Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 1 - Chương 27: Ngày trắc thí - Thượng

Ngày hôm sau đã là ngày khảo thí của Đấu Pháp học viện. Sáng sớm, trước cổng trang viên St. Michael, công tước Browny đứng tại bức tượng Michael' Jeans cùng bốn người con, người trong nhà đã chuẩn bị cầu nguyện tổ tiên xong.

Liễu Bích ơ hờ nhìn mọi thứ, nàng mới tới đấu thần thế giới hai tháng, căn bản không để ý tới vì sao cả nhà Browny công tước lại xem trọng cuộc khảo thí vào Đấu Pháp học viện đến vậy, việc này cũng giống như việc người ở đây không hiểu được vì sao người Trung Hoa cổ đại lại coi trọng việc khoa cử đến vậy.

Các lễ nghi được bắt đầu từ lúc mặt trời mọc, kéo dài đến tận ba mươi phút sau, Browny lúc này mới bưng chén rượu lần lượt chúc phúc ba người con: "Toya, năm nay là lần thứ ba ngươi tham gia khảo thí..."

Toya đột nhiên quỳ xuống pho tượng Michael' Jeans, chỉnh sắc nói: "Nếu năm nay ta lại một lần nữa thi trượt thì ta sẽ tạ tội trước mặt tổ tiên!"

"Được." Browny gật đầu tán thưởng, trên mặt mỉm cười: "Ngươi đấy, ngươi tưởng ta không biết sao? Hai lần trước, đối thủ của ngươi là mỹ nữ thì ngươi toàn cố ý nhận thua, lần này tuyệt đối không được, biết chưa?"

Toya cười rộ lên, Liễu Bích cũng mỉm cười, hóa ra đây là lý do hai lần trước đại ca thi trượt.

Đến trước mặt Carlos, Browny thần sắc nghiêm chỉnh, thi hành quân lễ, nói: "Ngươi từ năm mười ba tuổi đã theo ta ra trận giết địch, lớn nhỏ tham dự mười trận chiến, làm rạng rỡ trước tổ tiên. Hôm nay, ta không muốn ngươi làm mất uy danh của gia tộc St. Michael!"

Carlos cũng thi hành quân lễ tương tự, nói: "St. Michael uy danh bất diệt, Michael' Jeans vĩnh hằng trường tồn."

"Được! Ngươi nhất định sẽ đỗ nhưng ta có một yêu cầu: Phải chiến thắng trở về!"

"Không thắng không về!" Carlos trịnh trọng gật đầu.

Browny đi đến trước mặt Liễu Bích, chưa mở miệng, Liễu Bích đã nói trước: "Không cần phải nói nữa, con biết, St. Michael gia tộc chỉ có anh hùng chết trận chứ không có kẻ lâm trận bỏ trốn!"

"Được, biết vậy là tốt, hãy đi đi!"

Ba chiếc xe ngựa phân biệt ba màu chở ba vị quý tộc đi khảo thí, chúng đều đi trên con đường đến cung điện, nhưng xa phu của Toya và Carlos đều là đấu sĩ hoặc pháp sĩ, còn xa phu của Liễu Bích chính là Tio.

Lúc này, Tio đồng thời vừa là đấu sĩ tùy tùng của Liễu Bích, vừa là người bầu, bạn với Liễu Bích suốt thời gian khảo thí.

Liễu Bích không cách nào tín nhiệm được người ngoài, ngoại trừ đại ca, chỉ có hai đầu lão và đứa nhỏ này.

Người ở trước cung đông như kiến nhưng cách cửa cung một trăm bước đã có một phòng tuyến do binh lính của đế quốc thiết lập, chỉ có thí sinh và tùy tùng mới có thể đi qua.

Tio giúp Liễu Bích xuống xe, giao giấy chứng nhận cho người lính kiểm tra, nhìn vào những thí sinh ở phía trước, nàng không nhịn được ngạc nhiên, vui vẻ nói: "Tio, kia có phải là Tinh Linh không? Còn có cả Thú nhân? Còn kia là loài gì vậy?"

Chuyển sinh hai tháng, đây là lần đầu tiên Liễu Bích thấy được nhiều chủng tộc có trí tuệ như vậy, trước kia nàng chỉ ở khu mậu dịch thấy qua một số nô lệ thú nhân. Bây giờ ở thí luyện trường, không tính tùy tùng thì có chừng bốn, năm nghìn khảo sinh, trong đó có năm, sáu trăm người là dị tộc.

"Muội muội đáng yêu, ngươi không nên dùng loài ở đây như vậy, ngươi hỏi kia là cái loài gì à, kia là Thất minh tộc, tuy tướng mạo của họ đáng yêu có chút thấp bé nhưng bọn họ thiên thể trời sinh là Pháp sĩ đại tài đó!" Toya vừa kịp bước tới ngăn chặn Liễu Bích hồ ngôn loạn ngữ, cảm thán nói: "Năm nay đối thủ không ít, bắt đầu đã có bốn, năm ngàn người, bà nó, không biết vòng sơ tuyển có phải phun nước bọt không nữa."

(Thất Minh tộc nè họ là những người lùn ấy, khác với Tinh Linh , tinh linh thì giống người nhưng tai dài, thú nhân thì khỏi nói, Thất minh thì lùn mã tử mà hơi ngu ngu)

Liễu Bích ngạc nhiên hỏi: "Còn có sơ tuyển a?"

"Đương nhiên là thế, muốn đứng ở đây phải trải qua sáu đợt khảo thí, riêng chúng ta thì không cần tham gia khảo thí, đây là đặc quyền của hậu duệ phong hiệu đấu thần."

