Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 62: Đi công tác

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Diệp Từ bay rất nhanh, giống như ở bản đồ này có chuyện gì rất đáng sợ đang đuổi theo cô vậy. Lão Lục liên tục rẽ mây mà đi, trên người dường như có một luồng khí di chuyển, khiến người khác không thể đến gần. Diệp Từ nhớ lại gương mặt vặn vẹo của Đổng Âm, ngoài buồn cười ra, cô không còn cảm giác nào khác nữa.

Cô bỗng nhiên nhớ lại câu nói của Bạch Mạch từng bảo với cô, thế giới này không ai có thể ở cạnh ai cả đời được, chúng ta chỉ có chính mình mà thôi. Từ khi sinh ra đến khi chết đi là cuộc hành trình rất tịch mịch, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người. Có người mình thích, có người mình không thích, chính họ điểm tô cho cuộc hành trình nhàm chán này có thêm nhiều màu sắc, khiến cuộc sống của chúng ta muôn màu muôn vẻ hơn.

Nếu là đời trước, có lẽ Diệp Từ sẽ có oán giận Đổng Âm. Nhưng không hiểu sao, sang đến đời này, cô cảm thấy làm vậy cũng không có ý nghĩa gì cả. Mỗi người sống đều có hi vọng của mình, cô không có tư cách đứng ở góc độ của mình mà đánh giá một người khác. Cô tuy không ủng hộ những việc Đổng Âm làm, nhưng vẫn có thể hiểu được vài điều tại sao cô lại làm vậy.

Huống hồ, vì có Đổng Âm trong quá khứ, mà thời thơ ấu của cô trôi qua có rất nhiều chuyện vui vẻ không kể được.

Đúng rồi, cô nên cám ơn Đổng Âm mới đúng. Vì cô ấy đã đồng hành cùng cô, trong những năm tháng ấy hết lòng khuấy đảo cuộc sống của cô, khiến cô có một quãng đường náo nhiệt vô cùng.

Diệp Từ nghĩ rằng, đã qua một đời, tính cách của cô dường như càng ngày càng mạnh mẽ lên. Cô không than trời trách đất nữa, cho dù quá trình ra sao, kết quả thế nào. Cô đều lựa chọn chấp nhận, hơn hết, là mỉm cười đón nhận.

"Người kia rất hận em?"

Cũng không rõ từ khi nào Lưu Niên đã đuổi kịp Diệp Từ. Anh đứng trên lưng Phượng Hoàng, song song sóng vai với Lão Lục, trong kênh đội ngũ nói chuyện phiếm.

"Sao lại hỏi vậy?"

Diệp Từ cảm giác được sự kì lạ trong câu nói của anh, vì vậy quay đầu nhìn Lưu Niên gần mình.

"Nếu không phải hận em thấu xương, thì biết rõ không đánh lại em mà hết lần này đến lần khác xông lên khiêu chiến với em? Nhìn cách hai người giao tranh, anh có cảm giác như cô gái kia mang theo tâm trạng hôm nay em không chết thì cô ấy chết. Vì vậy, anh thấy sự điên cuồng của cô ta, giống như rất hận em"

Lưu Niên đảo mắt về phía xa, nơi có vầng dương đang dần khuất sau những đám mây. Ánh sáng phủ lên anh một lớp vàng óng, nhu hòa mà rực rỡ. Ánh sáng chói mắt như vậy khiến cô nheo mắt một chút mới có thể quan sát được anh. Cô cân nhắc những lời Lưu Niên chỉ ra, sau đó lắc đầu, khẽ cười.

"Cũng không hẳn là hận, cảm giác của hận quá mãnh liệt, cũng là cực hạn rồi. Mà từ đầu không yêu thì làm sao sinh ra hận được. Tôi nghĩ, nhiều nhất là chán ghét tôi thôi, không được đến mức hận thù đâu"

"Chuyện này thật hiếm có nha, có người chán ghét được em à?"

Lưu Niên trước giờ là người bao che khuyết điểm, anh quan điểm yêu ai yêu cả đường đi. Trong mắt anh, không có khuyết điểm. Vì vậy, khi nghe thấy lời nói có người chán ghét cô, không hiểu sao anh thấy trong lòng không mấy thoải mái.

"Người chán ghét tôi còn thiếu sao?"

Diệp Từ nở nụ cười.

