Lời chào từ địa ngục

Chương 6: ー (một)

Itachi rẽ sang một con hẻm, nơi hắn gặp căn chung cư của tên bắt nạt. Lúc này cảnh sát đã vây kính, Itachi giả ngu gõ lưng một anh cảnh sát: "Có vụ gì mà mọi người tụ tập đông đủ thế?"

- Nhóc là sinh viên à.

- Vâng?

- Sinh viên thì đi chỗ khác đi, không là tối ngủ không được sáng không đi học nổi đâu! Có cần anh kể cho chuyện ở đây không? Cân nhắc đi.

- Hả... - Hắn thoáng nghĩ một thứ mà nếu người trước mặt hắn biết được sẽ kinh hãi tột độ - Có ạ.

- Có một hung thủ giết người - Viên cảnh sát bắt đầu kể - Hắn đã được camera ghi lại. Hắn đã giết một đứa con trai của một gia đình trong căn chung cư này rồi đóng gói thành bưu phẩm gửi cái đầu của đứa con trai ấy về cho gia đình. Trước kia từng có một vụ như thế, nhưng hung thủ vụ trước không bị tóm, còn giờ thì bị tóm rồi. Hắn cứ bảo hắn không làm khi mà có chứng cứ rồi.

Sau cùng viên cảnh sát nghiêm nghị: "Xong rồi đó đi học đi!".

Itachi lướt lên từng con phố, ngắm nghía xung quanh. Đôi mắt hắn dừng lại ở chỗ đám con gái tụ nhau. Tụi nó chung trường với hắn, Itachi cố moi điểm mà hắn cho là thu hút nhất trong đám bọn nó, và rồi cậu đành chịu. Cậu ta lảm nhảm thứ gì đó trong miệng rồi bỏ đi.

------------------------

- A sợ quá!!!!

- Yuri chan! Cậu là đồ biến thái!!!! Thả tớ ra!!!

- Dám nói tớ là đồ biến thái hả? Ê nhưng mà Hinami san nhớ cẩn thận nhe, coi chừng bị giết rồi gửi cái đầu về đấy!

- Cậu cứ thiệt là! Dù tớ có bị gì thì... sẽ không ai ra nhận nó đâu...

Tiếng chuông trường reo, Hinami và Yuri tạm biệt nhau. Hinami đột nhiên nhớ tới Itachi. Đối với những đứa nhiều chuyện như cô, nhà ai, ai tên gì trong lớp cô đều biết cả. Cô điều tra nhà từng bạn trong lớp ở đâu,.. nhưng còn một mình Itachi kun thì cô không để ý lắm. Đơn thuần là vì cậu ta luôn đi về một mình, không bao giờ có ai đi cũng cậu ta. Còn nhà cậu ta ở đâu, cậu ta rẽ sang hướng nào thì cô không thể biết được.

Itachi ngôi xệch xuống bàn. Hắn cảm thấy thật buồn chán, hôm nay không có thứ gì thực sự "vui" đối với hắn cả. Hắn muốn một thứ gì đó lạnh lẽo, tàn bạo, khát máu. Nếu một ngày hắn không thấy máu thì lại cảm thấy có vấn đề rồi. Rồi hắn chợt quay sang chỗ Hinami. Khi nào hắn mới giết được cô đây?

-----------

Ngày hôm đó Hinami bám đuôi Itachi. Hắn đi lặng lẽ trên một con đường, còn Hinami trốn sau cây cột điện. Đi được vài ba bước thì Itachi cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn quay ra sau, cảm thấy khó chịu. Mồ hôi hắn thì nhau chảy xuống. Itachi biết rõ đó là ai nhưng vẫn cố mặt kệ. Hắn càng cố càng khó chịu rồi quyết định quay phắt lưng ra sau:

- THÔI ĐI NHA!

- Hihi phát hiện rồi à!???

- Cậu làm cái g.... - Itachi chủng bị nói thì...

- HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA HAHA!!!!!!!!!!!

Itachi lặng người...

Hắn đang tự hỏi lũ con người có phải ai cũng điên thế này không...

- Nè haha... cho tớ hỏi nhà cậu ở đâu vậy?

- Sao không nói sớm! - Hắn khó chịu - Đi không?

- Có có!

Itachi dắt Hinami đi tới một căn chung cư. Thật dễ để thuyết phục một người nào đó không có năng lực đặc biệt.

- Ở đây à?! - Hinami lôi sổ ra ghi ghi chép chép.

- Cậu đang điều tra tôi hay sao vậy?

- Khè khè! - Hinami quay sang nhìn Itachi chớt mắt cười, sau đó chạy mất dép.

Trong đầu Itachi lúc này chỉ hiện lên chữ "con điên".

Itachi đợi bóng cô gái đó đi khuất rồi thở dài rảo bước trên con đường vắng. Cậu ta vừa đi vừa nghĩ về Hinami nhưng chắc chắn không phải ý gì tốt đẹp hay câu chuyện tình yêu lãng mạn gì. Hắn chào ông chủ tiệm sách rồi mua một cuốn truyện ngôn tình. Cuốn truyện đó nói về ác quỷ và cô gái con người. Lật đi lật lại từng trang sách, hắn chỉ biết thở dài. Hắn trong mong điều đó có thể sẽ là sự thật nhưng lại không thể. Vốn dĩ hắn đã cố gắng làm điều đó lâu rồi.

Itachi lại đi lại vô định hình trên phố vắng. Phố dần ít người, không còn viễn cảnh nhột nhịp trong mắt cậu trong khi rất nhiều cửa hàng, quán ăn đã sáng đèn. Hắn cảm thấy cuộc sống thật vô vị, không có chân lí. Cậu đá chân rồi lại nhìn vào cuốn sách hồi chiều. Cậu đã mua rất nhiều thứ thế này, cố gắng đạt được nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Itachi ngôi trên cái ghế đá, mặt ngước lên trời. Hắn lại lảm nhảm rồi thở dài. Cậu ta lướt qua một căn nhà thì...

"Đó là nhà của Yuri thì phải..."

Cậu nhìn vào nhà cô. Yuri đang xem tivi cùng cả bố và mẹ. Hai con người ngồi cạnh Yuri là thứ mà Itachi hằng ao ước. Hắn muốn nó, hắn cố gắng đạt được nhưng hắn dần nhận ra ma thuật không giúp được gì cho hắn. Hắn cảm thấy mình bị ruồng bỏ, bị xa lánh, hắn hận, rất hận. Đó không đơn thuần là sự dỗi hờn nhất thời mà là chị tức giận của một linh hồn tội lỗi.

Hắn không muốn thấy ai hạnh phúc hơn hắn. Dù cho biết làm thế thì rất ích kỉ nhưng hắn không thể kìm được. Hình như Yuri rất thân với Hinami thì phải...

Itachi muốn cướp hết nó, muốn cướp hết mọi thứ của Yuri...