Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 49: Tamra

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Bi Thương Cốc giáp ranh hai ngọn núi lớn, có một con sông trong vắt uốn lượn chậm rãi chảy qua. Xung quanh có rất nhiều cây cối trải dài tít tắp. Tuy rằng không phải là cây to, nhưng tán lá lại rập rạm, đi bên dưới mấy tán cây, có cảm giác như không thể thấy mặt trời.

Bi Thương Cốc cũng không có kiến trúc nào, thật không rõ Giáo Đồ Hắc Ám từ đâu mà xuất hiện. Dựa theo lí thuyết xưa giờ, những quái hình người không tự nhiên mà xuất hiện. Gần nơi có quái hình người, nhất định sẽ có hang ổ của quái. Nhưng, Diệp Từ đi sâu vào Bi Thương Cốc, không hề gặp một doanh trại nào cả. Điều này khiến cô cảm thấy hơi thắc mắc.

Trên người cô nguyên liệu nấu ăn sắp tiêu hao hết, khi đánh quái hình người sẽ không giống như đánh quái thường rơi ra nguyên liệu nấu ăn, cho nên Diệp Từ cung cấp cho tên tham ăn Lão Lục xong, nguyên liệu nấu ăn không còn lại bao nhiêu.

Cũng còn may, quái hình người tuy là không rơi nguyên liệu nấu ăn. Nhưng sẽ rơi xuống một số món ăn ăn được, tuy rằng tỉ lệ rơi không cao lắm, miễn cưỡng cũng có thể đáp ứng được đồ ăn cho Lão Lục.

Diệp Từ duy trì việc đánh Giáo Đồ Hắc Ám và Bi Minh Kền Kền, giống như vô cùng nhàn tản. Khi nào cần nghỉ thì nghỉ, cần ăn thì ăn, lúc nào cần ngủ thì ngủ. Nếu như tính toán thời gian, cô ở trong này đánh quái cũng hơn mười lăm giờ rồi. Tuy rằng nhặt được rất nhiều mảnh nhật kí. Nhưng tỉ lệ rơi những mảnh nhật kí mang theo thông tin quan trọng thì cực thấp.

Diệp Từ cầm trong tay một mảnh nhật kí nữa, như vậy nửa quyển nhật kí sắp hoàn chỉnh rồi. Nhưng nửa quyển đó không có giá trị gì mấy, toàn bộ đều là suy nghĩ và cảm giác của Tamra khi chiến tranh bùng nổ. Sau đó là chuyện anh ta cùng những Tinh Linh khác di tản, vả lại tất cả đều là Tamra dùng tâm tình lúc đó viết ra. Nhìn như vậy mang tư tưởng cá nhân rất lớn, đã vậy còn dùng thi ca để viết thành. Nhìn sơ qua cứ như một quyển hồi kí thoáng qua nhàn nhạt tất cả mọi thứ.

Mà phần Diệp Từ muốn biết, là phần nhật kí phía sau, mà đoạn kể về quân đội Tinh Linh và Doul thì ngắn đến không thể ngắn hơn, còn có vài mảnh nhỏ không đọc được. Diệp Từ cảm thấy ưu điểm lớn nhất lúc này của cô là cực kì kiên nhẫn, nếu không một người cứ lặp đi lặp lại một chuyện phiền chán vô cùng, vậy mà cô vẫn có tâm tình bình tĩnh mà làm việc này. Có thể vì lí do này mà khi cô bị mọi người đuổi giết một năm trời, vẫn có thể tránh ở thư viện đọc sách gần một năm trời.

Có vẻ như tìm mảnh nhật kí là chuyện tẻ nhạt, nhưng so sánh với đống sách vở thi ca trong thư viện thì có phần thú vị hơn rất nhiều. Có thể khiến cô qua nó mà mong chờ những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Vượt cấp đánh quái có thể được nhiều kinh nghiệm hơn thật, nhưng muốn thăng cấp cần một lượng kinh nghiệm quá nhiều, nên sau khi Diệp Từ đi vào sâu trong Bi Thương Cốc luyện cấp, thanh kinh nghiệm của cô cũng chỉ tăng được 15% mà thôi. Chỉ là Lão Lục thì khác, có xu hướng ngồi tên lửa mà thăng cấp. Chỉ mới ở đây mười mấy giờ, cấp bậc của nó từ 47 cấp đã gần đến 51 cấp.

