Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 7: 7 Có Thai

Lâm Hi Vũ cảm thấy vừa rồi Lục Quân Đình nghiêm khắc hơn bình thường, nhưng cũng không thể nói là tức giận được.

Lâm Hi Vũ nói: "Chắc là làm boss lớn đã quen nên giọng mới như vậy."

Lục Viện gật nhẹ: "Cũng đúng, dù sao bình thường anh ấy cũng thích nghiêm mặt dọa người khác mà." Lục Viện đang chơi vui đột nhiên bị quấy rầy, bây giờ trong lòng vẫn không phục, tiếp tục nói: "Cậu nói xem, anh cả tớ cũng thật là, anh ấy có thể ở đây, tại sao chúng ta lại không? Chúng ta cũng trưởng thành rồi, đi xã giao bình thường cũng không được?"

"Có lẽ sợ cậu phấn khích quá sẽ bị người ta lừa gạt chăng?"

Lục Viện chép miệng: "Còn sợ tớ bị lừa? Một năm cùng lắm là gặp được anh ấy một lần, anh ấy để ý tớ như vậy?" Lục Viện nói xong còn thở dài: "Được rồi được rồi, lần này không may, hi vọng về sau ra ngoài chơi đừng bao giờ gặp phải anh cả."

Đối với câu này của Lục Viện, Lâm Hi Vũ cũng rất tán thành, cô cũng hi vọng sau này không đụng mặt Lục Quân Đình, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Xe được lái đến, hai người một trước một sau lên xe.

Lâm Hi Vũ nghĩ đến chuyện hôm nay, trong lòng vẫn còn thấy khó chịu, không nhịn được nhéo tay Lục Viện.

Lục Viện bị cô nhéo đau, tức giận nói: "Cậu điên rồi sao, tự nhiên nhéo tay tớ?"

"Lần sau, chưa được tớ đồng ý thì không được dẫn tớ đi xem mắt, nếu không sẽ tuyệt giao với cậu thật đó."

Lục Viện ít nhiều cũng hơi chột dạ, nhưng bị cô gái nhỏ này nhéo đau, tức giận nói: "Chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt."

Lái xe đưa hai người về Lục gia.

Ngày hôm sau, Lâm Hi Vũ tiếp tục đi làm.

Mỗi lần viện nghiên cứu được nghỉ, Lâm Hi Vũ sẽ về Lục gia.

Cũng may, mỗi lần về Lục gia, Lục Quân Phong và Lục Quân Đình đều không ở đó.

Bình thường công việc của Lục Quân Đình rất bận, một tháng cũng khó về Lục gia một lần.

Lục Quân Phong học tài chính, sau khi tốt nghiệp đại học, dựa vào quan hệ của bố để vào làm trong một ngân hàng đầu tư.

Tuy nhiên ngân hàng đầu tư lại không ở An Thành, cách An Thành hơn một trăm cây số, nên không thể trở về thường xuyên.

Dù sao thì mỗi lần đến Lục Gia, Lâm Hi Vũ cũng đều không phải đối mặt với hai anh em này.

Mặc dù không gặp mặt trong hiện thực, nhưng gần đây, Lâm Hi Vũ thường xuyên nhìn thấy Lục Quân Đình trên TV, thu mua công ty điện tử khiến danh tiếng của anh gây chấn động, gần đây được lên rất nhiều kênh truyền thông và báo chí.

Hôm đó, cô ra nhà hàng gần công ty ăn cơm, đại sảnh nhà hàng có đặt TV, vừa hay phát tin tức tài chính và kinh tế.

Đó là một buổi bàn luận về kinh tế ở nước ngoài, phóng viên ngồi chờ ngoài cửa, trong khán đài có vô số người chen chúc nhau, ống kính đột nhiên rơi trên người anh.

Anh mặc âu phục đi giày da, nghiêm nghị mà tỉ mỉ.

Thân hình anh thẳng tắp, dung nhan tuấn lãng, giống như vầng trăng được vô số ngôi sao vây quanh.

Ở trong ống kính, thân hình anh lắc lư, phóng viên đuổi theo muốn bắt hình thì bị vệ sĩ của anh ngăn lại.

Phóng viên sau lưng gọi anh, anh quay đầu lại nhìn một chút, nhưng chỉ một cái liếc mắt đơn giản đã làm cho người phóng viên mất khí thế rút lui.

Đồng nghiệp bên cạnh bàn luận: "Người này có phải tỷ phú trẻ tuổi nhất có hàng chục tỷ trong tay, gọi là..."

Bên cạnh có người nói tiếp: "Lục Quân Đình."

"Đúng, Lục Quân Đình, lúc trước tôi mới chỉ nhìn thấy trong ảnh, không ngờ quay video anh ấy còn đẹp trai hơn, ánh mắt này cũng quá hấp dẫn đi."

"Ai, không biết lại có bao nhiêu cô gái đuổi theo gọi chồng đây."

"Gọi chồng thì làm được gì chứ, người ta là thiên chi kiêu tử [1], người phàm như chúng ta sợ là cả đời đều không gặp được anh ấy."

