Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 50: Mộ Thứ Phong

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

"Ta từng nghĩ cuối cùng Tinh Linh sẽ diệt vong, xem ra là ta quá bi quan"

Tamra giơ tay phải kéo kéo áo choàng. Tay của ông tinh tế mà xinh đẹp, làn da màu trắng như trong suốt. Da như vậy thể hiện Tinh Linh này có tuổi rất lớn, hoặc là sức khỏe có vấn đề. Chỉ là, vẻ mặt của ông không có chút dấu hiệu nào của bệnh tật, tay đưa lên tự nhiên sửa sang lại đầu tóc, khi này mới tiếp tục:

"Thế giới này đúng là chưa từng vì có sự này xảy ra"

Diệp Từ nghe Tamra nói xong, không rõ ý tứ trong lời nói của ông cho lắm. Cô đành theo lời nói của ông mà thăm dò thêm:

"Chuyện gì cơ...?"

Tamra liếc nhìn Diệp Từ. Trong đôi mắt kia có một tia sáng, sau một thoáng, tia sáng kia cũng ảm đạm xuống đọng lại nơi đáy mắt, tan biến trong nụ cười đầy tang thương.

"Thế giới này sẽ không vì thiếu mất một người mà trời sập đất vong"

Đến chỗ này, chợt cười rất bi ai.

"Cho dù là Doul cũng vậy..."

"Tinh Linh Vương Doul?"

Đây là lần đầu tiên Diệp Từ nghe thấy tên của Tinh Linh Vương từ miệng một NPC. Còn là chủ động nhắc đến, so với những người Diệp Từ đã từng trò chuyện trước đây, không hiểu sao Diệp Từ ý thức được, Tamra và những NPC khác nhau, suy nghĩ của Tamra về Doul cũng khác rất nhiều so với NPC khác. Cô cảm giác được rằng, qua mỗi góc nhìn khác nhau, sẽ có những cách nhìn không giống nhau.

"Đúng vậy, anh hùng vĩ đại nhất trong lịch sử của bộ tộc Tinh Linh. Dưới thời của ngài, tất cả chủng tộc Tinh Linh đều chung một vị vương, Tinh Linh chúng ta có một thời kì vững mạnh chưa từng có. Trở thành một chủng tộc không có chủng tộc nào dám khinh thường trên đại lục Maija...Cỡ nào vĩ đại"

Tamra nói đến điểm vĩ đại này, nhưng trên gương mặt lại có biểu tình rất đạm bạc. Dường như đang là người qua đường, kể về chuyện không hề liên quan đến mình.

Trong âm thanh già nua của ông, hiện ra một tình cảm không rõ ràng, là trống trải.

Diệp Từ không đáp lời, cũng không định nói chuyện. Bởi vì Tamra nói đến những điều này, ánh mắt vẫn dừng trên vách tường tối đen như mực. Như thể ánh mắt ông xuyên qua vách đen, vươn đến nhìn ngắm bầu trời bên ngoài bao lao. Ông không quan tâm người bên cạnh, vẫn tiếp tục:

"Ta từng nghĩ Doul chết đi rồi, bộ tộc Tinh Linh sẽ diệt vong. Xem ra dù không còn lại bao nhiêu người, nhưng thời gian qua rồi Tinh Linh vẫn sẽ trở nên cường thịnh. Không biết sau khi Doul mất đi, biết được năng lực của mình có hay không cũng chẳng quan trọng mấy, liệu có đau khổ không?"

Nói đến đây, ánh mắt kia lướt nhẹ qua Diệp Từ. Trên gương mặt có một nụ cười mang đầy khổ sở cùng tiếc thương, mà Diệp Từ không thể lí giải nổi vì sao.

Sau đó, trong sơn động là một khoảng thật yên tĩnh. Tamra không nói chuyện, cũng không buồn nhìn Diệp Từ, đầu cúi xuống, bắt đầu ngâm nga một bài ca.

Tình huống này trong Vận Mệnh rất bình thường, nhất là trong những nhiệm vụ phát động càng bình thường hơn nữa. Bởi vì nhiệm vụ phát động thường là những NPC có IQ rất cao, nên thường NPC nói xong một đoạn kịch tình sẽ cho người chơi một khoảng thời gian. Đó là thời gian cân nhắc xem sẽ đáp lời NPC như thế nào, rồi từ đáp án mà người chơi đưa cho, có những nhiệm vụ tương ứng với mức độ suy nghĩ của họ.

Đây chính là lí do mà dù có mười người khác biệt làm một nhiệm vụ, cuối cùng sẽ có đạt được nhiều kết quả khác nhau.

