Lời Nguyện Ước - Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 11

Đóng cánh cửa lại, Dũng quay vào. Nguyệt Anh đang định ôm quần áo vào phòng thay, anh ôm cô lại và hôn cô.

- Em đi thay quần áo đã.

- Không cần đâu.

Anh cầm chiếc áo ngủ trên tay cô ném lên ghế, rồi bế bổng cô lên đi vào chiếc giường của họ. Đặt cô nằm xuống, anh ngã người theo. Tay nhanh chóng tháo bỏ quần áo trên thân thể cô.

Nheo mắt ngắm nhìn cô, anh cười:

- Có lẽ anh yêu em thật rồi đó.

- Yêu?

Nguyệt Anh bật cười:

- Trong hợp đồng của chúng ta có từ ''yêu'' sao?

Dũng nhăn mặt:

- Em đừng nên có thái độ buôn bán với anh có được không?

- Em đâu có muốn thế. Nhưng hợp đồng chấm dứt, anh có thể thay bỏ em như người ta vứt bỏ một thứ không cần thiết.

- Hãy biết hiện tại bây giờ đi cưng ạ. Anh yêu em!

Anh hôn cô. Từng nụ hôn cuồng nhiệt đánh thức cảm giác của Nguyệt Anh, cô khép mắt lại khi cô không còn quyền lựa chọn nữa. Mẹ của cô là một người yếu đuối chỉ biết sống bám vào chồng và cha cô sống một cuộc đời bất đắc chí. Ông chỉ biết suốt ngày ngồi nguyền rủa Thiên Vũ. Cô đang sống trong một gia đình như thế, cô cần Dũng như một chỗ dựa, cả về kinh tế lẫn khoảng hụt hẫng đau đớn trong lòng cô.

Cô biết mình sẽ đối diện Thiên Vũ, cô dự định sẽ nói nhiều lời lẽ đắng cay, thậm tệ, vậy mà cuối cùng cô không nói được gì hết.

Đã hai tháng nay, cô vừa làm thư kí cho Dũng, vừa chung sống như vợ chồng với anh. Còn gì nữa để giữ gìn.Nguyệt Anh buông thả mình hoàn toàn theo cảm xúc và từng cơn đam mê Dũng trút vào cô...

Chăn gối ngổn ngang sau cuộc ân ái, khi nào cũng vậy, Dũng ngủ say. Còn lại Nguyệt Anh, cô nằm dang ra xa, nước mắt chảy dài lặng lẽ.

Cô căm thù Thiên Vũ, cô muốn nhìn thấy anh đau đớn như chính cô đã từng đau đớn. Cô chẳng làm được gì cả, ngoài việc ngã vào vòng tay của người đàn ông khác

- Em không ngủ được hả?

Dũng mở mắt ra nhìn, anh nhìn Nguyệt Anh cười. Thật tình mà nói, anh yêu thân thể quá gợi cảm của cô, một thân thể hoàn mỹ như được đúc tượng. Chưa bao giờ anh hỏi về người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng đêm nay bỗng dưng anh muốn biết điều ấy.

Anh kéo cô sát mình, tay anh vuốt nhẹ lên tấm lưng trần của cô.

- Lẽ ra anh không nên hỏi em, nhưng anh muốn biết người đàn ông em đã yêu có được không?

Nguyệt Anh ngỡ ngàng:

- Sao anh lại hỏi em vậy?

- Anh cũng không hiểu nữa, cũng như đang tự hỏi mình, anh đã yêu em mất rồi chăng.

Nguyệt Anh cười nhẹ:

Hình như anh đã vi phạm hợp đồng. Chúng ta đã sống chung với nhau hai tháng nay không ai xâm phạm quyền riêng tư của ai. Anh có quyền chấm dứt hợp đồng nếu như em phản bội.

- Anh không thích cách nói này của em chút nào.

- Nhưng đó là sự thật, hợp đồng của chúng ta còn bốn tháng nữa.

- Anh chẳng muốn hợp đồng gì cả. Anh yêu em... anh muốn lấy em làm vợ vậy thôi.

Dũng với tay lên đầu giường, anh lấy chiếc hộp nhưng từ túi áo ném ở đó, rút ra chiếc nhẫn, anh nắm bàn tay của Nguyệt Anh và đeo vào.

- Anh làm gì vậy?

- Cầu hôn em.

- Đùa hay thật vậy?

- Thật.

Mặt Dũng nghiêm lại dưới ánh đèn hồng.

- Anh không phủ nhận anh là một tên đàn ông bay bướm, thay tình nhân như thay áo, nhưng rồi có những đêm khi rời căn phòng này, về nhà một mình, anh chợt thấy mình cô đơn quá, anh muốn có một người phụ nữ ngủ cạnh anh suốt và ngủ đủ một đêm. Sáng ra cô ấy đánh thức anh dậy, chứ không phải là chuông đồng hồ báo thức, hay điện thoại, cô ấy kéo anh ra khỏi chiếc giường hạnh phúc, và lo cho anh buổi ăn sáng, sinh cho anh những đứa con thông minh bụ bẫm.

- Anh muốn chọn em làm người phụ nữ anh vừa nói? - Nguyệt Anh hỏi.

- Ừ. Đồng ý không?

- Anh làm cho em bất ngờ.

