Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 1 - Chương 26: Một chiếc hoa tai

Liễu Bích vất vả vô cùng mới chạy thoát khỏi ánh mắt ai u ám của Alviss. Thở dài một tiếng, nàng đi xuống một căn phòng dưới phố, chính là một cái nhà tắm công cộng.

So với khu quý tộc, thì nhà tắm của khu thành này thật còn kém hơn rất nhiều. Một mùi hôi thối tanh rình đến khiến Liễu Bích không mở mắt được, nàng vẫn bất chấp, toàn thân lúc này thực sự rất lạ lùng và mệt mỏi đến nhấn lại, cảm giác đó khiến nàng như muốn móc tim gan phổi ra kiểm tra xem thế nào.

Nàng lập tức cởi nội y ra, nhìn ngay xuống ngực. Lúc này hạt hoa thứ hai đã phát triển thành hình một bông Tường vi, thân hoa dài có màu trắng, tạm thời Liễu Bích gọi nó là Bạch Tường Vi. Hơn nữa bông hoa thứ ba trong Nhất Cung Bách Sắc hình cũng đã thành hình, hình dạng là một chùm hoa li ti như những chiếc chuông màu xanh tím, nếu không lầm đây chắc chắn là Lam Nguyệt Quế, ngay cả hạt hoa thứ tư trên Nhất Cung cũng từ từ phát triển.

Liễu Bích hạ giọng hoan hô, tập trung vào biến hóa của hạt hoa thứ tư này.

Lúc đầu hạt hoa thứ tư này biến hóa rất nhanh nhưng đến lúc tạo thành nụ hoa thì đã dừng lại, nhìn kỹ có chút sắc vàng. Tâm trạng Liễu Bích trùng xuống, Bách Sắc Hoa Thần Công càng về sau càng khó tu luyện. Thái Ất Kim Tinh (tên dưới trần gian là Kim Tệ Chân Nhân) đã nói, lúc đến Cửu Cung Bách Sắc Hoa Thần Công chắc phải cứu cả thế giới loài người mới có chút cải tiến được. Mặc dù nàng không ngừng làm việc tốt nhưng tốc độ tiến triển đã giảm đi tương đối nhiều.

Cuối cùng thì đóa hoa màu vàng thứ tư có mười phần đã nở khoảng bảy hay tám phần rồi, lấy mắt thường quan sát cũng không thấy được biến hóa gì nữa. Lúc đó mùi hôi trong nhà xí cũng tăng lên nhiều vì trên thân người Liễu Bích xuất hiện một tầng mây màu trắng và màu xanh lam, so với mùi nhà xí công cộng còn khó ngửi hơn.

Nhưng trong lòng Liễu Bích cười thầm đắc ý, không cần phải nói, cái này chắc chắn là "tịnh trạng" rồi. Cùng lúc đó, Hồng Cẩm Chướng xuất hiện, nội lực lúc này đã như một miếng mền nội công, dày hơn lúc trước ba bốn lần.

Thêm vào đó, Liễu Bích vẫn không biết, thể chất của nàng đã lên đến thánh khiết nhất trong loài người. Cho dù không thể tu luyện cái gọi là đấu khí hay pháp khí nhưng thân thể tinh khiết, để có thể gọi là thể trạng "Bách Bệnh Bất Xâm".

Không hiểu thực lực của mình thế nào? Liễu Bích từ miệng Toya đã hiểu được cách phân cấp tiêu chuẩn đấu pháp, nhưng vẫn không thể đoán được thực lực của mình.

Tiêu chí của thanh y đấu sĩ cấp một là có thể sử dụng đấu khí và thánh khí, đến Hồng Y đấu sĩ cấp hai thì lúc này đấu khí đã có thể hoà lẫn pháp khí, trên người đã có thể thấy rõ dấu hiệu.

Liễu Bích bây giờ rất tự tin, nội công bây giờ của nàng tuy không mạnh bằng các đấu sĩ, pháp sĩ cấp hai, nhưng nàng vẫn có thể xuất Hồng Cẩm Chướng cực dày ra bên ngoài cơ thể, hóa thành một chiếc màn có thể nhìn bằng mắt. Từ điểm này mà nói, cái gọi là đấu khí của thế giới này so với Bách Sắc Hoa Thần Công vẫn còn chỗ thua, ít ra cũng không hơn được.