Diệp Từ mở lại nhiệm vụ vừa phát, trong bảng nhiệm vụ, phần nhiệm vụ che dấu có thêm một nhiệm vụ: Nói chuyện với Tamra. Bên dưới mô tả là đoạn đối thoại của hai người. Diệp Từ bắt đầu xem toàn bộ những gì nảy giờ mình và Tamra đối thoại, vừa nhìn vừa hỏi liệu phải đáp thế nào với lời vừa rồi của Tamra.

Một lát sau, cô đóng bảng nhiệm vụ lại, sau đó đáp Tamra:

"Con chỉ là một Tinh Linh bình thường, không thể biết được suy nghĩ của Tinh Linh Vương Doul. Nhưng nếu ở trong vị trí của ngài, con sẽ không cảm thấy đau khổ..."

"Vậy à? Tại sao?"

Tamra lúc này hơi mở mắt, từ lúc này mới bắt đầu hướng về Diệp Từ, như thể từ câu nói này mới bắt đầu để cô vào trong mắt vậy.

"Tộc Tinh Linh mãi mãi phồn vinh luôn luôn là nguyện vọng của Tinh Linh Vương. Cho dù là ngài ấy còn sống hay qua đời. Không có ai có thể tự tin nói rằng mình có tầm ảnh hưởng đến thế giới, hoặc là một chủng tộc. Trong thời đại của ngài ấy, ngài ấy phải làm những chuyện mà ngài ấy cần làm. Hơn nữa, ngài ấy làm được rất rất tốt. Về chuyện nếu không có ngài ấy, Tinh Linh sẽ như thế nào, có nhớ về ngài ấy không, đây không phải là chuyện ngài ấy quan tâm"

Diệp Từ mỉm cười.

"Ngươi làm sao biết ngài ấy không quan tâm? Không phải ngươi bảo không biết được suy nghĩ của ngài ấy sao?"

Diệp Từ hơi khẩn trương, lùi một bước rồi nhún nhún vai. Lúc này thoải mái thở dài.

"Dĩ nhiên... tất nhiên là con không biết được ngài ấy nghĩ gì. Chỉ là con cảm thấy, mỗi một vương giả suy nghĩ đều không giống người bình thường như chúng ta. Cho nên, việc như thế này với ngài ấy, hẳn là nhỏ đến mức không nằm trong tầm quan tâm của ngài ấy..."

Nói đến đây, Diệp Từ hơi ngừng, nghiêng đầu sang nhìn Tamra nở một nụ cười.

"Tiền bối, con chưa có nhiều kinh nghiệm, kì thật có rất nhiều chuyện nghĩ rất đơn giản. Nên khi trả lời suy nghĩ cũng không sâu lắm, có gì sai, mong ngài đừng để trong lòng"

Tamra vậy mà không trả lời Diệp Từ. Chỉ dùng một ánh mắt rất quái dị nhìn cô, ông cứ quan sát Diệp Từ một hồi lâu mới cúi đầu, nặng nề cười cười:

"Suy nghĩ đơn giản cũng tốt, người càng đơn giản, mới dễ dàng có nhiều sức mạnh hơn người khác chăng..."

Với lời cảm thán của Tamra, Diệp Từ chỉ lặng yên không nói. Tamra nói xong, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Diệp Từ, thở dài.

"Cô gái trẻ, ngươi là một mạo hiểm giả, nói ta nghe xem trong tộc ta còn rất nhiều tộc nhân giống ngươi à?"

Diệp Từ làm lễ với Tamra, rồi không chút dấu vết bắt đầu vuốt mông ngựa.

"Tiền bối, thông minh cơ trí là đặc điểm trời ban cho chủng tộc Tinh Linh chúng ta. Mấy thứ này không phải con sở hữu, nó là nhờ dòng máu tộc Tinh Linh trong người con ban cho, cũng giống như ngài vậy"

Trên thế giới này, chẳng ai không thích lời nói nịnh, cũng không có người không thích người khác lấy lòng mình. Cho dù là NPC có phần lạnh nhạt như Tamra cũng vậy thôi. Khi nghe Diệp Từ lấy lòng mình, trong gương mặt lạnh lùng kia phủ thêm một tia ấm áp. Thế nhưng, không vì như vậy mà ông tỏ ra mình vui vẻ hay sung sướng gì, chỉ là thản nhiên đáp lời cô mà thôi.

"Ngươi đọc nhật kí của ta?"

"Vâng"

Diệp Từ lúc này lục ra nhật kí đã được xếp gọn gàng, đưa cho Tamra. Tamra cầm lấy nhật kí, ngón tay xinh đẹp miết nhẹ trên bìa của nhật kí, gương mặt nhuốm chút bi thương nhàn nhạt. Giống như đang chìm đắm trong hồi ức đau thương xưa cũ. Một lúc sau, ông mới nói tiếp.

