Lời chào từ địa ngục

Chương 9: 四 (TỬ)

Hinami chạy ngang nhà Yuri thì...

Cô chợt thấy cảnh sát đã bao vây tứ phía ngôi nhà. Hinami sốt ruột hỏi cảnh sát:

- Nhà bạn em có gì mà mấy anh bu như kiến vậy?

- Bạn em à? - Anh cảnh sát trẻ nhìn Hinami - Tất nhiên phải có lí do bọn anh mới bu chứ! Nhà có án mạng, có đứa con gái chả biết có phải bạn em không bị nhốt vào tủ lạnh tới chết cống. Còn bà già trung niên bị bóp cổ.

- Gì? - Hinami phát hoảng - Anh biết danh tính nạn nhân chứ?

- Chả biết. Nghe đội trưởng nói bà già trung niên tên gì gì ấy, là mẹ của con bé Yuri gì đấy. Mà hình như Yuri là người bị chết cống ấy!

Câu trả lời của viên cảnh sát làm ngày hôm nay của Hinami trở nên kinh hoàng. Hinami thất thần đi tới trường, cô chẳng còn tâm trạng để học nữa. Cô không biết mình làm thể nào cho đúng, nên ở lại xem xác bạn mình hay đi tới trường. Đầu óc cô văng vẳng tiếng còi xe cảnh sát và lời nói của vị cảnh sát trẻ. Thế là bằng một cách thần kì nào đó mà cô đã mất cả người bạn thân nhất của mình. Người thân duy nhất còn sót lại của Hinami.

Cả buổi học cô thất thần nhìn lên bảng với ánh mắt vô hồn. Đôi mắt ấy đáng sợ tới lạ, đôi mắt của sự tuyệt vọng.

"Nhỏ em nó phá gì nữa thế?"

Itachi thầm nghĩ và liếc trộm Hinami một cái. Thoáng thấy gương mặt thất thần và tuyệt vọng của cô, trong đầu hắn chỉ là một dấu chấm hỏi to đùng. Rốt cục là chuyện quái gì đang xảy ra? Tui không làm thì đứa nào làm? Chắc chỉ có Satia. Mà Itachi đã cấm nó rồi mà, lại quậy cái gì nữa đây...

-------------

- Sao mày bảo mày dỗ chị Yuri nín mà nhốt nó vào tủ lạnh cho nó chết chơi vậy con kia?

- Có đâu! Đâu phải em!! - Bé gái na ná Lucy lắc đầu lia lịa.

- Mày không làm ai làm?

- Anh Vincent làm!

- Hả Vincent? Mày đừng có tào lao! Con nít mà bày đặt nói dối.

- Thiệt đó, chị Yuri thua rồi em gõ đầu chị ý một cái cốc thôi mà! Anh Vincent xuất hiện rồi bảo phạt nhẹ quá xong thấy chị Yuri nhiều mồ hôi quá nên bỏ vào tủ lạnh cho chị ý mát!

- (Cạn lời) Bộ nhà nhỏ Yuri không có máy lạnh hả?

- Không có! Thấy quạt không có tác dụng nên anh Vincent nhét chị Yuri vào tủ lạnh luôn!

- Rồi Yuri không tự chui ra à?

- Chị Yuri có bảo cứu nhưng anh Vincent bảo chị chỉ trêu bọn em thôi.

- À mà thôi kệ nó đi! - Itachi tặc lưỡi - Tao khỏi mắc công giết!

Lucy tự thấy sao đôi khi anh mình hơn điên, cái sự ngứa tay của Itachi thật xàm hết nói nổi. Lucy lén giơ ngón giữa khi bóng ông anh hai sắp đi khuất rồi chuồn về phòng.

Ngồi trong phòng thấy nóng quá, Lucy chui vào tủ lạnh.

--------------

Hinami tắt đèn khóc thút thít. Itachi gõ cửa: "Xin lỗi đã làm phiền! Có ai ở nhà không?". Hinami giật thót mình chùi nước mắt, rửa mặt và cố ngụy trang như chưa có gì xảy ra.

- Itachi kun? Sao cậu biết nhà tớ?

- Mấy đứa bạn chỉ. Sáng nay bị gì mà nhìn cậu trông hơi ngu.

- À.. cậu vào nhà đi.

Itachi thận trọng bước vào nhà cô bạn trước mặt mình. Ngồi trên ghế sofa cũ, Hianami cố lản sang chuyện khác.

- Cậu uống trà không? Tớ pha cho.. à cậu coi ti vi đi...

- Nè, cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Đôi mắt của Itachi nghiêm túc hơn bao giờ hết. Thứ này thông báo cho Hinami cô phải trả lời đúng câu hỏi của cậu.

- Yuri... bạn thuở nhỏ thân nhất của tớ... chết rồi...

Từng giọt nước mắt rơi xuống bộ Pijama của Hinami. Cô không thể kìm được và cô cũng không muốn khóc trước mặt người khác. Itachi nhoẻn miệng cười: "Khóc tiếp đi"

- Hả? - Hinami giật mình quay sang chỗ Itachi.

Khi nhận ra mình vô thức nói bậy, Itachi chêm lời vào:

- À... Ý tớ là cậu hãy cứ khóc nếu cậu cảm thấy điều đó làm cậu dễ chịu hơn. Tớ không cười hay kể cho ai đâu!

Và cảm xúc của Hinami tuôn trào. Cô khóc nức nở và đêm hôm nó, cô kể về cảm giác của mình lúc ấy. Cô cứ ngân mãi, Itachi như người bạn tâm tình lắng nghe hết những phiền muộn của cô.