩn phụ trách công ty giải trí của Trương gia, Trương Tử Thanh phụ trách công việc kinh doanh của nhà sớm hơn Trương Tử Cẩn. Chủ yếu là thông tin tin tức mà các bài báo muốn đăng thì phải thông qua công ty này. Lý do tại sao Trương Tử Cẩn không bao giờ phải lo lắng về các bài báo của bản thân bị gửi đi là vì anh trai cô đã kiểm tra nó.

  Bất cứ ai muốn viết một bài báo nguệch ngoạc phải được chấp thuận trước khi được gửi đi.

  Trương Tử Thanh hỏi: "Cái tên Sở Kiều có hơi quen không?"

  "Hôm qua em gái anh và cô ấy đang được tìm kiếm rất nhiều. Tại sao là anh trai mà không biết?" Giang Nghiêu trợn mắt không ngừng, "Không thể nói được, Tiểu Cẩn rất thích cô gái này! Em đã kiểm tra rồi. Sau khi trở về Trung Quốc, em ấy đã đặc biệt ký hợp đồng với nữ minh tinh tên Sở Kiều này. Dường như em ấy chưa nói với ai mình là sếp của người đó ".

  Vào lúc này, một cuộc gọi video được phát trực tiếp trên điện thoại của Trương Tử Thanh.

  Trương Tử Thanh: "... Xin chào cô Chu, tôi có thể giúp gì cho cô?"

     Giang Nghiêu đột nhiên thấy người vừa gọi đến chợt thốt" À em đã báo cáo việc này với mẹ rồi. Anh biết đấy, em không muốn mẹ lo lắng cho Tiểu Cẩn"

  Một khuôn mặt được chăm sóc tốt xuất hiện trên màn hình, với một chiếc mặt nạ trên mặt.

  Chu Nam Thâm nói rất ngắn gọn, cười nói: "Ta muốn gặp Sở Kiều."( ôi mẹ chồng:))

  "... Đừng đừng, mẹ, mẹ muốn làm gì? Tiểu Cẩn còn chưa nói gì về chuyện đó, tại sao mẹ lại gấp thế?"

  Chu Nam Thâm tháo mặt nạ trên mặt xuống, mắt tròn xoe: "Con có thể xin chữ ký cho ta được không?"

  Trương Tử Thanh: "?"

  "Ta là một fan hâm mộ của cô ấy." Chu Nam Thanh mỉm cười xoa tay mong đợi "Để Tiểu Cẩn cưới Sở Kiều về nhà. Đó là một cô gái tốt!"

  Giang Nghiêu gõ bàn, "Chuyện này không phải mẹ à! Bây giờ là con gái của mẹ không theo đuổi được người ta. Tất cả đều được viết trong bài báo."

  Trương Tử Thanh đau đầu: "Thôi đi, Tiểu Cẩn cũng sắp chính thức xuất hiện ở Bắc Lâm rồi, Nó làm sao có thể sống nổi khi không lộ mặt mũi "

  "Gửi cho ta." Chu Nam Thâm nói lời cuối cùng, "Ta xấu hổ khi không thể bắt kịp mấy người các cậu. Để nó đưa cô gái nhỏ về Bắc Lâm gặp ta sau khi kết thúc công việc. Ta đi chăm sóc sắc đẹp đây. Gác máy. "

  ...

  Em gái, chị Chu đã nói, anh trai không thể giúp được em.

  -

  "Em lại trốn tiết, lại còn đánh nhau?" Giọng điệu của Sở Kiều nhỏ dần khi cầm điện thoại.

  "Chị!" Sở Dịch lo lắng "Chị tìm người giúp em đi, nếu không thì... chị thật sự phải gọi cho mẹ sao?"

  Sở Kiều khó chịu vì tiếng thét của Sở Dịch, cảm thấy mí mắt phải của mình đập không ngừng.

  "Chị đang tìm mẹ." Sở Kiều hít sâu một hơi, "Tối nay chị còn có hoạt động, chị rất bận."

  Sở Dịch trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Chị ơi, scandal của chị là thật sao?"

  Sở Kiều choáng váng.

  "Em nghe thấy bạn bè ở trường nói về chị." Giọng Sở Dịch có chút ồn ào, cảm giác như mọi người đến rồi, "Nhưng đừng lo, họ không biết em là em trai của chị. Em thực sự không chịu được những lời nói xúc phạm chị mới đánh nhau với bọn chúng.

