Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 61: Cô không phải đối thủ của tôi

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Diệp Từ quan sát Đổng Âm, cảm thấy hơi kì lạ. Cô nhớ rõ ràng chức nghiệp của Đổng Âm là Chiến Sĩ mà. Bây giờ lại một thân pháp bào, tay cầm pháp trượng là sao? Vận Mệnh không cho phép lập tài khoản phụ, càng không cho phép nhân vật thay đổi chức nghiệp đã chọn từ đầu trò chơi. Vậy thì một Chiến Sĩ sao lại biến thành Pháp Sư rồi? Chẳng lẽ cô nhớ sai rồi à? Hay kì thật trước giờ Đổng Âm vẫn là pháp sư, là cô nhớ nhầm thành Chiến Sĩ?

Diệp Từ tự kiểm điểm trí nhớ của bản thân. Sau một hồi lại thấy không đúng, cô vẫn còn trẻ mà, trí nhớ tốt lắm. Không bao giờ nhớ nhầm những chuyện thế này đâu, như vậy thì tại sao Đổng Âm lại trở thành chức nghiệp này?

Cô ngồi trên lưng Lão Lục quan sát Đổng Âm, trong mắt Đổng Âm tràn đầy phẫn nộ và hận thù. Đôi mắt ấy nhìn cô không chút cảm xúc nào, khiến Diệp Từ cảm thấy khóe miệng mình giật giật một chút. Cô lúc này mới ra lệnh cho Lão Lục hạ thấp xuống, đứng trước Dịch Thương và Đổng Âm. Bởi vì cánh của Lão Lục rất lớn, khi hạ cánh khiến áo choàng của Đổng Âm bay phấp phới, lộ ra một đôi chân thon dài, rất đẹp đẽ.

Diệp Từ không nói gì với Đổng Âm. Vì cô cảm thấy mình chẳng có gì để nói cả. Chuyện giữa cô và Đổng Âm đã là quá khứ, mà Diệp Từ với những chuyện đã qua chưa bao giờ có ý định tìm lại nhắc nhớ làm gì.

"Diệp Từ, rút vũ khí ra"

Đổng Âm nhìn thấy Diệp Từ không nói gì, lặp lại một lần nữa. Lúc này, giọng điệu của cô hơi mềm đi một chút. Diệp Từ không nghĩ là Đổng Âm niệm tình xưa mà nhẹ giọng lại, đây giống như một thông báo, tựa như tiếng trống trận trước khi chiến đấu mà thôi. Tục ngữ nói: nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt*. Đổng Âm cũng là như vậy, nếu đối phương không ứng chiến thì sự hăng hái của mình sẽ giảm dần, cuối cùng sẽ không đạt kết quả sẽ không được như ý.

(***Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt

一鼓作氣, 再而衰, 三而竭

Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt ****)

Diệp Từ không nhìn Đổng Âm nữa, ánh mắt cô chuyển dời sang Dịch Thương đang bận một thân áo giáp nặng nề phía sau, anh đứng gần Đổng Âm, gương mặt lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Từ. Không rõ là hận thù ai hay là hận cả thế giới. Cô cười cười nói với Dịch Thương.

"Dịch Thương, cậu cũng đến tìm tôi pk à?"

Dịch Thương dường như không lường trước được Diệp Từ sẽ gọi tên mình, anh hơi sửng sốt, sau đó mới trả lời.

"Ừ"

"Vậy sao không lên đi? Ưu tiên nữ sao?"

Diệp Từ nhàn nhạt cười, giống thời thơ ấu họ từng trải qua. Dịch Thương nhìn thấy Diệp Từ mỉm cười, có phần hơi hoảng hốt. Anh ngừng lại một chút mới bước lên, đến cạnh Đổng Âm, thấp giọng nói với cô.

"Tớ đánh trước"

Đổng Âm quay lại nhìn anh, trong đôi mắt có một sự kiên trì cùng cố chấp. Họ không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn nhau một lúc. Cuối cùng Dịch Thương cúi đầu thỏa hiệp, thở dài một hơi, ngẩng đầu nói với Diệp Từ.

"Đây là điều Đổng Âm chọn"

"Phải không?"

Diệp Từ mỉm cười, đảo mắt nhìn Đổng Âm. Cô ấy trước kia ít nói, lại có thể nghĩ ra những điều thật kinh người. Một người cần nấp sau lưng người khác như cô ấy, một ngày nào đó cũng có thể đứng ra phía trước sao?

"Diệp Từ, rút vũ khí ra"

Lời này Đổng Âm đã nói lần thứ ba, cũng không có ngữ điệu cứng rắn hai lần trước nữa. Ngược lại, như một câu trần thuật bình thường mà thôi. Trong câu này Diệp Từ không thấy chút tình cảm nào, thầm trầm lạc lõng vậy thôi.