Dùng khăn tay lau lau mồ hôi trên ngực, Liễu Bích chỉ mặc duy nhất một áo khoác bên ngoài rồi đi ra khỏi nhà tắm công cộng. Phía xa xa, Alviss còn ngây người đứng phát ngốc.

Liễu Bích thở dài. Phải thừa nhận Alviss rất soái (đẹp trai), tính cách cũng tốt lắm. Đáng tiếc, nàng tu luyện trinh nữ công, hơn nữa lại không biết thần công bao giờ mới đại thành.

Không thể níu kéo người ta được.

Lặng lẽ ly khai bằng con đường khác, Liễu Bích đi vào một ngôi nhà khác để tắm táp rồi mới trở lại trang viên gia tộc St. Michael.

...15 tháng 10 ...

Ngày chiêu mộ của Đấu pháp học viện P"Linding, vẫn còn thời gian bốn ngày nữa. Trong bốn ngày này Liễu Bích ban ngày vẫn làm việc thiện, buổi tối thì đọc sách, nhờ đó phát hiện ra lợi ích của Bách Sắc Hoa Thần Công cũng có chỗ đặc biệt. Khi Bạch Tường Vi công dụng là thanh tẩy thân thể nàng "Bách Bệnh Bất Xâm (mãi mãi không bị bệnh)", hơn nữa Lam Nguyệt Quế lại được "Khai mục Thanh Trí (sáng suốt hơn, mắt thì nhanh nhảu hơn)", làm cho nàng có thể đọc đâu nhớ đó, thật phi thường tốt.

Bây giờ Liễu Bích có thể được gọi là "Nhất mục tiên ưu" có nghĩa là nhìn sơ một lần có thể thuộc đến suốt đời. Một chồng giáo điều luật lệ, trong bốn ngày ngắn ngủi, nàng đã ghi nhớ toàn bộ.

Tiên Đạo song tu, đúng là thần công bất phàm.

...... Thần lịch, ngày 13 tháng 10 năm 1217, đêm.

Toya và 2 người Tiaa, Miya nói chuyện với Liễu Bích suốt đêm, cũng không ngoài việc về lần Trắc thí này. Khi thí sinh vào thi đấu, sẽ bị đóng cửa trong đó một thời gian, lúc đó phải tự lo cho mình.

Liễu Bích nghe giống như kiến bò lỗ tai vậy, khổ nỗi không đành lòng đuổi hai người này đi, dù sao họ cũng là hai người quan tâm mình nhất, đành im lặng chịu đựng. Đến lúc đồng hồ báo giờ bên ngoài tuyên bố đã đến đêm rồi, hai vị đầu lão cũng mệt mỏi, rốt cục đứng dậy cáo từ.

"Toya thiếu gia, ngày mai ngươi cũng phải đi khảo thí, nên nghỉ ngơi sớm một chút. Tiểu thư thật sự định để cho Tio đi theo sao? Não nàng ta không được tốt, nếu không lão nương ta cũng không ngại để xin cho ngài một đấu sĩ cường đại."

"Không cần nói nhiều, đại ca ta không phải đã nói rồi sao. Văn thí ta khẳng định là sẽ qua, về Võ Pháp, ta sẽ nhận thua, không cần lãng phí tiền bạc làm gì, tiền đó không bằng mua ít y phục tốt còn được hơn."

Trong lòng lão Miya cảm kích vô cùng. Liễu Bích sau khi tiễn bọn họ về mới lên giường suy nghĩ về khảo thí ngày mai.

Mơ mơ màng màng, Liễu Bích lên giường ngủ đến sáng.

Thành St. Lubin về đêm rất lắng dịu, không khí tại trang viện của gia tộc St. Michael cũng rất tĩnh lặng.

"Mercury!"

Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Liễu Bích lập tức từ trong mộng tỉnh dậy. Nàng xoay người nhìn khắp xung quanh, liền cả kinh tròn mắt ngây ngốc.

Cách đầu giường của nàng không xa, có cắm một mũi tên nhỏ lấp lánh băng quang, phía dưới có một phong thư.

Nhìn lại phòng ngủ, yên tĩnh như vậy, làm gì có bóng người nào?