Toya đắc ý cười cười: "Trình tự khảo thí muội biết chưa vậy?"

"Ta biết rồi, đầu tiên khảo thí gồm hai phần, loại hai phần ba số người, đợt khảo thí cuối là mọi người ở đối diện đại giáo đường St. Lubin quyết đấu."

Toya nói: "Ai, ngươi nên cẩn thận, ngươi vào cung rồi thì Kalentine làm chủ khảo, hắn có thể để ngươi và Kat vào cùng một chỗ, nếu cần thì cứ nhận thua thôi!"

Liễu Bích mỉm cười, không trả lời.

Toya ngồi xuống nói tiếp: "Mặt khác, nếu đối thủ là soái ca, ngươi có thể nhận thua để lưu lại ấn tượng tốt sau này, sau đó dùng ánh mắt ám muội nhìn hắn, đại ca ngươi từng trải qua biết bao nhiêu mỹ nữ, năm đó cũng là vì, khà khà..."

Lúc này trong cung vang ra tiếng chuông, cửa cung mở rộng, đế quốc luật lệ đại thần Kalentine đi ra.

Hắn giơ cao hai tay, trầm giọng nói: "Người không phận sự đi chỗ khác, khảo sinh ở dưới nghe thần giáp luật lệ!"

Binh lính nhanh chóng dẹp những người đến xem, chỉ còn lại khảo sinh và tùy tùng. Kalentine giơ hai tay lên cao, ngâm xướng một bài thơ có âm điệu, đọc quy tắc khảo thí.

Đấu Pháp khảo thí tổ chức ở năm đại giáo khu, P'Linding đế quốc là một trong số đó. Tất cả khảo nhân ở phía đông đại lục Rusiten đều đến nơi này tham gia khảo thí, quy tắc cụ thể của khảo thí được đức Cha Poder cùng đế quốc luật lệ đại thần Kalentine cùng đọc, nhưng việc chấm điểm chỉ do thánh giáo đảm nhiệm.

Khảo thí có hai phần gồm Văn Luận và Võ Pháp, cuối cùng chấm điểm và xếp hạng thành tích khảo sinh tại năm đại giáo khu trên toàn đại lục, lấy ba nghìn người đứng đầu, cho nên người đứng đầu giáo khu P'Linding cũng có thể không vào được đấu Pháp học viện.

Lý luận tương tự, theo bình quân thì trong bốn nghìn người ở đây chỉ lấy sáu bảy trăm người. Trước khi công bố kết quả tổng hợp thì có thể coi những người này là đỗ.

"...như trên, đó là thần giáo thánh luật!" Kalentine buông hai tay trước ngực, chậm rãi nói: "Lúc này, ta nhắc nhở các khảo sinh, các ngươi phải trải qua sáu đợt khảo thí mới đến được đây, các ngươi phải biết quý trọng cơ hội, ai vi phạm thánh giáo thần luật, hoả thiêu ngay lập tức!"

Kalentine hét lớn, những binh lính trong cung cũng phối hợp, gõ kích lên lá chắn tạo nên khí thế bức nhân.

Trong đám đông, Toya nhỏ giọng nói: "Khi đã bắt đầu thi, ta không chiếu cố cho ngươi được, Tio khá ngốc, đừng để ả mang tai họa cho ngươi nha!"

"Toya thiếu gia, ta ngu ngốc nhưng chắc chắn ta sẽ không gây ra tai họa cho tiểu thư!" Tio hưng phấn, cầm đồ đem theo khảo thí của Liễu Bích trong tay, cười nói: "Tiểu thư đã hứa, khảo thí xong sẽ đem ta đi ăn vú tươi."

Mọi người nhập cung đi vào hai mươi sáu cửa, qua một căn phòng và hành lang để đến nơi làm bài, Toya và Liễu Bích không ở cùng phòng, nàng dẫn Tio đi theo mọi người đến một gian Vạn tích Viện trong cung điện, trong điện đã có nhiều bàn ghế, nhìn qua có hơn một trăm đối thủ, Kat chắc cũng ở trong số đó.

Quả nhiên tiểu tử này được phân cùng nhóm với ta rồi.

Liễu Bích vuốt tóc, chạm vào hoa tai mà nàng tối hôm đó đã nhận được, Liễu Bích và Kat trước sau gì cũng gặp nhau. Kat quay đầu cười nói: "Sự sỉ nhục của gia tộc St. Michael, không ngờ ngươi cũng tham gia khảo thí, khi luận võ pháp ngươi cần phải cẩn thận đó!"

"Ai mà không cẩn thận chứ!" Liễu Bích mỉm cười, lấy bút, mực từ trong tay Tio, đặt trên bàn, sau đó bảo Tio đứng một bên quạt cho nàng: "Ây da, Kat thân ái, ta đột nhiên phát hiện ngươi quả là một kẻ vô giáo dục, chẳng lẽ không ai giáo dục ngươi tôn kính một nữ huân tước sao?"

"Hừ, ngươi là P'Linding đế quốc cái gì chứ? Đợi ta vào đấu pháp học viện, đại lục sẽ đều muốn phong tước vị cho ta!"

Hai người khẩu chiến bên trong khảo tràng.

"Khảo sinh không được ồn ào! Mercury, Kat, các ngươi đều là hậu duệ của phong hiệu đấu thần thì phải có lễ tiết!" Khảo quan bảo hai người ngừng lại rồi bắt đầu phát đề thi.

Lúc này có người vỗ vào dưới lưng Liễu Bích, nàng quay lại nhìn.

Không có ai!

"Hắc, này nhìn xuống đây, ta là Tập Dịch thuộc Thất minh tộc!"