[1]: con cưng của trời

Lâm Hi Vũ đang im lặng ăn cơm, nghe nói vậy cũng không nhịn được thầm than, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cô đều có cảm giác như một giấc mộng, một người rõ ràng xa vời như vậy mà cô lại có thể tiếp xúc da thịt được.

Mà lại...!thiên chi kiêu tử Lục Quân Đình, dáng dấp đẹp trai, khí chất trầm ổn nội tâm, giống như một bông hoa cao ngạo lạnh lùng, nhìn qua cấm dục và cũng không thể với tới, ai mà ngờ người đàn ông như vậy khi ở trên giường lại phóng túng không kiêng nể gì.

Nhưng mà, hiện giờ cuộc sống đã quay trở về quỹ đạo, kể từ ngày rời khỏi nhà anh trai Tiểu Hoa Mai, bọn họ không hề gặp lại.

Về sau, hẳn là cũng không còn lý do gì để gặp nhau, chuyện kia tựa như gió thoảng mây bay, chẳng mấy chốc sẽ tan biến theo thời gian.

Điều Lâm Hi Vũ không ngờ chính là, khi cô tưởng cuộc sống đã quay trở lại bình thường, chuyện kia cũng đã sắp tan biến theo thời gian, thì một chuyện ngoài ý muốn đã rơi xuống đầu cô.

Lâm Hi Vũ nhận thấy cơ thể kỳ lạ là khoảng một tháng sau.

Đầu tiên, cơ thể có một chút thay đổi, cô thích ngủ hơn, tinh thần cũng không được tốt lắm, lúc làm việc hay mất tập trung, còn bị quản lý cửa hàng nhắc nhở.

Còn có một chuyện nữa, cô phát hiện kỳ kinh nguyệt của mình chậm nửa tháng rồi.

Kỳ kinh nguyệt của cô luôn đúng ngày, sau khi chậm nửa tháng, cô mới nhận ra có gì đó không đúng, liền đi đến bệnh viện một chuyến.

Khi chờ kết quả, cô rất lo lắng, sợ mình bị bệnh phụ khoa gì đó nên kỳ kinh nguyệt mới không đến, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng nguyên nhân dì cả không đến lại là do cô mang thai.

Bác sĩ cầm bản xét nghiệm, nhìn cô rồi lại nhìn tờ giấy: "Không có vấn đề gì, kỳ kinh nguyệt không đến là rất bình thường."

Lâm Hi Vũ không hiểu: "Sao kỳ kinh nguyệt không đến lại bình thường ạ?"

"Cô có thai rồi!"

"..."

Từ bệnh viện đi ra, Lâm Hi Vũ có cảm giác hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững được, một bác gái bên cạnh thấy thế liền tốt bụng đỡ cô.

Lâm Hi Vũ ngồi dựa vào hàng ghế bên ngoài bệnh viện, bầu trời trước mặt quang đãng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy âm u.

Lâm Hi Vũ không hiểu tại sao mình lại mang thai.

Cô nhớ mình đã uống thuốc, sao lại mang thai được? Cô chỉ phát sinh quan hệ cùng Lục Quân Đình, đứa bé này chắc chắn là con của anh.

Nên làm gì đây? Lâm Hi Vũ bối rối, năm nay cô vừa tốt nghiệp, chưa từng trải qua chuyện này, có nên nói cho dì Dao không? Nhưng mà nếu dì ấy hỏi là con của ai thì cô phải nói thế nào đây?

Càng nghĩ, Lâm Hi Vũ càng cảm thấy vẫn nên đi tìm Lục Quân Đình, dù sao đứa bé cũng là con của anh.

Mặc dù cô nói chuyện kia coi như chưa từng xảy ra, nhưng cô cũng không ngờ uống thuốc rồi lại còn mang thai được.

Hiện giờ, cô thật sự không biết phải làm sao cả.

Lâm Hi Vũ lấy điện thoại ra mới nhớ mình không có số của Lục Quân Đình.

Lục Viện chắc chắn có số anh, nhưng bảo Lục Viện cho cô số điện thoại của anh cả cô ấy thì sẽ rất kỳ.

Bình thường Lục Quân Đình không về Lục gia, anh có nhà ở gần công ty, nhưng Lâm Hi Vũ không biết vị trí cụ thể.

Tập đoàn Trường Hằng là công ty đứng đầu An Thành, hầu như người ở An Thành đều biết vị trí của nó.

Lâm Hi Vũ bắt xe đến tập đoàn An Thành, đứng trước quầy nhờ lễ tân gọi điện thoại cho Lục Quân Đình.

Hai cô gái lễ tân xinh đẹp trang điểm tinh xảo, quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.

Bình thường Lâm Hi Vũ không chú trọng vấn đề ăn mặc, chỉ cần thoải mái, dễ chịu, sạch sẽ là được, lúc này trên người cô mặc một chiếc áo thun tay ngắn, phía dưới là quần short jean cùng một đôi giày đơn giản, cách ăn mặc rất giống sinh viên.