- Em có đồng ý là bất chợt một lúc nào đó người ta sẽ tìm được một nửa của mình và muốn gắn bó suốt đời? - Dũng hỏi.

- Có thể một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì sự lựa chọn ngốc nghếch này.

- Đâu có sao! Chính vì vậy mà anh hợp đồng đến sáu tháng với em. Còn những cô khác, chừng một tháng anh đã chạy, vì bao giờ chữ tiền cũng ở trên đầu môi họ. Em không giống như những cô gái ấy, em chiều chuộng phục tùng anh, nhưng có thể nói chưa bao giờ anh có cảm giác thật rung động như với em.

- Thật sao?

- Anh ghét cách hỏi của em.

Dũng hôn vào môi Nguyệt Anh ngấu nghiến, lần nữa anh đánh thức cảm giác cháy bỏng vào đam mê của cô.

◊ ◊ ◊

Thiên Vũ vừa đẩy cửa vào phòng làm việc của Hạnh Nguyên bước vào. Cô suýt phì cười vì một vành môi của anh bị sưng. Cố nén cười, cô làm vẻ mặt ngạc nhiên:

- Mặt anh sao vậy?

Thiên Vũ đưa tay sờ mặt mình, anh hoàn toàn không nhớ chuyện gì xảy ra nên lắc đầu.

- Anh có uống rượu say nên có lẽ vấp té.

Hạnh Nguyên mỉa mai:

- Tối nay uống tiếp chứ?

- Thôi!

- Sao vậy?

- Đêm qua anh nhìn thấy cô ấy với Trương Dũng, anh chịu không nổi. Nhưng sáng nay, lúc anh nằm suy nghĩ và hiểu rằng, tất cả đã kết thúc. Cô ấy không tha thứ cho anh việc anh mua lại nhà máy và nông trường, dù anh vẫn ưu đãi cho cô ấy căn nhà cũ. Cô ấy thà sống dựa vào người đàn ông khác. Anh sẽ quên cô ấy, em tin không?

Hạnh Nguyên nhìn Vũ. Cô hiểu anh nói thật, nhưng ánh mắt buồn dịu vợi của anh làm cho cô đau lòng. Bởi vì trái tim của anh hoàn toàn không có hình bóng cô, đêm qua cô chỉ là một kẻ thế thân.

Chợt anh nhìn cô làm Hạnh Nguyên cụp mắt xuống thật nhanh.

- Hôm qua anh không ngờ anh ngủ trong xe của mình cho đến sáng luôn. Em có đi tìm anh không vậy?

Hạnh Nguyên lắc đầu:

- Không... em cũng uống rượu say chếnh choáng và lên lầu ngủ luôn.

Thiên Vũ gieo mình xuống ghế. Tay anh chống cằm, anh cố nhớ lại nhưng không tài nào nhớ nổi, ngoài cái cảm giác đau khổ khi nhìn Nguyệt Anh đi trong vòng tay của người đàn ông khác. Cô đã để lòng thù hận cao hơn tình yêu. Giống như anh, tình yêu là tình yêu và hận là hận. Cuối cùng thì đành mất nhau

Chợt Thiên Vũ đứng lên:

- Sáng nay em có bận gì không Nguyên?

- Chi vậy?

- Về nông trường với anh.

Hạnh Nguyên lưỡng lự nhưng rồi cô gật đầu:

- Đi thì đi!

- Vậy thì nhanh lên!

Anh khoác vai cô thân mật như một gã bạn trai, Hạnh Nguyên nhăn mặt đẩy anh ra, Thiên Vũ ngạc nhiên:

- Sao vậy?

Hạnh Nguyên nhún vai không có câu trả lời. Hai người đi ra xe, Vũ cầm lái:

- Mua một ít trái cây và vài lon bia nghe?

- Chi?

- Chứ em nói anh rủ em về nông trường làm gì?

- Không biết!

- Đi săn đó. Hổm rày bầy chồn với cheo phá vườn trà quá trời. Đi săn một buổi, anh đảm bảo có ít nhất là ba con chồn.

- Thịt chồn hôi thấy mồ.

- Hôi gì mà hôi, em không thích thì làm thịt cheo vậy

Hạnh Nguyên gật đầu. Thịt cheo ăn giống thịt gà rừng, cô ăn được. Nhưng cái khoản uống bia làm cho cô nhớ tới đêm hôm qua và sợ... nên lắc đầu:

- Em không uống bia.

- Mọi khi em uống hay lắm mà, em chưa say anh đã ngã.

- Bữa nay em không muốn uống bia. Anh Vũ!! Có phải em giống con trai lắm không?

Vũ quay lại, nheo mắt nhìn Hạnh Nguyên:

- Nếu như em đừng mặc âu phục, em sẽ dịu dàng và giống con gái hơn.

- Em chẳng quen ba cái thứ áo váy phụ nữ.

- Em sẽ không có người yêu nếu như em tiếp tục làm con trai.

- Em chẳng cần bạn trai.

- Làm bạn với anh đủ rồi phải không?

- Ừ!

Thiên Vũ cười vang, cái cười không tự nhiên mấy, vì nỗi buồn đọng vẫn trong anh. Một con người, một nhân dáng muốn quên sao chẳng dễ quên.

----------------HẾT CHƯƠNG 11--------------------