Cấp của Lão Lục càng cao, thì công kích của nó càng tăng theo cấp số nhân. Khi đánh với quái vật cao cấp sát thương càng lúc càng lớn.

Đăng nhập rồi thoát, thoát rồi lại đăng nhập. Cứ vậy giết quái thăng cấp gần ba mươi sáu giờ, Diệp Từ rốt cuộc cũng kiếm được trên người Giáo Đồ Hắc Ám nhặt được một mảnh nhật kí mô tả về nơi trốn của Tamra.

“Tôi chạy trốn rất nhiều nơi, có vài lần gặp nguy hiểm. Bọn họ hình như vẫn đuổi theo tôi, chỉ là tôi vẫn tránh được không bị bắt. Thật sự muốn cảm ơn việc mình thuộc tộc Tinh Linh. Chủng tộc của tôi có thể ở nơi hoang vu sống rất mạnh mẽ, chỉ cần liên tục trong rừng lẩn trốn, chạy không ngừng nghỉ, rồi sẽ thoát được họ không lâu nữa…”

“… Nếu muốn trở thành Druid, tôi chưa đủ tư cách, nhưng học được từ họ vẫn đủ xài. Tôi hóa thân thành những động vật trong rừng, lẩn trốn trong những tán cây rậm rạp, lẳng lặng nhìn móng vuốt của Naga đi qua bên người. Tôi cũng rất ngạc nhiên, tại sao chúng không phát hiện ra tôi? Trên chiến trường Druid cũng không rất nhiều mà, có lẽ vì tôi không có ý chí chiến đấu chăng?”

“Nhóm quân của Naga cuối cùng cũng rời đi, tôi phải cảm tạ rừng cây đã cứu tôi mới được”

“Tôi quyết định đi khắp nơi trong rừng, muốn ở mãi tại nơi này. Muốn biến nơi này thành nhà, cũng biến nó thành mộ phần của tôi. Tôi muốn sống ngốc trong này, đợi một tộc nhân kế thừa ý chí của Doul tìm được tôi…”

Mảnh nhật kí đến đây liền dừng lại. Diệp Từ cảm thấy đầu sổ xuống mấy vạch đen, mảnh nhật kí này không nói rõ Tamra rốt cuộc là sống ở nơi nào. Nhưng mà như vậy mới đúng, làm nhiệm vụ đâu phải viết tiểu thuyết. Nhiệm vụ cần phải xác định đúng vị trí. Kinh độ, vĩ độ bao nhiêu. Tọa độ ở nơi nào, mọi thứ phải chính xác từng li, vậy thì mới có thể làm được. Tamra viết nhật kí thật sự quá mơ hồ. Khiến phán đoán của Diệp Từ khó khăn vô cùng.

Diệp Từ nhìn lại những mảnh nhật kí trên người, Diệp Từ ghép lại đã gần thành một quyển nhật kí hoàn chỉnh. Chẳng qua là nó vẫn còn một vài trang không thấy. Xem ra, chỉ có cách thu nhập hoàn chỉnh toàn bộ nhật kí thì mới có thể xác định được vị trí chính xác.

Tiếp tục lật lại một lần nữa nhật kí của Tamra, Diệp Từ xác định suy luận của mình bây giờ không sai, vì vậy đi càng lúc càng sâu vào trong Bi Thương Cốc.

Trong trí nhớ của Diệp Từ, không nhớ được có người nào đã từng làm nhiệm vụ này hay chưa. Mà cho dù đời trước có người làm, có lẽ cũng không muốn chia sẻ. Mà cũng có thể, đời trước hay đời này đều chưa có người làm đến nhiệm vụ này. Dù sao bên trong Vận Mệnh, loại nhiệm vụ ẩn dấu này đều cần may mắn mà gặp được. Như lúc này đây, nhật kí của Tamra là dùng ngôn ngữ của Tinh Linh viết thành, nên người chơi phải học được ngôn ngữ thông dụng của Tinh Linh này. Nếu không đọc không hiểu. Trên thực tế, Vận Mệnh có đa dạng chủng tộc, mà mỗi chủng tộc lại có ngôn ngữ thông dụng của chủng tộc mình. Muốn học ngôn ngữ đều tốn rất nhiều tiền, cho nên chỉ trừ tình huống bất đắc dĩ, không có người chơi nào muốn đi học ngôn ngữ của chủng tộc khác làm gì cả. Vì vậy, những nhiệm vụ cho đúng chủng tộc rất ít, người nhận được càng hiếm hơn nữa.