"Anh nếu thường xuyên dạo diễn đàn cũng thấy đánh giá của họ về tôi mà, người chán ghét tôi trên đó nhiều lắm, thêm một người có là gì chứ"

Lưu Niên quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Từ, anh chưa bao giờ thấy Diệp Từ cười rực rỡ như thế. Hơn nữa, lòng cô phóng khoáng khiến Lưu Niên cảm thấy có chút nể cô. Có thể tự trêu ghẹo người ghét mình, hơn nữa đều là người có nội tâm rất mạnh mẽ. Mà có được nội tâm vững vàng như vậy, cuộc sống cũng sẽ thật đặc sắc.

Hai người không nói gì thêm nữa thì Lưu Niên nhận được mật ngữ của Áp Sa Long.

"Công Tử U đang ở cùng cậu à?"

Lưu Niên cảm thấy rất lạ, điều này là không thể nào. Anh nhìn ngó xung quanh, trên trời lúc này chỉ có anh và Công Tử U thôi mà. Không thấy người thứ ba nào, vậy sao Áp Sa Long biết được điều này?

"Cậu đặt camera theo dõi tớ đấy à?"

"Làm gì có chuyện đó, không có, không có đâu"

Áp Sa Long lập tức phủ nhận, làm sao theo dõi được chứ. Trong trò chơi còn chưa có camera đâu, mà cho dù có thì anh cũng không làm ra chuyện như vậy được. Động tay động chân trên mũ trò chơi của người ta sao được. Anh nhiều nhất là tìm một người nào đó đi theo dõi hai người thôi.

"Vậy sao cậu biết tớ ở cùng Công Tử U?"

Lưu Niên nghi ngờ, hành tung của anh rất kín đáo, Áp Sa Long sao lại biết được anh ở đâu?

"Chuyện này là thật à..."

Áp Sa Long hết sức hưng phấn.

"Cậu có nói hay không?"

Ánh mắt của Lưu Niên mị mị, có người lâu rồi không bị đánh nên ngứa da thì phải.

"Đâu có, tớ nghe trong công hội có người nói thấy cậu với Phượng Hoàng ở Giáo Đường Phế Tích, bên cạnh còn có một con rồng. Nên nghĩ rằng cậu và Công Tử U đang ở cạnh nhau, mới thử mật ngữ cho cậu thử vận may, ai dè đúng thật"

Áp Sa Long sẽ không nói cho Lưu Niên, anh quanh năm mất tích ở đâu khiến Áp Sa Long tìm không được, nên mới có chuyện đi đâu thấy anh cũng sẽ báo lại cho Áp Sa Long. Nếu không, nhất định sẽ bị Lưu Niên bóp chết.

Ánh mắt Lưu Niên càng lúc càng mị hơn, anh không tin tưởng sự trùng hợp Áp Sa Long nói, nhưng anh không muốn truy cứu thêm, nên hỏi trọng điểm.

"Nói đi, chuyện gì?"

"Cậu nói với Công Tử U một tiếng, hai ngày nữa công hội sẽ tiến hành xây thành phòng thủ. Để cô ấy mau đến"

Áp Sa Long dường như còn nhiều chuyện, nên không tiếp tục nói với Lưu Niên. Sau khi báo xong cho Lưu Niên thì cắt đứt mật ngữ.

Lưu Niên ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói với Diệp Từ, mới hỏi cô:

"Em không thể truyền tống về Đông Đại Lục, vậy giờ sao đi Tây Đại Lục? Bay thẳng qua sao?"

Diệp Từ quên mất chuyện này, thở dài một hơi.

"Ừ, ngoài cách đó ra tôi không còn cách nào đi hết. Nhưng mà Áp Sa Long tính cho tôi đứng đâu ở đó vậy? Không thể để tôi đứng ngốc giữa thành đâu. Tây Bộ Đại Lục bao vây kiểu đó thì tôi không chạy nổi đâu.

"Chuyện này..."

Quả là một vấn đề lớn. Lưu Niên tiếp tục mật Áp Sa Long, đã thấy anh không tiếp chuyện, có thể thấy Áp Sa Long đang rất bận rộn, vì vậy đành trả lời với cô.

"Anh bay cùng em, giữa đường có chuyện gì cũng dễ xử lí"

Diệp Từ nhìn Lưu Niên một chút không nhận lời ngay, suy nghĩ xong rồi cũng gật đầu.

"Được rồi, cám ơn anh"

Lưu Niên cong cong môi, tuy rằng Diệp Từ cảm ơn khiến anh thấy cô có phần khách sáo, nhưng niềm vui được bay cùng nhau đến Tây Bộ Đại Lục lại làm anh xem nhẹ cảm giác khách sáo khuôn phép kia.