"Đổng Âm, cô không phải đối thủ của tôi"

Diệp Từ nói sự thật này rất bình thản, cô tôn trọng mỗi một đối thủ cùng mình giao chiến. Nhưng trận này không cần đánh cũng đã biết kết quả, cho dù có thắng nữa cũng không có kết quả gì. Trong cuộc sống của Diệp Từ, cô không muốn bỏ thời gian làm chuyện vô nghĩa, nhất là chuyện đó không mang lại điều gì cho cô cả.

"Mày không thử làm sao biết được?"

Đổng Âm lạnh lùng hừ một tiếng, xoay xoay pháp trượng trong tay, nhìn qua có phần oai phong.

"Diệp Từ, tự tin quá mức không tốt đẹp gì đâu"

Diệp Từ hơi nhướng mi, suy nghĩ một lúc mới trả lời.

"Tôi tôn trọng mỗi đối thủ của mình, cô có biết tôn trọng đối thủ là như thế nào không?"

"Gì?"

Đổng Âm ngẩn ra, hỏi lại cô.

"Là dốc hết sức"

Diệp Từ thở dài một hơi.

"Đổng Âm, cô cảm thấy nếu tôi dùng hết sức cô có thể đỡ được bao lâu?"

"Ít nói nhảm đi, lúc đánh với tao thì ở đó nhiều lời làm gì. Tao không có thời gian nghe mày giảng đạo"

Đổng Âm trầm xuống, sắc mặt thẹn quá hóa giận quát nạt Diệp Từ.

"Tao biết mày là đại thần, nhưng đại thần có thể cam đoan mỗi lần pk đều thắng hay sao? Mày xem tụi tao như mấy con kiến hôi không đến lượt mày ra tay à? Không tự xem lại bản thân mình đi! Đề cao bản thân quá rồi đấy."

Diệp Từ đề cao bản thân ư? Dĩ nhiên không phải. Cô nghĩ rằng trên người Đổng Âm có trang bị nghịch thiên gì đó, nên mới có thể chuyển chức giữa Chiến Sĩ và Pháp Sư. Hơn nữa, Đổng Âm đến tìm mình tự tin như vậy chắc phải có phần nắm chắc mới đến, vậy chứng minh vật phẩm nọ có thể là nhược điểm của Diệp Từ, Đổng Âm phải nắm chắc năm phần mới đến đây khiêu chiến.

Chẳng qua là, hình như Đổng Âm tính sai gì đó rồi thì phải? Trong pvp, trang bị tuy là có quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là kinh nghiệm pk, một người mới tiếp xúc trò chơi được một năm, kinh nghiệm còn ít như Đổng Âm sao có thể bằng người trọng sinh lần mò với trò chời này mấy chục năm như Diệp Từ? Huống hồ, nếu là thao tác của pháp sư, Diệp Từ còn rất hiểu biết nữa chứ.

Đây mới là điều Diệp Từ chắc chắn Đổng Âm không phải đối thủ của mình, chứ không phải lí do nào khác.

"Nếu cô đã nghĩ vậy, thì lên đi"

Diệp Từ mỉm cười.

"Mày leo xuống đi, muốn pk còn cưỡi thú cưỡi làm gì?"

Đổng Âm trừng mắt nhìn quái vật trước mặt, rất bất bình.

Diệp Từ cười ha hả nói với Đổng Âm.

"Đổng Âm, cô không nghĩ rằng con rồng này là thú cưỡi của tôi chứ? Tôi là thợ săn, thợ săn có thể bắt thú cưng, điều này chắc cô biết chứ?"

"Mày nói đây là thú cưng của mày?"

Giọng nói của Đổng Âm cao lên vài tông, nghe qua có phần chói tai.

"Làm sao vậy? Không được à? Cô nghĩ thú cưng chỉ là mấy con mèo con chó thôi sao?"

Giọng nói Diệp Từ có chút lạnh nhạt, Đổng Âm thì không ngờ con rồng này là thú cưng của Diệp Từ, vẫn chỉ nghĩ nó là thú cưỡi mà thôi.

"Chuyện này làm sao được?"

"Đổng Âm, cô mắc phải một tật xấu trong lúc pk"

Diệp Từ nhảy xuống khỏi người Lão Lục, đứng trước Lão Lục, nhàn hạ khoanh tay nhìn Đổng Âm, thản nhiên nói mấy lời này.

"Gì cơ?"

Đổng Âm nhìn thấy Lão Lục, sắc mặt trắng đi vài lần.

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngay cả thú cưng của tôi là gì cô còn không biết, đã đến đây đòi pk. Cho dù trên người cô là trang bị nghịch thiên đi nữa, cô nghĩ rằng sẽ nắm được phần thắng sao?"