Lại nói, cho dù phát hiện mấy mảnh nhật kí này đi, đọc hiểu đi, nhưng nếu không quan tâm mấy đến Tinh Linh Vương Doul, người chơi có đọc được cũng sẽ dễ dàng bỏ qua. Trò chơi gài người chơi như vậy, Diệp Từ chưa bao giờ đoán sai cả.

Ở trong trò chơi gần năm mươi giờ, Diệp Từ rốt cuộc cũng tìm được mảnh cuối cùng của nhật kí Tamra, hoàn thành được quyển nhật kí.

“…Tôi thích nơi này, rất giống quê hương của tôi. Cây cối rậm rạp che chở Tinh Linh sống an toàn. Trên thảm cỏ xanh, lưa thưa hoa dại nở rộ. Dòng suốt trong xanh chảy uốn qua mấy khe núi, giống như nơi tôi và Tina đã từng hẹn ước. Ừ, lại nhớ Tina rồi. Gần đây tôi hay nhớ về nàng, có phải tôi đã già rồi không…”

“Tôi không định ở trên cây như trước, nơi đó giờ rất nguy hiểm. Không biết đội quân của Naga có quay lại hay không. Trên vách đá có vẻ an toàn hơn rất nhiều. Có thể, tôi sắp kết thúc sinh mệnh tại nơi này. Tuy rằng, Tinh Linh không thể trở về với đá, nhưng tôi đã dần quên rồi… Một Tinh Linh là như thế nào”

“Tôi không phải chiến sĩ, càng không phải chiến binh của Doul. Tôi chỉ là một Tinh Linh ở dưới cùng của tộc, cho đến bây giờ vẫn chỉ là như vậy. Tinh Linh Doul với tôi, chỉ là một cái tên tồn tại. Nhưng không hiểu vì sao, hiện tại tôi thật sự rất nhớ ngài…”

“Người kế thừa ý chí của Tinh Linh vương, liệu có thể tìm được tôi sao? Tôi cũng không biết mình còn sống được bao lâu nữa…”

Đến đây, mảnh nhật kí đã thầm chỉ vị trí của Tamra rồi. Diệp Từ dựa theo miêu tả của Nhật Kí, cảm thấy nơi được miêu tả kiểu gì cũng giống Bi Thương Cốc. Cũng may là Tamra không ở trên cây. Nên biết rằng, một Tinh Linh Druid sống trên cây và một Tinh Linh Druid sống trong hang thì vế sau dễ tìm hơn nhiều.

Với Diệp Từ mà nói, muốn tìm một người ở trên hang độc cheo leo là chuyện vô cùng đơn giản. Ai bảo cô có Lão Lục chứ? Ngồi trên Lão Lục, Diệp Từ nhìn xuống bên dưới Bi Thương Cốc bắt đầu tìm kiếm. Tuy rằng nơi này có thể gặp được quái biết bay tám mươi cấp, nhưng không sao cả, vì loại quái này cũng không tạo thành đe dọa với Lão Lục là mấy. Nhưng khi bay qua bờ sông có quái một trăm đến một trăm hai mươi cấp thì phải cẩn thận hơn. Vì ở đó cũng có quái biết bay, là một đám muỗi độc. May mà tốc độ của chúng không nhanh lắm. Phân bố cũng cách xa nhau, nên Diệp Từ bay sát bên vách núi, tránh né vài đám muỗi độc xong, thấy được một hang động cheo leo nơi vách núi.

Hang động này có cửa vào rất nhỏ, Lão Lục không thể bay vào. Diệp Từ đành chỉ huy Lão Lục bay sát vách núi, lôi ra Miêu Trảo dùng sức vứt lên cửa hang động. Lúc này nương theo lực kéo nhảy vào cửa hang. Sau khi thu hồi Lão Lục, Diệp Từ bắt đầu chậm rãi đi vào bên trong.

Đây là một hang động nền rất bé, chính xác thì đây cũng không hẳn là hang động, giống một khe hở giữa núi thì đúng hơn. Nó ở vị trí rất hiểm trở, Diệp Từ muốn đi vào phải lách người đủ kiểu. Nếu như lối vào không khắc vài kí tự ngôn ngữ Tinh Linh. Diệp Từ đã cho rằng mình vào nhầm nơi rồi.