  Sau một lúc, Sở Kiều hỏi: "Đồn cảnh sát nào?"

  Sở Dịch biết nàng sẽ cho người đến giúp mình nên vui vẻ báo cáo địa chỉ.

     Sở Kiều cúp điện thoại, sững sờ nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, khóe miệng có một tia giễu cợt mà nàng không để ý.

  Mối quan hệ của Sở Kiều với cha mẹ nàng luôn không mấy hòa thuận, thậm chí có thể nói là rất tệ.

  Khi nàng được sinh ra cũng là lúc công việc kinh doanh của cha nàng thất bại, gia đình khốn khó, những cuộc tranh cãi và những lời buộc tội đã cùng nàng lớn lên. Sau đó, cuộc sống dần được cải thiện, Sở Dịch ra đời.

  Tình yêu của mọi người nghiễm nhiên dồn hết vào Sở Dịch.

  Cho đến khi cha mẹ nàng ly hôn, mẹ nàng đã đưa Sở Dịch đi không chút do dự, cha nàng thường đi công tác nước ngoài, hai cha con hiếm khi gặp nhau vài lần trong năm.

  Sở Kiều đôi khi nghĩ rằng nếu có hai Sở Dịch trên đời, thì cha nàng cũng là lấy đi Sở Dịch thứ hai thay vì miễn cưỡng tiếp nhận nàng.

  Nàng biết điều này khi còn rất nhỏ, vì vậy bao nhiêu năm nay nàng luôn giữ khoảng cách với cha mẹ và vẽ một vòng tròn để quấn lấy mình.

  "Sở Kiều, em có ở trong đó không?"

  Trương Tử Cẩn đến tìm Sở Kiều, mặc dù có thẻ phòng nhưng cô đứng ngoài cửa lịch sự xin phép.

  Khi Sở Kiều nghe thấy âm thanh, ánh mắt buông lỏng cuối cùng cũng tập trung, "Có, vào đi."

  Trương Tử Cẩn đến đưa Sở Kiều đi ăn tối, mới phát hiện vẻ mặt của Sở Kiều có chút không đúng. Hốc mắt có chút đỏ lên, chẳng lẽ là đang lén khóc sao?

  Ai đã làm điều gì khiến nàng khóc?

  "Có chuyện gì vậy?" Cô ngồi xổm xuống trước mặt Sở Kiều ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

  Khi Sở Kiều nghe câu hỏi của Trương Tử Cẩn, nàng đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu.

  "Sơ Cẩn, chị có thể giúp em một việc được không."

  Trương Tử Cẩn sẵn sàng đồng ý "Em nói."

  "Tìm người có thể tin tưởng đến đồn cảnh sát Bắc Lâm, tên là Sở Dịch." Sở Kiều dừng lại, trầm giọng nói, "Tôi sẽ đi , nhưng tôi không thể đi bây giờ.

  Trương Tử Cẩn sững sờ một lúc khi Sở Kiều nói tên, cũng không hỏi là ai, mà nhanh chóng gửi cho Hàn Mẫn Linh địa chỉ và tên, đồng thời yêu cầu cô ấy dẫn người đi.

  Hàn Mẫn Linh tình cờ trở lại thành phố Bắc Lâm sáng nay.

  Thư trả lời của Hàn Mẫn Linh nhanh chóng được gửi qua điện thoại: Tôi đã nhận được, đi ngay lập tức.

  "Cảm ơn... Chị lại giúp tôi" Sở Kiều thả lỏng người, vai bị kéo căng cũng buông lỏng.

  "Tôi có điều kiện." Trương Tử Cẩn cười lắc điện thoại, thu hút ánh mắt tò mò của Sở Kiều.

  "Tôi giúp em dẫn người đi, cùng tôi ăn một bữa được không?"

  Trương Tử Cẩn đã đọc thông tin của Sở Kiều, nhưng nó không nói nàng có anh trai hay em gái. Cho nên không cần biết mối quan hệ giữa Sở Dịch và Sở Kiều là gì, cô cũng không định hỏi.

  Khóe miệng Sở Kiều chậm rãi hướng lên trên, "Chỉ yêu cầu như vậy? Được rồi, tôi hứa."

  "Em đã hứa nhanh như vậy, em không sợ tôi lừa em đi sao?" Trương Tử Cẩn cười.