"Thời trẻ ta là một kẻ tự ti, không chỉ thế, ta còn yếu đuối, bi quan lại lạnh lùng. Vì vậy, ta bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ nữa. Nhưng mà đời này ta làm được một chuyện khiến ta không bao giờ hối hận, là cứu Thứ Phong"

Diệp Từ hơi chau mày, theo cách nói của ông mà suy đoán, liền hiểu đó là ai:

"Thứ Phong trong lời tiền bối có phải là Tinh Linh đã thông báo cho ngài việc Doul đã mất không?"

"Đúng vậy, ta nhặt được anh ta ở vùng đầm lầy. Cứu anh ta, cố gắng chăm sóc anh ta cẩn thận. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn qua đời..."

Tamra ngẩng đầu thở ra, rồi nhìn Diệp Từ.

"Cô gái trẻ, ta rất lâu rồi không rời khỏi đây... cũng rất lâu rồi không đi thăm anh ta, ngươi có thể giúp ta đi thăm anh ta không?"

Diệp Từ liền mở bảng nhiệm vụ ra, trên bảng nhiệm vụ từ "Nói chuyện với Tamra" đã thành "Tìm mộ Thứ Phong". Phía dưới mô tả có miêu tả lại vị trí của mộ Thứ Phong. Nếu như nhìn thế này, nhiệm vụ này cũng không phải quá khó, chỉ là một nhiệm vụ chạy mà thôi. Vì vậy cô lập tức chấp nhận nhiệm vụ.

Sau đó, Tamra cũng không nói thêm câu gì nữa. Chỉ dặn Diệp Từ đi nhanh về nhanh, rồi cúi đầu nhẩm lại ca từ, cho dù Diệp Từ có nói gì cũng không mảy may đáp lại. Vì vậy, việc đến nước này Diệp Từ cũng chỉ có thể đi tìm mộ của Thứ Phong, xem thử ở đó có manh mối gì rồi quay lại thôi.

Rời khỏi hang động, Diệp Từ gọi Lão Lục ra, điều khiển nó cúi thấp một chút rồi nhảy xuống lưng nó. Lão Lục lắc mình một cái, tiếp nhận được Diệp Từ rất dễ dàng. Sau đó, Diệp Từ ngồi trên Lão Lục, hướng đến bản đồ Đầm Lầy Tuyệt Vọng mà nhiệm vụ mô tả bay đi.

Đầm Lầy Tuyệt Vọng ở phía tây nam của Trung Bộ Đại Lục. Bản đồ này không lớn lắm, chỉ là vị trí rất đặc thù. Nơi này năm xưa là chiến trường của nghĩa quân và binh lính của ma vương Naga. Cũng là bản đồ có chiến tranh nặng nề nhất của đại lục. Không chỉ như vậy, đây là bản đồ duy nhất có nguồn nước trong số những vùng chiến tranh. Vì vậy, cả hai quân đều tranh đấu giành lấy rất gắt gao.

Tuy rằng trận chiến kia đã trôi qua nhiều năm, nhưng bên trong chiến tích còn lưu lại. Đặc biệt là những vết thiêu đốt còn lưu dài trên đất. Rõ ràng nhất là trước kia nơi này là một nơi phủ đầy cây cỏ xanh um, con suối êm đềm trong vắt chảy ngang qua rất thanh bình. Hiện tại đã biến thành đầm lầy, mà ma lực của ma vương Naga rất mạnh mẽ, nên ở nơi này nghĩa quân chết rất nhiều, xác chết trôi sông nhiều đếm không xuể. Máu và nước hòa trộn lại, mùi hôi thối bốc lên. Khiến cho một nơi tràn đầy nhựa sống, trở thành một nơi không còn cách nào sinh sống nữa.

Đầm Lầy Tuyệt Vọng có tên này cũng bởi nguyên nhân kể trên.

Đầm Lầy Tuyệt Vọng mà một bản đồ cao cấp, quái phân bố ở đây đều trên sáu mươi cấp. Sau này, chỗ này là chỗ luyện cấp tuyệt vời của pháp sư. Vì nơi này quái nảy sinh rất nhiều, chỉ cần bạn kiếm một khúc sông nào đó, phóng ra một kĩ năng trong nước là thấy quái cuồn cuộn không ngừng nhảy lên bờ. Tất nhiên, cũng vì nguyên nhân này mà thành cấm địa của người chơi đơn lẻ. Vì quái nảy sinh quá nhanh, một người chơi không thể giải quyết hết được.