Cô đốt một mồi lửa, đi dọc theo vách đá. Không lâu sau, đã nghe thấy một tiếng ca truyền đến. Âm thanh kia trầm khàn, chất chứa dấu vết tang thương của tháng năm. Nhưng lời ca lại là lời Diệp Từ quen thuộc, đây là bài hát ru của mỗi Tinh Linh.

“Trên đồi hoa Linh Lan chờ đợi,

Thi nhân đàn tấu luôn ngâm nga.

Người yêu dấu, trong khói súng chiến hỏa bi ai, người ở đâu….”

Diệp Từ đứng trong hang động rất lâu, tinh chỉnh hàng loạt nút rồi tìm ra được chức năng ca hát của nhân vật. Sau đó, xuất hiện vài ca khúc Tinh Linh. Diệp Từ chọn một bài, rồi bắt đầu phất tay. Sau động tác đó, nhân vật của cô cũng bắt đầu cất tiếng ca.

Tuy rằng âm thanh là từ miệng cô phát ra, nhưng không phải là cô hát. Hoàn toàn là do hệ thống mô phỏng ra. Điều này khiến Diệp Từ hài lòng. Nếu không phải hệ thống tự động, đánh chết Diệp Từ cũng không hát được, cho dù có học thuộc lời đi chăng nữa, Diệp Từ cũng không hát ra vần điệu như vậy được.

“Người quên mang ta đi? Có phải đã quên mang theo ta?

Người yêu dấu… chiến hỏa đã muốn tắt, người ở nơi nào?

Đường về nhà ở đây, không cần rời xa, rời xa…”

“Ai đó?”

Trong hang động, tiếng ca ngừng hẳn. Theo đó là âm thanh khàn khàn trầm thấp hỏi.

“Là tôi”

Diệp Từ cao giọng trả lời. Vừa trả lời, cô vừa di chuyển đến gần hang động kia.

“Tôi đến từ đại lục Tinh Linh”

Diệp Từ nói xong cũng đã đi đến nơi sâu nhất của hang động. Ở nơi đó, có một Tinh Linh đang ngồi.

Tuy rằng bề ngoài của Tinh Linh sẽ không bao giờ già đi, nhưng tóc và lông mi của Tinh Linh này đã chuyển thành màu trắng, chứng tỏ tuổi của ông rất lớn rồi. Dưới lông mày trắng tựa tuyết, là một con ngươi màu trắng. Trong đó, là lợi hại cùng hiểu rõ.

Giờ phút này, đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm Diệp Từ. Tinh Linh này thật gầy, thật già dặn. Theo ánh mắt ông, Diệp Từ vẫn có thể cảm nhận được áp lực cùng cường thế trong khí chất từ ông.

Diệp Từ nhìn một chút, cấp bậc hơn một trăm hai mươi cấp. Nếu như cô không đối đáp tốt, chỉ cần ông phẩy tay một cái chắc là giây sát luôn.

“Chào tiền bối, con là Công Tử U. Xung quanh đây con vô tình phát hiện được một quyển nhật kí của một vị tên là “Tamra”. Vì vậy con ghép mảnh nhật kí lại hoàn chỉnh, vô tình lạc đến đây. Nghe được ca khúc của quê hương, cảm động nên vô tình hát theo. Xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của người”

Diệp Từ cung kính hành lễ, trả lời cũng rất cẩn thận.

Tinh Linh kia nhìn Diệp Từ, khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười bi ai:

“Ra ngươi nhặt được nó. Nhật kí ấy là ta viết hồi trẻ, bây giờ ta không viết nữa rồi”

Trong lúc Tamra đánh giá Diệp Từ, cô cũng quan sát ông. Xem ra, nhật kí thật chủ quan. Tamra trước mặt đâu có giống người không có năng lực gì đâu? Cô có thể khẳng định Tamra hiện tại là siêu cấp boss của đại lục này. Sức chiến đấu cũng không thể khinh thường được.

“Ngươi từ cố hương đến, có thể miêu tả cho ta nơi đó bây giờ ra sao không? Vẫn là tang thương sao?”

Con ngươi màu trắng của Tamra mang theo ý bắt đắc dĩ cùng khát vọng nhìn Diệp Từ.

“Quê hương hiện tại rất xinh đẹp, nơi nơi là tinh linh. Không thể nhận ra đã tửng xảy ra chiến tranh. Tinh Linh vẫn tiếp tục phồn vinh”

Diệp Từ nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp rất lão luyện.

“Thật ư?...Có phải ta đang nằm mơ không?”