  "Chỉ là ăn cơm thôi mà." Sở Kiều nheo lại, ánh mắt như có nước, "Chị không phải buổi tối có việc sao, tại sao không rời đi.

  "Đưa em tới đó trước." Trương Tử Cẩn đứng dậy chọn chiếc váy màu trắng. "... Trước khi đi, tôi sẽ giúp em thay quần áo."

  Hệ thống sưởi trong phòng được bật hoàn toàn, Sở Kiều đưa tay về phía Trương Tử Cẩn giúp cô đứng dậy. Sở Kiều một tay nắm lấy chiếc váy, nhìn thấy Trương Tử Cẩn cau mày nói: "Mặc nó lạnh như vậy ? Em nghĩ chiếc sườn xám này trên người em là được?."

  "Đó không phải là do Trương tổng đó, em phải ăn mặc để giữ thể diện đúng không?"Sở Kiều cũng bất lực.

  Trương Tử Cẩn gật đầu, nhìn Sở Kiều từ đầu đến cuối, "Trương tổng đó rất có mặt mũi sao?"

  Sở Kiều nghĩ, không phải sao? Nếu không đi lần này, chắc chắc không được yên với quản lý Châu. Trương tổng này thực sự rất bí ẩn nên đã đến tổ chức bữa tối để chiêu đãi cả đoàn.

  Tiền quá nhiều.

  Nghĩ về điều đó, nàng phớt lờ ánh mắt vui đùa của Trương Tử Cẩn. Nàng nắm lấy cánh tay Trương Tử Cẩn và muốn đi, nhưng nàng bị mất trọng tâm ngã sang chỗ khác.

  Trương Tử Cẩn đón người đẹp lên, nụ cười trên môi không hề phai nhạt.

  Cô ghé vào tai Sở Kiều nói, "Tôi nghĩ Trương tổng thích cái này, đừng đổi."

  Cô có muốn xem nó không? Bây giờ cô không thể dời mắt.

  Sở Kiều liếc cô một cái, lông mi khẽ nhúc nhích: "Chị nói cứ như chị là Trương tổng ."

  Đương nhiên, Trương Tử Cẩn đã chọn bỏ qua chủ đề này, cô nghĩ dù sao buổi tối nàng cũng sẽ biết, bây giờ cô không cần phải nói thêm gì nữa. Cô giơ tay nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi, không thay quần áo, đẩy em qua?"

  Đến địa điểm tổ chức, Sở Kiều ở trên tầng ba của khách sạn,các phóng viên và giới truyền thông đến đây chủ yếu là vì Trương Tử Cẩn cũng phải chính thức xuất hiện trước công chúng vào cơ hội này.

   Sở Kiều ném chiếc váy xuống giường, Trương Tử Cẩn liền khoác áo cho cô. Khi nàng ra khỏi cửa, một luồng khí lạnh ập đến.

  Sở Kiều nghĩ đến những câu hỏi mà các phóng viên đã phỏng vấn trước đây: "Những phóng viên đó có thể viết những từ ngớ ngẩn ngày hôm nay ... sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chị không?"

  "Không sao đâu." Giọng điệu của Trương Tử Cẩn thoải mái.

  Những bài báo đó đã được anh trai cô theo dõi và không thể gửi đi.

  Trong thang máy, Trương Tử Cẩn nhìn sàn nhà từ từ hạ xuống, nói: "Đừng lo quá. Tôi đoán có thể đưa Sở Dịch ra ngoài trong chốc lát. Sau đưa em vào chỗ ngồi tôi sẽ rời đi. Người dẫn Sở Dịch ra tên là Hàn Mẫn Linh, người cắt tóc ngắn trước đó đã đưa em đến bệnh viện. "

  Sở Kiều gật đầu, "Được."

  Tầng 3 của khách sạn là nơi tổ chức dạ tiệc, lúc này một số phóng viên truyền thông đã đến.

  Ngay khi cửa thang máy mở ra, quản lý Châu đã đợi sẵn ở cửa.

  "Làm phiền cô." Châu Đình Chi gật đầu với Trương Tử Cẩn, "Tôi chỉ đưa Sở Kiều vào. Sau này, tôi sợ giới truyền thông nhìn thấy cô đến lại không hay lắm."

  "Được rồi." Trương Tử Cẩn cũng phải chuẩn bị, cô cười với Sở Kiều, "Vậy thì tôi đi đây".

