Lời chào từ địa ngục

Chương 7: 二(Hai)

Hôm sau khi vừa đi học về, Yuri giật mình khi thấy mẹ mình ngồi bệch xuống sàn nhà, khóc tức tưởi. Cô bé hốt hoảng đỡ mẹ mình dậy. Khi trấn an bà lại, Yuri mới biết được...

- Ba con sáng đi làm bị xe tải tông trực diện... Bác sĩ nói tỉ lệ sống chỉ có... AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!

Yuri sốc khi nghe bà nói hết câu, tiếng hét của bà như tăng thêm sự kinh hoàng cho Yuri. Cô vốn dĩ sống yên ổn, sao lại thế? Chuyện gì đã xảy ra? Khi mẹ cô thật sự bình tĩnh, bà trấn an ngược lại Yuri và bảo ba cô chưa chết. Cô cần đi ngủ.

Yuri lủi thủi bước về phòng, tắt đèn nằm lên giường ôm mặt khóc.

"Ổng sống dai thiệt đấy nhỉ Yuri chan~ Thôi ổng cứ sống thế thì những vết thương trên người ông ấy sẽ làm ổng ấy đau đấy ~ Cậu không muốn để ông ấy đau đúng không nào? Vậy cậu để tôi phóng dương cho ông ấy mau chết một chút, ông ấy sẽ MÃI MÃI KHÔNG BAO GIỜ ĐAU NỮA"

Ngay hôm sau, vừa bước khỏi phòng là một tin dữ cho Yuri. Ba cô... chết rồi...

Yuri gần như muốn Quỵ, mẹ đã xin nghỉ học để ma chay cho ông. Trong đám tang này không có bạn bè tới dự, Yuri khóc muốn rớt mắt. Cô không thể ngờ ông lại ra đi như thế. Mẹ cô cố an ủi cô nhưng bà cũng không kìm được. Nước mắt bà rơi, bà không thể ngờ ông lại đi bất ngờ như thế.

Cuối buổi, Hinami chạy tới nhà Yuri. Khi gõ cửa, chào đón cô là mẹ Yuri, mắt bà sưng lên như đã khóc rất lâu. Hinami vội chạy lên gõ cửa phòng Yuri. Yuri mở cửa ôm lấy Hinami. Cô gào lên:

- BA TỚ!!! BA TỚ!!! AAAAAAAAAAA!! HUHU... hic hic

Hinami không biết phải làm gì ngoài dỗ dành. Cô hiểu cái cảm giác này là như thế nào, đau đớn ra sao nhưng cô cũng không thể kéo người chết trở về. Cô chỉ biết rằng cô không thể cứu vãn được nữa...

Riêng Itachi thì cảm thấy rất rất vui. Cậu dường như đã được thỏa mãn cái sự khát máu này. Vừa đi hắn vừa hát: "Nhất, nhị, tam, tứ. Tứ là tử. Tử là chết..."

Cái bài ca tự chế của hắn như cho dầu vào lửa. Hắn nhận ra thế này chưa đủ, phải nhiều hơn, nhiều hơn...

Tối hôm đó mẹ Yuri loạn choạng đi về, đầu bà đau như búa bổ. Yuri ra đỡ mẹ vào rồi nhận ra thân nhiệt bà nóng bất thường. Cô đặt mẹ xuống giường rồi chạy đi mua thuốc hạ sốt. Dưới cơn mưa rào, tiếng bước chân của Yuri rải đều trên phố. Chắc cô cũng không biết rằng nếu tới ngày thứ bốn, mọi thứ sẽ bị thiu rụi. Không còn thứ gì dành cho cô tiếp tục sống nữa.

-----------------

- Uni chan!!!!

- Đi ra đi anh không quen nhóc!

- Không quen cái gì mà không quen! Em là em gái anh mà!!!

- Biết rồi vụ gì!?

- Anh lại phá làng phá xóm nữa hả?

- Làm như nhóc không phá í!

- Không! Em phá có chừng mực! Còn anh phá tới mức chị Yuri sắp khóc rồi!

- Kệ tao!

- Thế nên em muốn dỗ cho chị ấy hết khóc! Mai cho em lên chơi nha anh~

- Nhóc dỗ có khi người ta còn khóc dữ hơn!

Cậu anh trai đi mất. Để lại cô em gái đang chửi rủa anh ta là đồ keo kiệt các thứ. Nhưng mà keo thì keo, kiểu gì nó cũng trốn đi cho được. Cô em gái đi về phòng rồi suy nghĩ

"Cái tên nào cho thật mĩ miều, thật thục nữ mà thật đẹp đây ta?"