Diệp Từ nói rất bình thản, không chút phập phồng nào. Giống như đang đối diện với người lạ, không chút tình cảm. Mà thật, người trước mặt này với Diệp Từ chỉ là một người xa lạ mà thôi. Sắc mặt Đổng Âm càng lúc càng trắng, hai tay cầm pháp trượng hơi run run, một từ cũng không thể nói ra.

"Muốn đánh nữa không?"

Lão Lục cúi đầu, dùng đầu cực lớn kia mà áp sát má Diệp Từ dụi dụi. Cô vươn tay về phía nó, nhẹ nhàng gãi gãi cằm cho Lão Lục. Nó thoải mái đến mức híp mắt ư ử trong cổ họng, rất hưởng thụ sự vuốt ve của Diệp Từ. Đôi mắt mị mị, ánh nhìn đã bớt đi phần hoang dã. Nhưng bộ dáng này không khiến áp lực trên người nó vơi đi, ngược lại càng khiến cho người ta thấy áp lực vô cùng.

"Đánh..."

Đổng Âm nhìn Diệp Từ thật lâu, run run nói ra quyết định của bản thân. Mà sau khi cô nói xong, Diệp Từ cúi đầu nhìn móng tay của mình, nhàn hạ thổi thổi móng tay. Mà Lão Lục đứng sau cô vừa phun một ngụm long tức, sau đó, chỉ còn thi thể của Đổng Âm trên mặt đất mà thôi.

"Tôi nói rồi, cô không phải đối thủ của tôi. Long tức là liên tục tổn thương, không có ai chống cự nổi qua năm giây. Huống hồ cô bây giờ là pháp sư máu mỏng da giòn..."

Diệp Từ thổi thổi móng tay nói xong, tỏ ý mình và Đổng Âm không có chút quan hệ nào cả.

"Còn quay lại không? Nơi này cách điểm hồi sinh rất gần, nếu muốn đánh tiếp thì tôi chờ cô"

Thi thể của Đổng Âm rất nhanh còn lại một bộ xương. Đổng Âm sống lại, vừa mới đầy máu đã đến gần Diệp Từ.

"Đánh tiếp"

Mà đáp lại cô, vẫn là một ngụm long tức quen thuộc mà thôi. Cứ vậy vòng đi vòng lại, không biết bao nhiêu lần, trên mặt đất chỉ còn Đổng Âm khàn giọng la lớn.

"Tao không phục! Tao không phục! Diệp Từ, vì sao mọi chuyện tốt đẹp đều rơi xuống đầu mày? Mày thao tác tốt, cấp bậc cao, có thể hạ phó bản. Vì sao ánh mắt của Thiên Sơn Tà Dương mãi mãi chỉ dừng trên người mày. Cho dù hai người có đấu nhau gay gắt, anh ấy vẫn không buông xuống mày? Tao không phục! Tại sao tao đánh không lại mày? Tao chỉ muốn chứng minh, tao lợi hại hơn mày. Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tại sao mày lại ích kỉ đến độ không giúp tao? Trong tình yêu không giúp tao, trong chuyện nhà cũng không giúp tao? Mày còn muốn tao thế nào thì mới vừa lòng???"

Diệp Từ nghe thấy lời Đổng Âm không nhịn được trợn trắng mắt, trên đầu sổ đầy vạch đen. Sao trong lời nói của Đổng Âm, cứ như cô và Thiên Sơn Tà Dương có chuyện gì đó không thể nói rõ thành lời thế? Sao cứ như cô là tình địch của Đổng Âm là thế nào? Đây là chuyện vớ vẫn gì vậy hả trời?

"Thiên Sơn Tà Dương muốn lợi dụng tôi để đạt thành nghiệp lớn của anh ta, mà tôi thì không thích bị người khác lợi dụng nên không dây dưa với anh ta. Chuyện chỉ đơn giản thế thôi. Còn nữa, tình địch của cô là Khổng Tước Lam, không phải tôi!"

Đổng Âm giãy dụa ngồi dậy, ánh mắt nhìn Diệp Từ chẳng khác gì rắn rết, cô hét lớn.

"Diệp Từ, mày chết đi"

Lần này không chờ Lão Lục ra tay, thân hình Diệp Từ khẽ động rồi biến mất. Khi cô xuất hiện lại, dưới đất đã là thi thể của Đổng Âm. Diệp Từ đứng sau lưng Đổng Âm, một con dao cắm sâu bên hông Đổng Âm. Cô quay đầu, lẳng lặng đáp.

"Tôi nói rồi, cô không phải đối thủ của tôi"

Dứt lời, cô lướt qua Đổng Âm đến cạnh Lão Lục, vừa đi vừa nói.

"Nếu các người muốn chết, thì làm ơn làm cho đồ trên người mình tốt lên với, với tôi mà nói. Chiến đấu mà không có chút khiêu chiến nào thế này thật không chút hứng thú nào cả"

Cô đi đến gần Lão Lục, nhảy lên. Kéo kéo Lão Lục bay về hướng xa.