Từ Trung Bộ Đại Lục đi đến bốn đại lục còn lại như nhau. Cho nên hai người không mất bao lâu đã đến được Tây Bộ Đại Lục. Lưu Niên dẫn Diệp Từ đến không phận của thành phòng thủ đang xây dở, Diệp Từ lập tức logout.

Tuy rằng không biết ngày mai sẽ có chuyện gì, cô cảm thấy đó nhất định là chuyện rất mệt mỏi. Nên Diệp Từ logout nghỉ ngơi dưỡng sức, còn có tâm tình mà đối phó nữa.

Diệp Từ login thì vẫn ở vị trí đang bay trên trời, bên cạnh cô còn có một con Phượng Hoàng bay sát mình. Cô hơi ngạc nhiên, đã thấy Lưu Niên online.

"Sao vậy? Anh không logout à?"

"Logout rồi, anh mới lên lại không lâu. Sợ em onl không tìm thấy anh, nên mới chờ em ở chỗ này"

Lưu Niên nói rất bình thản, giống như đây là chuyện bình thường. Nhưng Diệp Từ lại cảm động, người này thật tinh tế. Lúc ấy, Diệp Từ out ra cũng nghĩ đến, nếu login không thấy người tiếp ứng thì phải làm sao? Cô kí hợp đồng với Áp Sa Long, nhiều khi công hội không phải ai cũng biết. Cô và Áp Sa Long là ở đại lục đối địch không thể liên lạc được, đúng là lực bất tòng tâm.

Nhưng không ngờ rằng, chuyện cô lo lắng có người đã nghĩ xong rồi. Còn chuẩn bị thỏa đáng nữa, làm cô cảm thấy hơi cảm động.

"Cảm tạ" (*** cảm ơn thì không rõ nghĩa, nên Hạ để nguyên văn)

"Đừng khách sáo"

Lưu Niên mỉm cười với cô, sau đó điều khiển Phượng Hoàng hơi nghiêng, bắt đầu bay đi.

"Đi thôi, Áp Sa Long đang chờ em"

Nói đến cũng kì lạ, từ sau khi ở nhà tù của Anh Hùng Thành ra. Chính xác là từ lúc Lưu Niên nói "thích" Diệp Từ xong, quan hệ của hai người hình như có phần chuyển biến.

Trước kia, lúc hai người gặp nhau, luôn lao vào đánh nhau không chào. Mặc dù không biết có thật sự muốn đánh nhau không, cũng đánh đến thiên hôn địa ám. Mà Lưu Niên thì lời nói chẳng hay ho gì, lúc nào cũng phải lên kênh thế giới đùa bỡn cô một chút mới chịu. Cô phát khùng lên thì chuyện mới kết thúc.

Mà hiện tại, hai người giống như quan hệ rất bình thường, so với người lạ thì quen thuộc hơn một chút. So với người quen thì xa lạ hơn một tí.

Nói xong lời nói xã giao, cũng không có hành động vào vượt mức nữa.

Tuy rằng Diệp Từ không dưới một lần không muốn gặp lại anh nữa, nhưng nhìn thấy một Lưu Niên không giống trước kia, cô lại cảm thấy hơi lúng túng. Lưu Niên lưu manh lời lẽ đùa bỡn có thể đánh nhau giết nhau, nhưng mà Lưu Niên thế này, cô làm sao chống lại đây?

Suy nghĩ lung tung một lúc, Diệp Từ cảm thấy mình thật nhàm chán. Chuyện này có gì cần nghĩ đâu mà suy nghĩ, họ ở đối địch đại lục, gặp nhau không chém giết là may rồi, còn muốn làm gì nữa mà tốn tế bào não? Nghĩ đến đây, Diệp Từ cũng không nghĩ nhiều nữa, điều khiển Lão Lục bay theo Lưu Niên, đi tìm Áp Sa Long.

Áp Sa Long cũng lâu không gặp gỡ Diệp Từ, dù sao thời điểm này Sáng Thể Kỷ đang bận rộn, giai đoạn này rất quan trọng với anh. Nó quyết định xem, công hội có thể trở thành công hội đứng đầu Tây Bộ Đại Lục hay không, chỉ dựa vào lần này xây thành có hoàn thiện hay không mà thôi. Diệp Từ cũng biết, nếu so với Thiên Thiên Hướng Thượng thì Sáng Thế Kỷ phòng thủ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Ngoài quả bom hẹn giờ Thịnh Thế ra, còn có những công hội khác nữa. Họ sẽ không án binh bất động, cho dù họ không biết bên trong thành lũy là gì, nhưng sẽ đến phá rối. Dù sao, không thành công thì sẽ khiến Sáng Thế Kỷ tổn hao nguyên khí, công hội sẽ không phát triển nhanh được.