Trong đó, có một nhân viên lễ tân khách sáo hỏi một câu: "Cô có hẹn trước không?"

"Tôi không hẹn trước, nhưng tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy, cô có thể gọi cho anh ấy giúp tôi được không?"

"Xin lỗi cô, nếu không có hẹn trước thì chúng tôi không thể gọi giúp cô."

"Nếu không cô giúp tôi gọi cho trợ lý của anh ấy, nói là Lâm Hi Vũ có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh ấy.

Tôi là người thân của Lục tổng, anh ấy biết là tôi chắc chắn sẽ gặp tôi."

"Người thân Lục tổng?" Cô gái kia cuối cùng không kiềm chế được, nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh rồi cùng cười lạnh: "Nếu cô là người thân của Lục tổng, chẳng lẽ còn không biết số điện thoại của Lục tổng sao?"

"..." Lâm Hi Vũ cảm thấy mình hơi ngu, nhưng vì tình huống khẩn cấp, cô muốn nhanh chóng gặp được Lục Quân Đình.

Lâm Hi Vũ chắp tay trước ngực cầu xin: "Xin cô giúp tôi, không cần gọi cho Lục tổng, gọi cho trợ lý của anh ấy là được, nếu anh ấy không muốn gặp, tôi sẽ đi ngay lập tức."

Cô gái hoài nghi nhìn cô, vừa hay có người đến hỏi thăm, cô ta liền đi tiếp người khác.

Lâm Hi Vũ ngoan ngoãn chờ, lúc nào cô ta rảnh liền lập tức cầu xin.

Cuối cùng cô ta vẫn không chống cự nổi lời cầu khẩn của cô, liền giúp cô gọi cho trợ lý Tuần Tấn của Lục tổng.

Sau khi cô ta cúp điện thoại, ánh mắt phức tạp nhìn cô thăm dò: "Cô thật sự là người thân của Lục tổng?"

Cô ta vừa mới nói tên, Tuần Tấn liền vội vàng bảo cô ta hãy tiếp đón cẩn thận, còn nói sẽ đích thân đi xuống đón.

Có thể để trợ lý Tuần Tấn, "cận thần" bên cạnh Lục tổng đích thân đón tiếp, chắc chắn thân phận người này không hề đơn giản.

Lâm Hi Vũ nói: "Không phải người thân thật sự, nhưng cũng coi như người thân."

"Mời cô tới bên này." Ở sảnh lớn có một phòng khách, cô gái liền đưa Lâm Hi Vũ vào: "Trợ lý Tuần nói sẽ xuống đón cô." Cô ta nói xong liền đi ra, một lát sau lại bê một tách cà phê vào, cười nói: "Chuyện đó, trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cô, nếu có gì mạo phạm, cô đừng để trong lòng nhé."

Lâm Hi Vũ căn bản không có ý định này, liền nói: "Không sao đâu, tôi hiểu mà."

Lúc này cô ta mới yên tâm.

Lâm Hi Vũ ngồi một lát thì trợ lý Tuần Tấn đến.

"Lâm tiểu thư, Lục tổng để tôi đón cô lên, cô đi theo tôi."

"Được."

Mặc dù cô và Lục Quân Đình không quen, nhưng dù sao cũng đều ở Lục gia, Lâm Hi Vũ cũng biết, Lục Quân Đình vẫn sẽ cho cô cơ hội gặp mặt.

Lâm Hi Vũ theo Tuần Tấn bước vào thang máy, Tuần Tấn dẫn cô vào văn phòng của Lục Quân Đình.

"Lâm tiểu thư ngồi đây một lát, Lục tổng vẫn còn đang họp, ngài ấy họp xong sẽ đến."

"Không sao, anh cứ đi trước đi."

Tuần Tấn đi ra, chỉ còn một mình Lâm Hi Vũ ngồi trong văn phòng Lục Quân Đình.

Ghế sofa làm bằng da thật nên hơi lạnh.

Phòng làm việc của anh rất lớn, có nhiều phòng thông với nhau, có phòng làm việc, phòng nghỉ.

Lâm Hi Vũ còn nhìn thấy một cái máy chạy bộ và máy tập thể hình.

Đột nhiên cô nhớ đến xúc cảm khi sờ người anh đêm hôm đó, làn da dưới tay co giãn vừa đủ, còn có khi cúi đầu, cơ bụng rơi vào tầm mắt, chập trùng theo động tác của anh, chắc bình thường anh rất chăm chỉ rèn luyện.

Lâm Hi Vũ lắc đầu, sao lại nghĩ lệch lạc rồi.

Lâm Hi Vũ không ngờ còn có thể gặp mặt Lục Quân Đình.

Nếu như có thể, cô tình nguyện không qua lại với nhau cả đời, để thời gian xóa mờ tất cả.

Cô cứ suy nghĩ miên ma như vậy một lúc, đột nhiên cửa mở ra, thân hình cao lớn rắn chắc của Lục Quân Đình mạnh mẽ đi tới.

Tác giả có điều muốn nói

Cẩu độc thân Lục Quân Đình lập tức có cả vợ lẫn con....