Mũi tên thép nhỏ này cho Liễu Bích biết, có người mới đến, nhưng chỉ để lại mỗi một câu nói lạnh lùng, không giống như giọng nói của con người, rồi bỏ đi.

Cầm mũi tên nhỏ, Liễu Bích muốn cầm nó lên thì đột nhiên có cảm giác sương băng truyền đến. Nhìn kỹ mũi tên, hóa ra nó là mũi tên bằng băng đá, hơn nữa cũng đã bắt đầu tan chảy rồi.

Nhổ băng tiễn, cầm lấy phong thư, bên trong đó là một chiếc khuyên tai. Khuyên tai cổ này được làm bởi những hạt đá ghép lại, ngoài ra còn có đính một biểu tượng hình giọt nước màu lam, nhìn cũng khá đẹp.

Mở thư ra, trên lá thư có viết vài từ ngữ đơn giản thông dụng của đại lục.

"Tứ thần luật phải nhớ rõ. Thân là hậu duệ của đấu thần, không được quên bốn giới luật, ngày mai cứ đeo hoa tai vào rồi tham gia khảo thí, không cần phải nhận thua."

Ngay sau đó, còn có vài dòng chữ nhỏ đại ý nói nếu Liễu Bích gặp nguy hiểm thì có thể đập vỡ giọt nước trên hoa tai để bảo vệ tính mạng.

Cái này là ai đưa tới đây? Liễu Bích toàn thân phát mồ hôi lạnh. Nếu người này muốn lấy mạng nàng chắc quá dễ dàng.

"Ngươi còn ở đây không?" Liễu Bích thấp giọng hỏi.

Không ai đáp lại Liễu Bích. Nàng nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ rồi đánh giá khuyên tai trong tay. Khuyên tai này rất bình thường, chỉ là do bạc tạo thành, đính hạt li ti như bụi nhưng không sáng nữa, mà lại là một chiếc duy nhất, nếu như vậy thì giá trị của cái này chưa bằng năm bạch xu.

Nhưng giọt nước màu lam của hoa tai này thì không phải vật bình thường.

Chỉ thấy hình bầu màu lam, nhìn thì thấy nhỏ, nhưng nếu nhìn lâu sẽ thấy mơ hồ như một cái hồ nước màu xanh rộng lớn. Liễu Bích nhìn giọt nước như vừa trông thấy những tia nước từ đâu rơi ra, cảm giác giống như là...

Lệ Châu!! (Nước mắt)

Liễu Bích chẳng biết vì cái gì cứ càng xem thì càng thấy giống như nước mắt. Dần đần, nàng nhìn giọt nước mắt chằm chằm, hai mắt có chút mơ hồ. Đột nhiên, không hiểu từ đâu cảm giác đau thương truyền vào trong nàng, khiến cho nàng đau đớn, hai hàng nước mắt lăn dài trên hai gò má.

Tiếng khóc, Liễu Bích nghe được tiếng khóc của một nữ nhân.

Sầu bi, ai oán, thống khổ, triền miên, sâu kín, tiếng khóc từ trong đầu Liễu Bích truyền lại lúc này - người đàn bà rơi lệ này đang rất thương tâm, như đã mất đi người yêu thương nhất vậy.

"Rắm thối!"

Liễu Bích ném hoa tai lên giường, cái này hình như có linh tính, so với linh tính của Cuồng phong Khai ngưu thần Phủ lại mạnh hơn, có thể ảnh hưởng đến tâm tình con người!

Cầm lại phong thư cẩn thận, đọc thêm lần nữa, nàng không thấy có nói đến tên của hoa tai này, chỉ thấy nói đeo nó vào là Liễu Bích có thể bình an.

"Ai cho ta cái này nhỉ? Đại ca sao? Không có khả năng, nếu có hắn đã cho ta danh chính ngôn thuận rồi. Nếu không phải đại ca thì... chẳng lẽ lại là vị đấu thần thần bí kia sao?"

Liễu Bích suy đi nghĩ lại, chỉ có vị đấu thần thần bí kia là có thể giúp nàng, vị đấu thần kia sao lại không tự mình đến gặp nàng nhỉ?

Tự nghĩ, trong lòng kẻ này chắc có bí mật gì đây.