Diệp Từ ngồi trên lưng Lão Lục, bên trên một ao nước trong đầm lầy, cúi đầu nhìn bản đồ này. Không giống như quái ở những bản đồ khác, quái ở Đầm Lầy Tuyệt Vọng là loại không phát ra bất kì âm thanh nào, nếu người chơi không chú ý đề phòng thì sẽ không phát hiện được.

Đầm Lầy Tuyệt Vọng nghe tiếng gió thổi rít gào, nếu là người bình thường, nhìn những thi thể đủ loại của nghĩa quân nổi trên mặt hố, tóc gáy sẽ dựng hết cả lên. Những xác chết trên sông trắng toát, nằm trợn trắng mắt giữa sông. Những gương mặt kia có thể là còn trẻ, có thể đã già. Nhưng đừng nghĩ xác trôi ấy không có hại gì, kì thật tất cả chúng đều là bị ma lực của Naga ăn mòn dần dần mới trở thành xác chết như vậy.

Nếu một người chơi đứng cạnh hố, vô tình xem thấy xác chết này, xác chết kia mở to mắt ra, gương mặt hoàn toàn vô hại để mê hoặc người. Nếu người chơi trúng phải buff [Mê Hoặc] của mấy xác chết này, thì nước dưới sông kèm theo quái sẽ bắn lên, cuốn theo người chơi xuống đầm nước này.

Thế nhưng, với những loại quái này cũng không phải không có cách. Nếu người chơi đứng xa vùng nước, thì cho dù xác chết có mở to mắt cỡ nào cũng không dụ được người chơi. Giống như Diệp Từ lúc này, cô đang nhìn mấy sinh vật bên dưới nước muốn nhào lên muốn kéo cô xuống lại không có cách nào, cong cong khóe miệng cười rất đáng ghét.

Cô điều khiển Lão Lục phun ra một ngụm long tức (hơi thở rồng). Nhưng phát hiện toàn bộ đều hiện ra "miss". Diệp Từ hết hi vọng, quả nhiên cấp bậc ở trong trò chơi là không thể vượt qua được. Nếu là kém cấp bậc, cho dù là rồng nghịch thiên như Lão Lục cũng chịu thua.

Vì vậy Diệp Từ cũng chết tâm, buông tha cho ý nghĩ tới đây luyện cấp. Nếu không cô chỉ cần điều khiển Lão Lục bay một vòng đầm lầy, trên một đống xác phun lửa, không phải là đang ngồi tên lửa để kiếm kinh nghiệm hay sao? Quả nhiên, lập trình trò chơi cũng không phải ngốc. Sẽ không để một bug như vậy tồn tại. Diệp Từ thở dài một hơi, phải thành thật đi tìm mộ của Thứ Phong vẫn hơn.

Theo nhiệm vụ miêu tả, Mộ của Thứ Phong ở ranh giới phía bắc Đầm Lầy Tuyệt Vọng và Nguyên Dã Cháy. Nguyên Dã Cháy là nơi Tamra dừng chân viết trong nhật kí, cũng là nơi gần nhất với chiến trường cũ. Nơi này được thiên nhiên bao bọc, nên dân chạy giặc đến đây nhiều nhất. Cũng giống như những bản đồ cao cấp khác, khác là quái ở đây cấp bậc thấp hơn trong Đầm Lầy Tuyệt Vọng một chút.

Đáng sợ nhất là, hai bản đồ này đều có quái trên không. Cao hơn Lão Lục không phải chỉ một hai cấp, vì vậy Diệp Từ chỉ dám bay dọc theo ranh giới, thành thật cúp đuôi làm người. Tránh cho chọc giận lão đại trong địa bàn này, mình trực tiếp được tiễn về nhà tù của Anh Hùng Thành.

Có được kinh nghiệm chạy trốn của một đời trước cùng kinh nghiệm sống ở bản đồ dã ngoại, Diệp Từ không ít lần tránh được quái không trung. Lúc chúng không chú ý đến cô, nhanh chóng đi kiếm mộ Thứ Phong. Sau khi Lão Lục đáp xuống, cô thu hồi nó rồi lập tức Tiềm Hành.

Tìm được một góc có vẻ an toàn hơn, xác nhận khoảng cách giữa mình và quái đủ xa. Cô mới chậm rãi đến gần nơi có mộ của Thứ Phong.

Mộ này khá đơn sơ, thậm chí còn không được xây dựng cẩn thận. Chỉ là dùng đá và vài cành cây dựng nên. Mà lúc này qua một thời gian dài, mưa xuống nhiều năm nên ăn mòn đá, lộ ra trong mả có gì. Diệp Từ còn thấy được một khe hở có một ít xương trắng, còn có một ít xương cốt vương ở xung quanh. Nếu đặt mình vào vị trí của Thứ Phong, không có được một ngôi mộ an nghỉ, gợi nên một cảm giác rất buồn thương...