Trên thế giới không có bằng hữu vĩnh viễn, càng không có địch nhân vĩnh viễn. Cho dù bây giờ quan hệ giữa những công hội vừa xem như là bình thường, nhưng đối mặt với công hội xem tiền như rác - Sáng Thế Kỷ, họ sẽ đến đây đánh bất ngờ cũng không có gì lạ.

Áp Sa Long cũng nghĩ đến điểm đó, nên khi Diệp Từ đến phòng lũy, đã thấy bày viện binh khắp nơi. Còn cô chỉ dùng để giải quyết Thịnh Thế, chứ không cần phải tham gia vào chiến đấu với mấy công hội bên Tây Bộ Đại Lục. Nếu có cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, dù sao cô vẫn ở đại lục đối địch. Nếu một ngụm long tức phun ra, là một đống giá trị vinh dự...

Mọi người hiểu mà.

Huống hồ, Diệp Từ không thích xen vào chuyện của người khác. Cô kí hợp đồng với Áp Sa Long là đề phòng Thịnh Thế, mấy chuyện khác không nằm trong phạm vi cô quan tâm. Cô cho Lão Lục bay vòng vòng xung quanh kiến trúc, rồi sau đó đóng quân gần điểm truyền tống. Dù sao ở nơi này có thể quan sát xem có ai vào bản đồ này hay không. Đây là vị trí rất tốt, chỉ cần có người của Thịnh Thế xuất hiện, cô có thể chỉ huy Lão Lục phun một ngụm long tức, lặng yên ngồi thu hoạch giá trị vinh dự là được rồi.

Điều cô cần làm chỉ là cho Lão Lục ăn no mà thôi, việc nhẹ lương cao. Chỉ là quá nhàn rỗi, lãng phí thời gian.

May mà Diệp Từ rất kiên nhẫn.

Ngày đầu tiên trôi qua, Thịnh Thế không đến, mà Sáng Thế Kỷ ở bên kia đã nổi lửa.

Một ngày nữa trôi qua, Thịnh Thế vẫn không đến, mà chiến tranh bên Sáng Thế Kỷ đã rất gay cấn. Cho dù cô ở xa nơi chiến đấu, vẫn có thể nghe được âm thanh chiến tranh đinh tai nhức óc. Lâu lâu còn có tiếng bom nổ, xem ra vì cuộc chiến này, Sáng Thế Kỷ và những công hội kia đã dốc hết vốn liếng ra rồi.

Đến ngày thứ ba, vẫn chưa thấy Thịnh Thế xuất hiện.

Diệp Từ ngồi bên cạnh Lão Lục, không nhịn được ngáp một cái. Lần này Áp Sa Long tính sai rồi phải không? Thịnh Thế làm sao có thể vấp ngã hai lần một chỗ chứ, đừng nói Áp Sa Long đã mời cô đến đây canh phòng, chỉ riêng con Phượng Hoàng của Lưu Niên thôi cũng đã biến thái lắm rồi. Xem ra, cô được lợi ba ngàn người rồi.

Trong lúc Diệp Từ đang nhàn nhã nhìn thời gian, đợi đến khi chiến đấu kết thúc, kênh mật ngữ của cô vang lên.

Cô đến đây là "đi công tác". Ngoài những người trong công hội đã chào xong, cũng không ai tìm cô làm gì. Chẳng lẽ công hội có chuyện gì lớn sao? Lòng Diệp Từ trầm xuống, vội vàng mở kênh mật ngữ ra xem. Người mật cô là một người lạ, còn không hiện tên, đây là ai?

Nên nhận hay không nhận đây nhỉ? Diệp Từ do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhận điện. Nguyên nhân thì có nhiều, có thể vì cô ở nơi này một mình rất chán đi.

"Công Tử U phải không?"

Đối phương là nữ, giọng nói rất dễ nghe. Âm thanh như rượu ủ lâu năm lên men, vừa nồng lại mềm mềm, chảy xuôi trong lòng, khiến người ta thư thái như say như mê.

"Đúng vậy"

Nhưng Diệp Từ không quen giọng nói người này, cô chần chờ.

"Bên kia là?"

Đối phương dường như đang cười, sau đó mới bình thản đáp lời cô.

"Công Tử U, tôi là Hoa Thương"