  Sở Kiều làm động tác mời rồi nhìn cô bước vào thang máy.

  Khi về đến chỗ ngồi, quản lý Châu gọi trợ lý chăm sóc Sở Kiều, tự mình đi hỏi chuyện.

  Ánh sáng tại địa điểm được sử dụng đặc biệt rất dịu.

  Tiểu Duẫn u ám nhìn vẻ mặt thản nhiên của Sở Kiều, chị ấy thật bình tĩnh, cảm thấy cách biệt với thế giới, như thể những sự việc mấy ngày qua không ảnh hưởng gì đến chị ấy vậy.

  "Chị Kiều, một số bài báo viết nguệch ngoạc..." Dù sao thì trợ lý vẫn còn trẻ, không thể không đọc tin tức giải trí. "Còn nói là chị cố ý nhìn đến sự nổi tiếng của Dư Hoài, chị không tức giận sao? "

  "Nếu tôi tức giận vì những thứ không cần thiết này, tôi đã chết từ lâu rồi." Giọng Sở Kiều yếu ớt.

  Tiểu Duẫn do dự một chút, cuối cùng nói: "Chị Kiều, có đôi khi em cảm thấy trái tim của chị hoàn toàn không ở trong giới giải trí, nhưng mỗi lần diễn đều rất tốt, rất chuyên tâm."

  Lông mi của Sở Kiều dài và mảnh, bóng dáng của nàng bị bao phủ bởi ánh sáng dịu.

  "Có rất nhiều người thích diễn xuất trong giới giải trí, cũng có rất nhiều người muốn kiếm tiền nhanh chóng. Đối với tôi ... diễn viên là một công việc." Sở Kiều dùng ngón tay khiêu một lọn tóc cuộn sau tai. Để lộ cái tai sáng bóng, hoa tai hình giọt nước và sườn xám bổ sung cho nhau.

  Nàng nhìn Tiểu Duẫn cười nói: "Vì đã là công việc nên khi làm phải hết sức nghiêm túc. Nếu không làm được hoàn hảo thì ít nhất cũng phải không phụ lòng những người yêu mến mình và người hâm mộ. Còn những tai tiếng tiêu cực đó. Tại sao phải nghe? Đó chỉ là khách qua đường trong cuộc đời. "

  Tiểu Duẫn nghe được lời của Sở Kiều thì sửng sốt một chút, sau đó nói: "Chị Kiều, chị thật rộng lượng."

  Rộng lượng đến từ các bài học hết lần này đến lần khác, nhưng Sở Kiều không nói câu này.

  Đèn trên đầu nàng đã mờ đi vài lần vào đúng thời điểm.

  Tiểu Duẫn hét lên: "Ồ, em nghĩ là đang chuẩn bị cho sự xuất hiện của Trương tổng"

  Ngày càng có nhiều người và giới truyền thông tiến vào, Sở Kiều có thể thoáng nhìn thấy Dư Hoài ăn mặc hở hang từ góc phòng. Có vẻ như đang tìm kiếm ghế ngồi có tên mình.

  Cô nhìn về phía bên cạnh, tên Dư Hoài tình cờ ở bên cạnh nàng.

      Thế giới này thật sự rất nhỏ.

  Âm nhạc đã bắt đầu, Sở Kiều nhìn chằm chằm vào sân khấu phía trước, một ánh đèn sân khấu lớn ập đến.

  Hàng loạt phóng viên đã chờ sẵn trên khán đài, sẵn sàng thu hoạch thông tin đầu tay.

  Tầm quan trọng của Trương tổng có nhất thiết phải to như vậy không?

  Sở Kiều khịt mũi, điện thoại rung lên dữ dội trong túi áo khoác. Nàng nhanh chóng lấy ra xem, cảm xúc trong mắt nàng lập tức trở nên căng cứng.

  Nhấn nút trả lời, giọng nói quen thuộc và xa lạ có chút bén nhọn, xuyên qua màng nhĩ của nàng.

  "Ngươi sao vậy, có chuyện gì vậy ?! Em trai ngươi đánh nhau bị gãy xương ngươi lại giấu ta! Sở Kiều, ngươi trở về Bắc Lâm cho ta ngay bây giờ, quay lại! Quay lại gặp em trai ngươi xem nó như thế nào !! "

  Tác giả có chuyện muốn nói: Hôm nay vẫn có chương ~