Lời chào từ địa ngục

Chương 10: Thằng nào làm?

Hinami nhớ Yuri quá thể, nó hay la hét om sòm trước cửa nhà, hay vứt đồ lung tung, hay trày xước tùm lum, hay mất tập trung bị cô chủ nhiệm nhắc nhở và nó cũng hay cười. Nó chuyên gia gọi Hinami dậy bằng cái cách quái thai nào đó khiến cô sôi máu. Nhưng bây giờ nó đi mất rồi và sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Cô không biết ai là người cướp mất đứa bạn thân nhất của cô, người mà cô coi là người thân ruột thịt gần hết quãng đời áo trắng. Thế mà trước khi cô rời đít khỏi ghế nhà trường Yuri đã biến mất vĩnh viễn.

Không còn ai đồng cảm, không còn ai ngồi nghe hết từ đầu tới cuối những gì cô tâm sự mà không nói tiếng nào, không còn ai ngồi đó nhìn cô khóc cả ngày, không còn ai mua vui cho cô bằng những trò chơi ngu tuổi học trò. Cuộc sống của cô trở nên trống trải tới lạ kì. May thay còn có một người dường như thấu hiểu những phiền muộn của cô, những điều làm cô khóc. May thay vẫn có người ngồi nhìn cô khóc và lắng nghe cô giải bày. Cô không thể ngờ đó lại là một thằng con trai tên Itachi.

Hôm qua Hinami thiếp đi trong khi vương vấn trong trái tim vẫn còn đọng lại trên khóe mi. Cô gối đầu lên đùi của thằng bạn mới ngủ ngon lành. Itachi nhìn Hinami ngủ suốt cũng thấy chán nên ngồi nghĩ lại những gì cô nói mới nãy. Vốn dĩ cậu không hiểu hết được những gì cô nói, không hiểu được vì sao cô lại đau đớn tới thế khi chỉ đơn giản là mất đi một đứa bạn. Với một con quỷ, nó là một dấu chấm hỏi to đùng. Đối với cậu, Hinami như người tiếp thị dấu hỏi, luôn thích quẳng cho khách một dấu chấm hỏi to tướng khiến họ ngứa mồm muốn hỏi để biết lí do.

Itachi không cảm thấy buồn ngủ vì vốn dĩ cậu không phải người thường. Cậu bế cô lên giường rồi đắp chăn, tắt đèn. Trước khi bước chân ra khỏi căn phòng, cậu vô thức nói: "Chúc ngủ ngon".

Cậu không để ý lắm và đóng cửa lại, tạo một cánh cửa không gian và về lại địa ngục. Itachi tức tốc phóng như bay về nhà thằng bạn nào đó tên...Vincent.

- Ô Lagan à, có chuyện gì mà mày vội vội vàng vàng thế? Có cần tao cho mày li nước không?

- Nước cái qq - Itachi nhìn thằng bạn Vincent đang giở cái mặt ngu hết chỗ nói - Mày có điên không mà đem bỏ người ta vào tủ lạnh, sau đó bảo... cho mát!

- Tao đâu có làm - Thằng Vincent ú ớ.

- Mày không làm ai làm? Con em tao nó mét đấy thê?

- Tao không biết! - Vincent quả quyết - Tao hiền như cục bột vậy! Tao có bỏ đứa nào vào tủ lạnh đâu! Coi chừng con em mày xạo đó! Nó nhìn thế thôi nhưng sống được vài trăm năm rồi còn gì!

- Nếu tao gặng hỏi nó mà nó không xạo mày chịu gì?

- Tao với mày chơi đuổi bắt như mẹ với tao chơi đuổi bắt khi bả đi họp phụ huynh về!

Itachi hất hàm: "Mày chắc không?" thì nhận được câu trả lời quả quyết phía Vincent: "Tao chắc!". Itachi quy động cả thằng Vincent với nhỏ em lại. Gặng hỏi nhỏ em, nó chỉ tỉnh bơ đáp: "Em có biết đâu!".

- Sao không biết được! Rõ ràng lúc đó tao đang ngôi ở nhà học bài! Tao không có đi đâu cả! - Vincent gào lên bất lực.

- Láo! Mày lười như quỷ học cái quái! - Itachi liếc Vincent.

- Tao học thiệt mà! Tao không học mẹ cho tao ăn đòn! - Vincent gào khóc trong tim.

- Thế lúc đó là ai? Anh lúc đó rõ ràng là mặt cái áo hoodie đỏ mà! Cái áo đó anh hay mặc đi lòng vòng đó! - Lucy mách lẻo.

- Không! Cái áo đó bị con chó tha đi làm dơ xong mẹ anh giặt từ mấy hôm trước rồi! - Vincent chối.

- Bọn tao qua nhà hỏi mẹ mày mà bả bảo không giặt mày chịu gì? - Itachi nói.

- Tao sẽ bò và sủa gâu gâu như chó cho chúng mày xem!

Thế là nguyên một đám kéo về nhà thằng Vincent. Hỏi mẹ cậu ta thì đúng thiệt bả có giặt. Cả đám biết bả nói thật vì bả liên tục chửi rủa Vincent là có cái áo mà không giữ bắt bả chà mà bả chà không ra. Sau cùng khi vào thăm cái áo thì thấy màu đỏ bị phai gần hết, cái áo chuyển dần sang màu trắng hường :)

- Sao cái áo của con bị gì vậy mẹ! - Vincent thét lớn.

- Tao dùng bột tẩy thì bùn có ra, nhưng màu nó cũng ra luôn rồi, mày mặc đại đi!

Vincent nhìn cái áo màu hường, lặng người...

Itachi mắng con em: "Mày làm đúng không" thì nó khóc rồi bảo: "Em không làm thiệt mà!". Thấy nó khóc nên cậu cũng thôi. Itachi với Lucy chạy lung tung tìm thủ phạm thì không ra tung tích. Mệt quá Itachi về nhà.

Itachi mặc đồng phục rồi đi tới trường như mọi khi, gặp Hinami, cậu cúi đầu nói: "Tui không tìm ra hung thủ!".

- Không sao đâu! Không cần tìm nữa! - Hinami làm Itachi ngạc nhiên - Hôm qua cậu nghe tui lảm nhảm là tui vui lắm rồi!

Itachi đứng hình. Nếu là cậu cậu sẽ tìm cho bằng được thằng cờ hó đó rồi vả thẳng vào mặt nó. Nhưng Hinami thì không. Từ đó cậu trở thành người bạn thay thế cho vị trí của Yuri trong trái tim cô.

Và rồi cô thích cậu...